Editor: Bộ Yến Tử

Thường Nhuận Chi nhìn về phía Diêu Hoàng: “Ngươi có cái nhìn như thế nào?”

Diêu Hoàng trầm tư: “Bên cạnh không nói, có thể dẫn Tiêu Ngọc Trạch lặng yên không một tiếng động vào hoàng cung, thứ nhất là thế ngoại cao nhân, thứ hai…”

“Thứ hai, chính là người quyền quý.” Thường Nhuận Chi nhẹ giọng nói: “Ngay cả thị vệ ở Thạch Sùng môn cũng không dám ngăn cản hắn ta.”

Diêu Hoàng nhẹ nhàng gật đầu.

“Cô nương, chuyện này, nô tì còn muốn tiếp tục hỏi thăm sao?” Ngụy Tử khó xử nói: “Có thể hỏi thăm ra đến mức này, nô tì cũng mất công phu thật lớn. Ngõ hẻm Trung Quan nô tì cũng chạy vài hồi.”

Diêu Hoàng cười nói: “Vậy chẳng phải ngươi cùng hoạn quan bên kia lăn lộn mặt thục?”

Ngụy Tử khẽ hừ, lại nói: “Nói thật ra, hoạn quan ở đó, thật sự không có mấy người bình thường. Nô tì nhìn bọn họ người người đều không chính phái.”

Diêu Hoàng nói: “Này ngược lại cũng không thấy được. Đã là Giam cầm sở, có thể cùng người bên ngoài nói chuyện, nói vậy cũng có điểm thế lực. Có lẽ cũng có tốt lắm, nhốt bên trong ngõ hẻm Trung Quan, dễ dàng không thể khách khí người.”

Thường Nhuận Chi đè trán, nói với Ngụy Tử: “Được rồi, chuyện này nghe được phần thượng cũng không sai biệt lắm, đừng tiếp tục nữa.”

Vốn dĩ nàng tò mò với đồng hương của Vương Bảo Cầm, ngược lại không nghĩ tới Ngụy Tử hỏi thăm được kết quả như thế.

Đề cập đến quyền quý, Thường Nhuận Chi luôn có chút bất an.

Tiếp tục tra xuống, đối với nàng không hề ưu việt.

Vẫn là như vậy dừng tay thì tốt nhất.

Phóng việc này qua một bên, Thường Nhuận Chi hỏi tới bệnh tình của Đoạn Nhu Nam.

“Nhu Nam cô nương vẫn còn bộ dáng hồi trước.” Diêu Hoàng nói.

Thường Nhuận Chi nhíu mày.

“Đã mấy ngày rồi, nàng ta vẫn mệt mỏi nằm trên giường?”

“Đúng vậy, đại phu mở dược, nàng ta có uống, nóng trên người có lui, nhưng nhìn thấy vẫn là bộ dáng không gượng nổi tinh thần, có chút gió thổi cỏ lay lại nơm nớp lo sợ.” Diêu Hoàng bất đắc dĩ nói: “Lá gan của nàng ta cũng quá nhỏ…”

Thường Nhuận Chi suy nghĩ một lúc lại nói: “Ta vẫn nên đi nhìn nàng ta một cái.”

Tả hữu không có chuyện gì, Thường Nhuận Chi liền tới Nhàn Lạc viện.

Đoạn Nhu Nam vừa ngủ dậy một lát, nghe nói Thường Nhuận Chi đến, vội vã muốn xuống giường.

Thường Nhuận Chi một bên vào nhà, một bên giơ tay ngăn nàng ta lại, nói: “Còn bệnh, cũng đừng ép buộc.”

“Hoàng Tử phi thứ tội…” Đoạn Nhu Nam nhạ nhạ nói.

Thường Nhuận Chi cẩn thận nhìn sắc mặt nàng ta, đích xác tái nhợt.

Nàng không khỏi quan tâm: “Trong lòng ngươi có chuyện gì, cũng đừng lão các.”

Nhớ tới chuyện Đoạn Nhu Nam vì nghe đến tên Sầm Vương mới bị dọa thành như vậy, Thường Nhuận Chi nói: “Nơi này là phủ cửu Hoàng Tử, ngươi là người phủ cửu Hoàng Tử, đừng nghĩ chuyện không quan hệ với phủ Hoàng Tử chúng ta, mọi chuyện có phủ Hoàng Tử ở phía trước chống đỡ.”

Nhãn tình Đoạn Nhu Nam sáng lên, lại ảm đạm xuống rất nhanh.

Thường Nhuận Chi nhìn nàng ta một lát, cũng không khuyên nhiều, chỉ nói: “Vương Bảo Cầm còn ở tại cửa hàng trang sức vội vàng, nàng ta đã giao thác huynh muội Tiêu thị cho ngươi chiếu cố, ngươi cũng đừng cô phụ tín nhiệm của nàng ta. Ngươi bệnh mấy ngày nay, hai huynh muội họ cũng lo lắng được không được. Ngươi tuổi cũng không nhỏ, sao còn để tiểu oa nhi thay ngươi lo lắng? Không biết e lệ sao?”

Thường Nhuận Chi cười cười, lắc đầu nói: “Vực dậy tinh thần, hảo hảo sống qua ngày.”

Đoạn Nhu Nam hướng Thường Nhuận Chi thật sâu cong thắt lưng: “Nô tì tạ Hoàng Tử phi đề điểm…”

“Ta cũng không đề điểm ngươi cái gì.”

Thường Nhuận Chi ra phòng, lại nói mấy lời với huynh muội Tiêu thị, liền rời khỏi Nhàn Lạc viện.

Lời nói của nàng đối Đoạn Nhu Nam vẫn có hữu dụng, nghe nói sau khi nàng đi, Đoạn Nhu Nam cố ý xuống giường, đi vòng quanh sân Nhàn Lạc viện hai vòng, còn cùng huynh muội Tiêu gia nói một hồi lâu.

Tới gần hoàng hôn, Lưu Đồng đã trở lại.

Thường Nhuận Chi ra nghênh đón, quả thực nhìn thấy sắc mặt hắn rất khó coi.

Hắn cũng không hé răng, cùng Thường Nhuận Chi tay trong tay trở về đại sảnh, Thường Nhuận Chi vội cho phòng bếp bày cơm, một bên cho người tẩm ướt khăn vắt khô lau mặt cho Lưu Đồng.

“Này là từ đâu trở về, sao trên mặt nhiều bụi như vậy.” Thường Nhuận Chi nhíu nhíu mày.

Lưu Đồng trầm giọng nói: “Trên đường gặp gió, có chút bão cát. Không ngại.”

Lau mặt sạch sẽ, phòng bếp cũng đã bưng đồ ăn lên bàn, Lưu Đồng ăn mấy miếng cà lăm hoàn, cầm khăn lau lau miệng, nói: “Hôm nay mùi vị đồ ăn có chút đạm, vị không mặn.”

Thường Nhuận Chi buồn bực nhìn hắn.

Nàng cảm thấy mùi vị đồ ăn mặn đạm rất thích hợp…

Dùng xong bữa tối, Lưu Đồng tự đi tắm, Thường Nhuận Chi cho người gọi Hoa Hạo tới, hỏi hắn ta: “Cửu điện hạ đã xảy ra chuyện gì?”

Hoa Hạo thấp giọng nói: “Hạ hướng gia muốn đi phủ Kinh Triệu Doãn, muốn tìm Kinh Triệu Doãn Phùng đại nhân lý luận, lại bị Thụy Vương gia lôi đi. Hôm nay gia liên tục đợi ở phủ Thụy Vương. Về phần Thụy Vương gia nói cái gì với gia, tiểu nhân cũng không biết.”

Thường Nhuận Chi thở dài, ôm áo sơ mi Lưu Đồng muốn đổi mặc vào, vén mành vào phòng rửa mặt.

Lưu Đồng đang ngồi trong dục dũng, cánh tay khoát lên hai bên, nhắm mắt lại.

Sương mù lượn lờ từ từ bốc lên.

Thường Nhuận Chi đặt xiêm y xuống, cầm khăn thấm đẫm nước, lau vai gáy cùng cánh tay cho Lưu Đồng.

Lưu Đồng bỗng dưng trợn mắt, trong nháy mắt nhìn thấy Thường Nhuận Chi, sắc bén trong mắt nhất thời hóa thành nhu tình.

“Ta tự làm.” Hắn đưa tay muốn cầm lấy cái khăn trong tay Thường Nhuận Chi, lại bị Thường Nhuận Chi linh hoạt tránh thoát.

“Thiếp làm là được, chàng ngồi đi.” Thường Nhuận Chi nhìn Lưu Đồng cười, đưa tay đè lại hai vai hắn.

Lưu Đồng ngoan ngoãn ngồi xuống, Thường Nhuận Chi xoắn tay áo, cánh tay oánh bạch cùng da thịt cổ đồng của hắn hình thành đối lập sáng rõ.

“Hôm nay ở phủ Thụy Vương, bị Thụy Vương mắng?” Động tác trên tay Thường Nhuận Chi không ngừng, cười nhìn Lưu Đồng, hỏi hắn.

Lưu Đồng cúi đầu, khẽ thở dài: “Ngũ ca ngược lại cũng không mắng ta, chỉ nói ta không nên xúc động…”

“Ừm, là đĩnh xúc động, Thái Tử đi lại khiêu khích, chàng liền muốn tới cửa tìm Phùng đại nhân lý luận.”

Thường Nhuận Chi dừng một chút, nói: “Chàng làm như vậy, chẳng phải càng làm cho người ta lưu lại nhược điểm sao?”

“Ta cũng biết…” Lưu Đồng tự thừa nhận mình xúc động: “Ta chỉ là phẫn nộ, nếu không phải Phùng đại nhân, ngũ ca cũng sẽ không bị người ta nói, có liên quan với hung thủ giết người ở kỹ lâu.”

“Phùng đại nhân cũng không cô đi.” Thường Nhuận Chi cười nói: “Chân chính nên trách, không phải nên trách người đầu tiên truyền ra lời đồn đãi nhảm nhí này sao?”

Lưu Đồng rũ mắt xuống: “Ngũ ca cũng nói như vậy.” Hắn dừng một chút, thấp giọng nói: “Nhuận Chi, ta có phải rất vô dụng hay không? Không thể giúp ngũ ca chiếu cố không nói, ngược lại vài lần dắt sau chân huynh ấy…”

Lưu Đồng chỉ là, biện luận lần đó lúc khai triều đại niên.

Nếu không phải hắn xúc động, Thụy Vương cũng sẽ không thể đứng ra.

Động tác trên tay Thường Nhuận Chi dừng lại, nhìn Lưu Đồng, sắc mặt một chỉnh, nghiêm túc nói: “Ai nói chàng không giúp đỡ Thụy Vương chiếu cố? Tất cả chuyện ở Hộ bộ, không phải chàng liên tục thay Thụy Vương xử lý sao? Nếu không có chàng, Thụy Vương ở Hộ bộ làm việc cũng sẽ không giống hiện tại trôi chảy. Còn có việc ở Duyện Châu, nếu như không có chàng bên cạnh hiệp trợ, Thụy Vương có thể bình an trở về sao? Càng không nói đến sau đó đi Duyện châu xử lý chuyện này, cũng là chàng.”

Thường Nhuận Chi thành khẩn nhìn Lưu Đồng: “Chàng đã rất tuyệt.”

“Còn ta…”

“A Đồng, rất nhiều chuyện, không phải ai trời sinh cũng làm được, người luôn muốn chậm rãi trưởng thành.” Thường Nhuận Chi ôn nhu nói: “Từ trước chàng thay Thái Tử làm việc, vốn là chức quan nhàn tản, áp căn đi học không nhiều đồ vật. Hiện tại chàng đi theo Thụy Vương, năng lực xử sự đã tăng lên rất nhiều. Chàng  không phải không thể giúp Thụy Vương chiếu cố, cũng không có dắt sau chân huynh ấy, chính là chàng muốn làm rất tốt, đối với năng lực hiện tại của chính mình còn không vừa lòng mà thôi.”

Thường Nhuận Chi nhìn hắn ôn nhu cười: “Chàng chính là còn cần thời gian lịch lãm.”