Editor: Bộ Yến Tử

Nhân chứng chi một, bị Lưu Đồng dẫn từ Duyện Châu về cùng với Cùng biết Bàng Lương đứng ra làm chứng: “Bệ hạ, từ lúc thần tự nhậm chức ở Duyện Châu, liền biết địa vị của tam tộc Duyện Châu, thần vô năng, không thể thay đổi kết quả ở Duyện Châu, chính là thần chi quá.”

Bàng Lương cúi đầu, tiếp tục nói: “Thần bị thương, mặc dù đích xác là do người của tam tộc Tề – Lỗ và Vũ Văn gây nên, nhưng thủ phạm chính là vài con cái, không phải toàn tộc đều vì thế mà coi rẻ vương pháp, mưu hại mệnh quan triều đình. Tội của tam tộc, mời bệ hạ nghiêm tra tế tra, sử tội trạng rõ ràng, chớ trọng tội, chớ nhẹ tội, lấy công chính liêm minh cho triều đình.”

Lời ấy thâm được tâm một ít triều thần trung trực, những người này ào ào tiến lên tán thành.

Đám thần tử thấy quả thật vẻ mặt Nguyên Vũ đế không có gì bất mãn, cùng nhau tiến lên nói, đồng ý với lời của Bàng đại nhân.

Nguyên Vũ đế gật đầu, nâng tay áp chế hướng nghị, nói: “Theo lời của Bàng Cùng biết, giao cho Hình bộ thẩm vấn đầu sỏ hai nhà Tề – Lỗ, chiếu theo điều lệnh luật lệ trong《 Đại Ngụy luật 》, chế tài tội này, không được khoan thứ, cần phải nghiêm trị.”

“Bệ hạ anh minh.”

Chúng thần khom lưng chắp tay, đồng thanh nói.

Bàng Lương sửng sốt, đợi chúng thần im tiếng, vội chắp tay nói: “Bệ hạ…”

“À đúng rồi, Bàng ái khanh.” Nguyên Vũ đế nhìn về phía Bàng Lương thần sắc ôn hòa: “Tri châu Duyện Châu Trương Ngờ, thân là trưởng quan một châu, lại bảo hổ lột da, vẽ đường cho hươu chạy, áp phe cùng hai tộc Tề – Lỗ, cá thịt dân chúng Duyện Châu, thật làm trẫm thất vọng. Trẫm đã cho người tra xét cách chức. Sau khi Bàng ái khanh dưỡng thương tốt, liền tiếp nhận chức vụ hiện tại của Trương Ngờ, tới Duyện Châu nhậm chức Tri châu.”

Bàng Lương nghe vậy nhưng trên mặt không có sự vui sướng gì, trong lúc nhất thời vẫn ngốc khởi xướng.

Mà lúc này, Tự Nhân cũng đã gào to: “Bãi triều.”

Nguyên Vũ đế đứng dậy khỏi ngai vàng, bước xuống thềm, rất nhanh không thấy bóng dáng.

Bàng Lương đuổi theo mấy bước, cuối cùng ở trong cung không thể lỗ mãng, chỉ có thể phẫn nộ thở dài, xoay người rời đi.

Vừa khéo hắn ta nhìn thấy Lưu Đồng đang muốn cùng Thụy Vương rời khỏi đó.

Bàng Lương vội hô: “Cửu Hoàng tử dừng bước!”

Lưu Đồng quay đầu lại, thấy Bàng Lương bước nhanh về phía hắn, vội nói: “Bàng đại nhân đi chậm một chút.”

Bàng Lương đi vài bước đến trước mặt Lưu Đồng, chắp tay với hắn: “Cửu Hoàng tử.” Lại nhìn về phía Thụy Vương.

Bàng Lương đề tên bảng vàng, khi ở Quỳnh Lâm yến diện kiến thánh nhan. Hôm nay cũng là lần thứ hai gặp Nguyên Vũ đế.

Lần này đây hắn ta không biết Thụy Vương ngược lại cũng bình thường, dù sao hôm nay lâm triều Thụy Vương chưa từng bước ra khỏi hàng lên tiếng.

Lưu Đồng nhìn Bàng Lương giới thiệu: “Đây là Thụy Vương gia.”

Bàng Lương vội chắp tay hành đại lễ: “Hạ quan gặp qua Thụy Vương gia.”

Thụy Vương khách khí nói: “Bàng đại nhân không cần khách khí.”

“Hạ quan nên làm đại lễ này.” Bàng Lương cố ý nói: “Hạ quan nghe cửu điện hạ nói, nếu không có Thụy Vương đề cập qua《 Đại Ngụy luật 》, tróc nã hai đại gia tộc quyền thế Tề – Lỗ chỉ sợ việc này cũng không được thuận lợi.”

Thụy Vương chỉ cười cười.

Lưu Đồng hỏi: “Bàng đại nhân vội vàng gọi ta lại, không biết có chuyện gì?”

Bàng Lương vội hỏi: “Thụy Vương, cửu điện hạ, hạ quan thật sự có chút nghi hoặc… Vì sao hôm nay bệ hạ đề cập chế tài, chỉ có hai nhà Tề – Lỗ? Vũ Văn gia ở Duyện Châu lúc tham gia bạo loạn, cũng xuất một phần lực, vì sao bây giờ lại có thể không đếm xỉa đến? Là bệ hạ nghe không hiểu rõ lời hạ quan nói sao?”

Nói xong, Bàng Lương ngượng ngùng sờ sờ đầu: “Hạ quan vốn muốn hỏi bệ hạ, nhưng bệ hạ đột nhiên nói thăng chức cho hạ quan, hạ quan nhất thời vừa kinh vừa sợ, cho nên lúc đó quên việc này…”

Lưu Đồng và Thụy Vương liếc nhau, Lưu Đồng nói: “Việc này… Bàng đại nhân cũng đừng hỏi nữa.”

“Vì sao?” Bàng Lương nhíu mày, suy tư một lát nhất thời hiểu ra, kinh ngạc nói: “Bệ hạ có ý buông tha bộ tộc Vũ Văn?”

Lưu Đồng gật đầu, Bàng Lương nói: “Này, có thể hạ quan…”

Bàng Lương cắn chặt răng: “Bệ hạ đã không thể diệt trừ căn nguyên chi hoạn ở Duyện Châu, lại cho hạ quan tiếp tục ở Duyện Châu làm quan, hạ quan…”

Lưu Đồng thầm thở dài, Thụy Vương trầm ngâm một lát nói: “Bàng đại nhân sau này ở Duyện Châu làm quan, cần xem xét thời thế, giấu tài, điệu thấp làm người mới phải.”

Bàng Lương nhìn Thụy Vương, mím môi nói: “Việc ở Duyện Châu có thể phát triển đến tận đây, hạ quan ở trong đó cũng có tác dụng. Mặc dù hai nhà Tề – Lỗ dùng trăm chân chi trùng, cũng chết mà không cương, huống chi còn có bộ tộc Vũ Văn còn tồn tại… Hạ quan làm quan Duyện Châu, chỉ sợ sẽ bị quản chế ở Vũ Văn gia. Như lần này Hình bộ thẩm án đệ đơn, hai nhà Tề – Lỗ còn có cá lọt lướt, vậy tình cảnh của hạ quan… Chẳng lẽ không phải càng thêm nguy hiểm sao?”

Sắc mặt Bàng Lương hơi trầm xuống: “Mặc dù hạ quan nguyện ý chân tay co cóng sống ở Duyện Châu vài năm, sao có thể khẳng định ba nhà Tề – Lỗ và Vũ Văn, sẽ không gia hại hạ quan? Tuy rằng hạ quan tận sức nguyện trung thành với triều đình, đền đáp thiên tử, vì thế cúc cung tận tụy có chết cũng không từ nan, nhưng cũng không muốn bởi vậy mà bị mất mạng, bị chết oan khuất.”

“Bàng đại nhân nói quá lời.” Thụy Vương nói: “Sau việc này hai nhà Tề – Lỗ tất nhiên chưa gượng dậy nổi, vạn không thể cùng một châu chi Duyện Châu đánh đồng. Còn về phần Vũ Văn gia… Nói vậy việc này, cũng sẽ có điều kiêng kị, không dám minh mục trương đảm. Bàng đại nhân chỉ cần cẩn thận làm việc, chắc cũng không có gì nguy hiểm.”

Lưu Đồng cũng nói: “Chân chính nói tiếp, việc Duyện Châu sở trường phát, bắt đầu từ Kỷ Quang Mạc. Hành động trước đó của Bàng đại nhân, không tính là gì.”

Sắc mặt Bàng Lương vẫn như cũ không tốt, cõi lòng đầy tâm sự đối với hai người cúc cái lễ, lại vội vàng đi.

Thụy Vương nhìn bóng lưng hắn ta một lát, nhìn Lưu Đồng nói: “Người này thành thực như thế.”

“Không thành thật, sẽ không mạo hiểm bất chấp nguy hiểm đi tố giác tam tộc Duyện Châu hung ác.”

Lưu Đồng ứng một câu, cũng thấy lo lắng: “Lo lắng của hắn ta, ngược lại quả thực có lý. Ngũ ca. Huynh nói hắn ta lại lần nữa tới Duyện Châu làm quan, thật sự sẽ không có nguy hiểm sao?”

Thụy Vương cười cười, nâng bước đi về phía trước.

Lưu Đồng lập tức đuổi kịp.

Trầm ngâm một lát, Thụy Vương nói: “Người này là một chi tài, muốn tiến thêm một bước, một hàng này ở Duyện Châu, hắn ta tránh không được. Đây là một cơ hội rèn luyện khảo nghiệm với hắn ta.”

“Người này làm quan một phương, ngược lại quả thực là một vị quan tốt.” Lưu Đồng nói: “Đệ hi vọng, tương lai hắn ta có thể có tạo hóa tốt.”

“Hắn ta tuổi còn trẻ, đường còn rất dài, cứ chờ xem đi.”

Huynh đệ hai người dọc theo con đường chậm rãi rời cung, đi được một nửa, lại bị hai tiểu hoàng môn vội vàng chạy tới gọi lại.

“Gặp qua Thụy Vương điện hạ, cửu Hoàng tử điện hạ.” Tiểu hoàng môn thở phì phò, nhìn Lưu Đồng nói: “Cửu điện hạ, bệ hạ muốn gặp ngài.”

Lưu Đồng sửng sốt: “Phụ hoàng muốn gặp ta?”

“Hồi cửu điện hạ, đúng vậy.”

Tiểu hoàng môn chắp tay chỉ con đường: “Cửu điện hạ mời.”

Lưu Đồng nhìn Thụy Vương, Thụy Vương gật đầu với hắn.

Đế vương triệu kiến, Lưu Đồng không có khả năng không đi.

Hắn bình khí nín thở, nhấc chân đuổi kịp tiểu hoàng môn phía trước.

Một đường trở về điện Cần Chính, trong thiên điện, Nguyên Vũ đế đang ngồi ở ghế tựa xem tấu chương.

Cung nhân bẩm báo nói cửu Hoàng tử đến, Nguyên Vũ đế đặt tấu chương xuống nhìn về phía Lưu Đồng đang đi tới.

Lưu Đồng liêu bào quỳ xuống, hành lễ lễ bái, nói: “Nhi thần tham kiến phụ hoàng.”

“Đứng lên đi.”

Nguyên Vũ đế đặt tấu chương xuống bàn, dựa lưng vào ghế dựa, nói với Lưu Đồng: “Lần này đi Duyện Châu ban sai, còn thuận lợi?”