Huynh đệ hai người kết bạn rời cung, Lưu Đồng đưa Thụy vương về phủ Thụy vương trước, sau đó mới chậm rì rì trở về phủ Hoàng tử.
Tâm sự của hắn trùng trùng, vẻ mặt tối tăm, trên mặt không có chút tươi cười.
Thường Nhuận Chi cùng hắn dùng ngọ thiện, hạ nhân dọn dẹp bát đĩa dâng lên trà xanh.
Thường Nhuận Chi nâng trà đưa tới trước mặt hắn, ôn nhu nói: “Thôn trang bên kia mới đưa tới một đám hoạt vịt, buổi tối thiếp làm cho chàng món vịt Bát Bảo ăn nhé?”
Nghe đến ăn Lưu Đồng có chút vui vẻ, nhưng không ngại hắn yêu thích mỹ thực, nhất là lúc Thường Nhuận Chi tự mình xuống bếp làm đồ ăn, hắn tổng có thể đảo một cái hết sạch.
Thường ngày Thường Nhuận Chi nói muốn xuống bếp, Lưu Đồng đều hưng trí bừng bừng muốn nếm thử đồ ăn, nhưng hôm nay Thường Nhuận Chi đề cập muốn xuống bếp, Lưu Đồng lại có chút không yên lòng. Tựa hồ không có nghe vào tai, có cũng được mà không có cũng không sao gật đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm lá trà trôi nổi trong ly trà, thất thần.
Thường Nhuận Chi ám than một tiếng, kề sát gần hắn, tiếp nhận ly trà trong tay hắn, dẫn tâm thần Lưu Đồng trở về.
“Xảy ra chuyện gì sao?”
Thường Nhuận Chi nhẹ giọng hỏi hắn: “Sáng nay lúc chàng xuất môn, còn bừng bừng sinh khí, sao vừa trở về cả người lại uể oải không phấn chấn vậy? Lâm triều có chuyện à?”
Lưu Đồng mím môi, muốn mở miệng nói chuyện hôm nay lâm triều cho Thường Nhuận Chi nghe, lại cảm thấy bởi vì hôm nay mình nhất thời lỗ mãng xúc động liên lụy đến Thụy vương. Tâm tự sinh cảm giác chán ghét mình, lúc đối mặt cùng Thường Nhuận Chi hắn xấu hổ không dám mở miệng.
Thấy vẻ mặt mâu thuẫn lại không dám hé miệng của hắn, Thường Nhuận Chi nói: “Việc này cần giữ bí mật?”
“Không phải…” Lưu Đồng hơi nhíu mày, nhẹ nhàng nói: “Ta chính là… Có chút nói không nên lời.”
Thường Nhuận Chi bưng ly trà lẳng lặng nhìn hắn.
Xưa nay Lưu Đồng yêu thích ánh mắt lúc Thường Nhuận Chi nhìn chằm chằm hắn, trong ánh mắt đó, hắn cảm thấy mình được bao dung an ủi, có thể chăm chú nhìn hắn như vậy, dần dần bình phục tâm tình nôn nóng.
Lưu Đồng im lặng hồi lâu, nửa ngày sau mới lên tiếng than nhẹ.
Sau đó, hắn đơn giản kể lại chuyện hôm nay lâm triều cho Thường Nhuận Chi nghe.
“Nếu không phải vì ngăn lại ta, Ngũ ca sẽ không đứng ra đề nghị dùng “Đại Ngụy luật”, làm phụ hoàng không thể không động thủ với hai nhà Tề – Lỗ.” Lưu Đồng thanh âm tiệm thấp: “Ta cảm thấy, đều do ta sai.”
Thường Nhuận Chi không khỏi đưa tay giữ chặt tay Lưu Đồng, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói gì an ủi hắn.
Nếu đổi lại nàng là Lưu Đồng, nói vậy nàng còn không thể khắc chế được như hắn đâu.
Thật lâu sau, Thường Nhuận Chi thỏ thẻ nói: “Đó không phải lỗi của chàng, muốn nói sai, cũng là sai lầm của Thánh thượng.”
Lưu Đồng kinh dị nhìn Thường Nhuận Chi, có chút không thể tin được nàng thế nhưng nói thẳng đó là sai lầm của Nguyên Vũ đế.
“Làm quân chủ, Thánh thượng cố kị cái này cố kị cái kia, khuyết thiếu quyết đoán sửa trị sâu mọt Đại Ngụy; làm phụ thân, Thánh thượng không thể ở giữa điều hòa quan hệ các nhi tử… Nói đến nói đi, ngọn nguồn vẫn ở chỗ Thánh thượng.”
Thường Nhuận Chi nhìn Lưu Đồng mỉm cười: “Cho nên, đó không phải lỗi của chàng, nói vậy Thụy vương cũng sẽ không thể trách chàng. Huynh ấy sẽ nghĩ là chàng vì bênh vực huynh đệ yếu thế, huynh ấy nên cao hứng mới đúng.”
“Nhưng mà cũng là vì ta, kéo sau chân Ngũ ca…” Trong lòng Lưu Đồng thấy thoải mái chút, lại vẫn thấy áy náy do mình liều lĩnh xúc động tạo thành.
Thường Nhuận Chi suy nghĩ một lúc, nói: “Vậy chàng có thể nghĩ như vầy đi, cuối cùng Thánh thượng điều chàng tới Duyện Châu thay thế Thụy vương tróc nã những người đó, đó là ông trời cho chàng cơ hội bồi thường cho Thụy vương. Bằng không, nói không chừng chuyện xấu này sẽ rơi xuống đầu Thụy vướng đó.”
Mặc dù trong lòng Lưu Đồng biết bởi vì chân Thụy vương bị thương, đi Duyện Châu tróc nã tội phạm quan trọng không tới phiên hắn ta, nhưng nghe Thường Nhuận Chi nói vậy, tóm lại trong lòng hắn dễ chịu rất nhiều.
Nói đến chuyện muốn đi Duyện Châu, Lưu Đồng lại cảm thấy áy náy với Thường Nhuận Chi.
“Cùng nàng thành thân tới nay, đều không cùng nàng làm được gì hết, lúc này lại muốn xa nhà…” Lưu Đồng phản thủ nắm chặt tay nàng, hối lỗi nói: “Nhuận Chi, nàng đừng buồn ta nha.”
“Sẽ không.” Thường Nhuận Chi lắc đầu, suy nghĩ một chút nói: “Lần trước chàng đi vội vàng, vừa muốn bận tâm Thụy vương, đi lâu như vậy mới trở về mà không mang theo lễ vật gì cho thiếp, ưm, nếu không thì vầy đi, lần này chàng đi Duyện Châu nhớ mang nhiều lễ vật về cho người ta há? Hai phần! Thiếp thấy lễ vật, sẽ cố mà tha thứ cho chàng.”
Lưu Đồng nghe vậy không khỏi buồn cười: “Nàng cũng thật dễ dỗ.”
“Người khác muốn dỗ, thiếp còn không đồng ý cho dỗ đâu.” Thường Nhuận Chi cau cái mũi nhỏ, lại duỗi thân đưa tay đi niết mặt Lưu Đồng: “Khi nào thì chàng xuất phát tới Duyện Châu vậy? Thiếp đi chuẩn bị hành trang cho chàng… Ai, mặt của Trương đại soái ca, rất lâu thiếp không được thấy rồi.”
Lưu Đồng do nhớ được Thường Nhuận Chi nói, “Dẫn” đó là khen hắn lớn được đẹp mắt, được thê tử khen dung mạo, Lưu Đồng cảm thấy có chút đắc ý đồng thời lại có chút ngại ngùng.
“Nào có người nói nam tử lớn được đẹp mắt.” Lưu Đồng ra vẻ ho thanh, trương mặt tới gần nói: “Phu nhân vẫn nên ngoan ngoãn thay vi phu thu thập hành trang đi thôi, một hai ngày này của vi phu, liền muốn nhích người đi Duyện Châu.”
Thường Nhuận Chi hừ nhẹ, không tình nguyện đáp: “Dạ, phu quân, thiếp thân biết lạp.”
Lưu Đồng bật cười, duỗi tay kéo nàng lãm đến bên người, tình đến nồng khi nhịn không được hôn lên trán nàng một cái, tiểu phu thê lại ngấy oai đến cùng nơi.
Cùng lúc đó, trong hoàng cung mặt Nguyên Vũ đế trầm như nước bước vào điện Cần Chính.
Chúc vương bị ông ta lệnh quỳ ở chỗ này tới giữa trưa, Nguyên Vũ đế bảo hắn ta quỳ, cũng không cho nội thị chuẩn bị ngọ thiện cho hắn ta.
Lúc này bụng Chúc vương đói đến mức kêu vang, vẻ mặt uể oải.
Nghe được động tĩnh, Chúc vương vội thẳng đứng dậy, nhìn thấy người đến là Nguyên Vũ đế, liền nói ngay: “Phụ hoàng, nhi thần biết sai rồi, nhi thần…”
“Ngậm miệng!”
Nguyên Vũ đế uống hắn ta một câu, sau đó ngồi xuống bàn, đầu tiên là nhìn mấy quyển tấu chương nghị sự và trung thư quyết, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Chúc vương.
“Người tên Kỷ Quang Mạc, trẫm đã cho người cứu ra. Ngươi nói cho trẫm biết, vì cái gì muốn khấu hạ thư sinh này cáo ngự trạng Duyện Châu?”
Nguyên Vũ đế hỏi trực tiếp, Chúc vương lại không thiện nói dối, bị Nguyên Vũ đế nhìn chằm chằm, tầm mắt cũng không chỗ sắp đặt, ấp úng nửa ngày mới nói: “Nhi thần, nhi thần thu bạc, cho nên…”
“Thu bạc của ai, cho nên cái gì?” Nguyên Vũ đế tay cầm ngự bút, châu phê tấu chương trần điều, câu hỏi nhưng không trúng đoạn.
Trên trán Chúc vương đổ mồ hôi, chỉ cảm thấy mình nói nhiều sai nhiều, nên không dám nhiều lời.
Nguyên Vũ đế thấy hắn ta không lời nào để nói, sắc mặt càng trầm, tung mấy quyển tấu chương trên bàn ném tới trước mặt Chúc vương đang quỳ.
Trong tấu chương này, ghi lại năm rồi có người của Lỗ gia phạm tội, Chúc vương ra mặt giải quyết vài án tử, trong đó còn có tự tay Chúc vương bào chế thay Lỗ gia diệt trừ hai dị kỷ oan án.
“Hảo hảo nhìn cho trẫm, xem xong, ngươi lại giải thích rõ ràng cho trẫm.”
Nguyên Vũ đế hừ lạnh, cũng không quản Chúc vương cầm tấu chương xem mà mồ hôi lạnh đầm đìa thế nào, chỉ lo chuyện trên tay chính mình.
Chờ cuối cùng ông ta cũng xử lý tốt mấy quyển tấu chương trên bàn, chậm rãi đứng lên đi từ phía sau bàn tới trước mặt Chúc vương.