Editor: Bộ Yến Tử
Thường Nhuận Chi tạm thời vẫn giữ Vương Bảo Cầm ở trong phủ, chờ gặp mặt hai hài tử kia lại nói tiếp.
Sau khi Vương Bảo Cầm đi, Thường Nhuận Chi gọi Diêu Hoàng tiến lên, nói: “Ngươi cho người đi hỏi thăm, chỗ mấy nữ chưởng quầy có còn thiếu người không.”
Diêu Hoàng chần chờ nói: “Cô nương muốn sắp xếp con đường cho Bảo Cầm?”
“Ta là chủ mẫu sao có thể không lo, cứ như vậy nhìn nàng ta mang chút tích góp rời khỏi phủ Hoàng tử. Lại nói, nàng ta có thể có bao nhiêu tích góp chứ?” Thường Nhuận Chi thở dài: “Một nữ tử độc thân vốn là mưu sinh không tốt, huống chi nàng ta còn mang theo hai hài tử. Rời khỏi phủ sinh sống, dùng bạc cũng rất nhiều.”
Thường Nhuận Chi đứng lên, Diêu Hoàng ở một bên giúp đỡ.
Thường Nhuận Chi nói: “Nàng ta đã vào cung từ nhỏ, học quy củ trong cung, sau đó đi theo A Đồng, cũng không tiếp xúc qua những chuyện người khác làm. Sinh hoạt gian khổ cùng khó khăn, nàng ta sao có thể biết hết được.”
Diêu Hoàng cười nói: “Chắc là lúc nhỏ Bảo Cầm có trải nghiệm qua.”
“Đó cũng là chuyện nhiều năm…”
Thường Nhuận Chi lắc đầu: “Ngươi cho người đến hỏi, nếu có chỗ thích hợp nàng ta thợ khéo, cho người thu lưu nàng ta. Nếu không có… Ta lại ngẫm biện pháp.”
Diêu Hoàng lên tiếng đáp, suy nghĩ một lúc lâu lại hỏi: “Cô nương, Bảo Cầm phải đi, vậy còn Đoạn Nhu Nam ngài tính toán làm sao?”
Vương Bảo Cầm và Đoạn Nhu Nam ở Nhàn Lạc viện liên tục làm bạn sinh hoạt, hai người các nàng cảm tình tự nhiên rất tốt. Bất quá so với Vương Bảo Cầm, Đoạn Nhu Nam nhát gan khiếp nhược, nếu Vương Bảo Cầm không ở trong phủ, không biết Đoạn Nhu Nam muốn sống qua ngày thành cái dạng gì nữa.
Thường Nhuận Chi chần chờ: “Nàng ta cũng không có tới tìm ta, ta cũng không tốt nói cái gì làm cái gì… Cứ tiếp tục nhìn đi.”
Diêu Hoàng tự đi làm chuyện Thường Nhuận Chi giao đãi, đêm đó Thường Nhuận Chi nói chuyện Vương Bảo Cầm đến thỉnh cầu nàng cho Lưu Đồng nghe.
“Nàng ta đã quyết định chủ ý, cứ theo nàng ta.” Lưu Đồng nghiêm cẩn nghe Thường Nhuận Chi nói xong, nói tiếp: “Chờ lúc đưa thân khế cho nàng ta, nàng cho nàng ta chút bạc, để nàng ta rời phủ tiện dùng.”
Thường Nhuận Chi một bên nghe một bên gật đầu, không khỏi thở dài.
“Sao vẫn còn than vãn?” Lưu Đồng hỏi nàng.
Thường Nhuận Chi nói: “Chính là cảm thấy nàng ta hy sinh quá lớn. Bất quá nàng ta hơn hai mươi tuổi, còn có thể thành thân sinh con, chỗ nào cần bang nhân dưỡng hài tử, kế hoạch tương lai dưỡng lão chính mình…”
Lưu Đồng cười cười: “Đó là con đường nàng ta chọn, nàng ta nguyện ý như vậy, không phải sao?”
Thường Nhuận Chi nhịn không được hỏi: “Chàng không thay nàng ta đáng tiếc?”
“Đáng tiếc?” Lưu Đồng cảm thấy kỳ quái: “Có cái gì đáng tiếc? Nàng ta có thể vì tương lai của mình mà tính toán như vậy, không phải tốt lắm sao?”
“Nhưng mà nàng ta như vậy, trên cơ bản sẽ đoạn tuyệt ý niệm lập gia đình sinh con trong tương lai.”
Lưu Đồng nhíu nhíu đầu mày: “Có thể sau này nàng ta nuôi hai hài tử kia lớn lên, nam hài trưởng thành phụng dưỡng cha mẹ nàng ta, hiếu kính giống nàng ta phụng dưỡng. Thân không thân sinh, có cái gì không giống?”
Quả nhiên, điểm xuất phát suy xét giữa nam nhân và nữ nhân bất đồng sao?
Thường Nhuận Chi nói: “Thiếp chỉ là cảm thấy, nàng ta như vậy cả đời đều vì người khác trả giá…”
“Không tính đi.” Lưu Đồng nói: “Nàng ta nuôi lớn hài tử, tương lai không thể muội lương tâm bỏ lại nàng ta. Đây không tính là không có hồi báo.”
Thường Nhuận Chi có chút nhụt chí, chen chân vào đá đá Lưu Đồng: “Cùng chàng nói không rõ.”
Lưu Đồng nhất thời cười, xoay người ôm lấy nàng: “Vậy nàng lại nói rõ ràng chút cho ta nghe?”
“… Vô lại.” Thường Nhuận Chi hừ một tiếng, nhân thể ôm cổ hắn, nhẹ giọng nói: “Chờ nàng ta rời khỏi phủ, trong phủ cũng chỉ có mình Đoạn Nhu Nam… Chàng là một Hoàng tử, trong phủ chỉ có một Hoàng tử phi, Hoàng tử trắc phi gì đó một người cũng không có. Chàng nói, có phải hay không có người xem xét chàng bên này không người, gấp gáp tặng người cho chàng? Tả hữu chúng ta thành thân cũng qua hai ba tháng rồi, tặng người đến phủ, không xem như là đắc tội thiếp.”
Lưu Đồng ha ha cười: “Có thể nói không chừng.”
“Chàng còn rất đắc ý?”
“Này, ta không có.” Lưu Đồng vội hỏi: “Nhân gia muốn đưa, ta không tiếp không phải được sao? Lại nói, vị trí Hoàng tử phi này của nàng cũng không phải ngồi không, đúng không.”
“Ừ.” Thường Nhuận Chi hừ nhẹ một tiếng: “Nhưng mà thiếp không thịt không vui.”
“Phải không?” Lưu Đồng nhíu mày, hạ giọng nói: “Ta cũng giống vậy.”
Nói xong nhanh chóng gục ngã nàng, kéo chăn đắp lên cơ thể hai người.
Diêu Hoàng làm việc rất hữu hiệu, cách một ngày liền qua lại Thường Nhuận Chi, nói là bên cửa hàng trang sức hồi môn của nàng, nữ chưởng quầy muốn tìm đồ đệ, đang lo không tìm được người.
Thường Nhuận Chi gật đầu nói: “Tốt xấu gì Vương Bảo Cầm cũng ở trong cung đợi ít năm, đối với năng lực giám thưởng trang sức vẫn phải có. Đi tới cửa hàng trang sức làm việc, ngược lại cũng thích hợp.”
“Cũng là cô nương nguyện ý giúp đỡ nàng ta.” Diêu Hoàng cười nói: “Cô nương định khi nào cùng Bảo Cầm nói việc này? Nữ chưởng quầy bên kia còn chờ nô tì cho nàng ta một lời chắc chắn.”
Thường Nhuận Chi nói: “Chờ nàng ta nhận hai hài tử, ta lại cùng nàng ta nói.”
Lại qua hai ngày, cuối cùng hai hài tử kia cũng đến kinh thành.
Sau khi đồng hương của Vương Bảo Cầm chết, nàng ta liền bị Hiển tần đưa cho Lưu Đồng. Qua một năm, Lưu Đồng rời cung lập phủ, nàng ta cũng đi theo, ở trên thư nói là theo cửu Hoàng tử làm việc, cho nên địa điểm liên lạc thư tín cũng là phủ cửu Hoàng tử.
Hai hài tử từ đường gia gia bọn họ mang đến phủ cửu Hoàng tử.
Vương Bảo Cầm đã sớm nói với người gác cổng việc này, người gác cổng nghe nói bọn họ tìm Tiêu Ngọc Trạch, liền bảo bọn họ chờ, lập tức cho người đi báo tin cho Vương Bảo Cầm.
Vương Bảo Cầm đến cửa phủ, nhìn hai hài tử khiếp nhược nhỏ gầy, lúc này trên mặt liền ảm đạm.
Nàng ta nói với đường thúc của hai hài tử, thân thúc của bọn họ đã không còn ở nhân thế vài năm rồi, mấy năm nay đều là nàng viết thư trả lời.
Đường thúc của hài tử vẻ mặt vô thố: “Này, này có thể làm sao…”
Dẫn hai hài tử đến một nơi như kinh thành, bạc hắn ta mang trên người đã không còn! Còn tưởng rằng khi đến kinh thành, đường huynh đệ của hắn ta có thể cho hắn ta chút tiền…
Nông dân, tâm tư đều viết trên mặt. Vương Bảo Cầm vừa thấy liền hiểu rõ.
Nàng ta đưa qua một cái hà bao, nói: “Bên trong có chút bạc vụn tiền đồng, chắc cũng đủ cho ngươi đưa bọn họ đi lại với trở về tiêu dùng.”
Đường thúc hài tử lập tức mở hà bao, bỗng chốc phản ứng lại, có chút xấu hổ.
Sắc mặt Vương Bảo Cầm nhàn nhạt, nói: “Nơi này là phủ Hoàng tử, ngươi đừng ở lâu, sớm hồi hương đi thôi.”
“Ai ai!” Đường thúc hài tử liên thanh đáp ứng, lại nhìn nhìn hai đường chất không cùng chi, có chút do dự nói: “Vậy hai oa nhi này…”
“Ta nuôi dưỡng. Ngươi đi đi.”
Đường thúc hài tử có chút do dự, vẫn hỏi nhiều một câu: “Vị cô nương này, không biết cô là…”
Vương Bảo Cầm dừng một lúc lâu, nói: “Lúc trước ta cùng với Ngọc Trạch ở trong cung là cộng sự.”
Đường thúc hài tử còn có chút lo lắng.
Vương Bảo Cầm thản nhiên nói: “Ngọc Trạch đã chết vài năm, ta đều có thể chiếu theo thói quen của hắn, tiếp tục viết thư gửi bạc cho đại ca hắn, chẳng lẽ ta còn có thể hại chất nhi hắn? Nếu như ngươi không tin ta, vậy ngươi dẫn hài tử hồi hương đi?”
Tự nhiên đường thúc hài tử không muốn tiêu phí thời gian lần này tới, liên tục nói tin tưởng Vương Bảo Cầm.
Đến cùng đếm bạc trong túi, sau khi cảm thấy vừa lòng, mới chịu bỏ đi.
Trước khi đi còn dặn dò hai hài tử còn nhỏ tuổi, nói bọn họ phải nghe lời chớ chọc phiền toái.
Vương Bảo Cầm dẫn hai hài tử vào phủ, cùng Đoạn Nhu Nam và hai nha hoàn đưa bọn chúng đi tắm rửa sạch sẽ, mới dẫn bọn chúng đi thỉnh an Thường Nhuận Chi.