Editor: Bộ Yến Tử

Lau khô mái tóc ẩm ướt, thay xiêm y, rửa mặt, Thường Nhuận Chi kích động gọi Ngụy Tử đi hái quả du.

Ngụy Tử phân phó Tìm Đông cầm giỏ, nàng ta cầm gậy tre đánh vào quả du cao cao phía trên, Trông Hạ phụ trách hái tay những quả có thể hái phía dưới.

Thường Nhuận Chi nhìn cười tủm tỉm, cũng muốn động thủ, Ngụy Tử vội vàng ngăn nàng lại: “Cô nương vẫn là đừng làm, nơi này hơi ẩm nặng, nô tì, Trông Hạ và Tìm Đông lập tức hái xong.”

Thường Nhuận Chi thở dài: “Rõ ràng là ta muốn ăn quả du cơm, ngược lại khiến các ngươi bận việc.”

“Vì cô nương làm việc, vốn là bổn phận của chúng nô tì.”

Ngụy Tử cười cười, duỗi đầu nhìn rổ quả du trong tay Tìm Đông, nói: “Lại hái thêm chút nữa thì không sai biệt lắm.”

Chỉ chốc lát sau, ba người liền hái được đầy giỏ quả du, Tìm Đông đem giỏ đưa tới trước mặt Thường Nhuận Chi, hỏi: “Hoàng Tử phi, bao nhiêu đây đủ chưa?”

“Đủ rồi.” Thường Nhuận Chi cười nói: “Phân ra một ít, ta làm quả du cơm cho điện hạ, cái khác, nếu như các ngươi muốn ăn, cũng để phòng bếp làm đi.”

“Cô nương muốn xuống bếp vì cửu điện hạ.” Ngụy Tử hâm mộ nói: “Cửu điện hạ thực sự có lộc ăn, không giống nô tì, chỉ có thể ăn『 thí nghiệm phẩm 』mà cô nương làm.”

Thường Nhuận Chi giận nàng ta một mắt: “Chờ ngươi và Hoa Trạch thành thân, ngươi cũng giống vậy thôi.”

Ngụy Tử đỏ mặt, cúi đầu.

Chủ tớ cùng đi phòng bếp, bà nương quản sự vội vàng dẫn người bị thực cho đoàn người bọn họ.

Nhìn thấy Thường Nhuận Chi tự nhiên lại là một phen chào hỏi, Thường Nhuận Chi nói rõ ý đồ đến đây, bà nương quản sự nhanh chóng chuyển ra một cái bệ bếp cho Thường Nhuận Chi sử dụng.

Đêm nay, Lưu Đồng được ăn món từ quả du cơm mà Thường Nhuận Chi tự tay làm.

So với trước kia hắn ăn qua, Thường Nhuận Chi làm, vị đúng là rất tốt.

“Thực thơm.” Lưu Đồng tự đáy lòng nói, vỗ vỗ bụng mình: “Ăn thật sự no.”

Thường Nhuận Chi cười rộ, ánh mắt hơi cong lên: “Mùa quả du liền mấy ngày nay, ăn qua cũng sẽ không có. Chúng ta cũng là vừa vặn vượt qua.”

Thường Nhuận Chi đưa khăn lên, Lưu Đồng tiếp nhận xoa xoa miệng gật đầu, nhìn trời cười nói: “Cũng không biết là ai, ta nói đến mã tràng chơi, nàng còn kém điểm sử tiểu tính tình không chịu đến.”

Thường Nhuận Chi cười ninh hắn: “Còn có thể có ai, là『 nội tử 』của chàng nha.”

Lưu Đồng cúi đầu buồn cười, nắm tay Thường Nhuận Chi qua: “Vậy hả, ta còn muốn dựa vào tài năng của nàng có một ngày ba bữa ăn, cũng không thể đem nàng đắc tội.”

“Tiểu tử đĩnh khôn khéo, bút trướng này bị cho là rất rõ ràng.” Thường Nhuận Chi ra vẻ nghiêm trang nói.

Hai phu thê cười đáp cùng một chỗ.

Lúc này mưa dần dần lớn hơn, còn kèm theo vài tiếng sấm mùa xuân phức tạp.

[Tử: trời mưa lạnh lạnh mà có người iu để ôm ngủ thì không còn gì tuyệt vời hơn.]

Sau khi phu thê rửa mặt xong, thì lại bắt đầu sắp xếp chỗ ngủ, tự nhiên lại là một phen lưu luyến triền miên.

Ngày hôm sau thức dậy, Thường Nhuận Chi chỉ cảm thấy bầu trời như được bích tẩy, trong suốt sạch sẽ.

Tâm tình của nàng cực kì không tệ.

Lưu Đồng dẫn Hoa Hạo đi đồng ruộng, xem người nông cấy mạ, Thường Nhuận Chi lưu lại trang viện, ở một bên nhìn bà nương làm chuyện.

Mới đầu bà nương quản sự có chút không được tự nhiên, sau đó phát hiện Thường Nhuận Chi chính là tò mò bà ta làm chuyện, cũng hỏi bà ta một ít chuyện thú trong sinh hoạt bình thường của người nông, nên bắt đầu trầm tĩnh lại, cùng Thường Nhuận Chi nói nói cười cười.

Thời kì, nữ nhi quản sự cũng đi tới giúp nương cô bé.

Thường Nhuận Chi nhìn tiểu cô nương chín tuổi, tay chân lanh lẹ, động tác nhanh chóng lại lấy nước lại quét rác, quả thật là hỗ trợ mà không phải quấy rối, không khỏi cười nói: “Khuê nữ của ngươi thật có khả năng.”

Bà nương quản sự nhìn nữ nhi, nói: “Ngài khích lệ nó thôi, nữ oa nông gia, không phải từ nhỏ thì muốn học làm gia sự sao, như vậy sau này trưởng thành cũng tốt nói nhân gia.”

Thường Nhuận Chi nói: “Khuê nữ ngươi lớn lên có thể thành người, sau này tất nhiên không lo gả. Đến lúc đó ngươi chọn lựa con rể đều được thêu hoa mắt.”

Bà nương quản sự cười rộ lên, nếp nhăn nơi khóe mắt rõ ràng có thể thấy được: “Vậy mượn cát ngôn của ngài.”

Khi nói chuyện, quản sự bà nương đã làm xong chuyện trên tay, bà ta gọi nữ nhi một tiếng, để cô bé gom tất cả quần áo phóng tới trong bồn, bà ta đi đến bên cạnh bồn muốn mang chúng đến con suối nhỏ bên cạnh giặt giũ.

“Hoàng Tử phi…” Bà nương quản sự ngượng ngùng nhìn Thường Nhuận Chi, Thường Nhuận Chi cười cười, nói: “Ngươi bận đi, không cần để ý ta. Bất quá…”

Thường Nhuận Chi hơi nhíu mày nói: “Bây giờ trời còn lạnh mà, lúc này đi suối nước giặt quần áo, có phải hay không bị đông lạnh?”

Bà nương quản sự nói: “Một lúc trước suối nước còn đông lạnh thật sự, hai ngày này đã không lạnh như vậy.”

Người nông đều có thói quen như vậy, Thường Nhuận Chi không khuyên nữa, chỉ có thể nói: “Vậy ngươi đi đi, trở về cầm nóng bong bóng nước tay chân.”

“Ai.” Bà nương quản sự cười ứng thanh, vừa vặn nữ nhi bà ta đã ôm xiêm y đi ra đặt ở trong mộc bồn, bà ta liền cầm chày gỗ cùng xoa y bản tử, dẫn theo nữ nhi, cùng Thường Nhuận Chi tiếp đón một tiếng, bưng mộc bồn đi.

Thường Nhuận Chi mơ hồ nghe được bà ta nói với nữ nhi: “Chủ nhà làm người thật tốt, thật ra nếu ngươi có thể đi đến bên cạnh chủ nhà làm nha hoàn, ngược lại cũng không tệ…”

Thường Nhuận Chi bật cười lắc đầu.

Vốn dĩ trong quan niệm của nàng, “Làm nô làm tì” là một chuyện cực kì ném tôn nghiêm. Nhưng sau khi ở chỗ này sinh hoạt hơn một năm, nhận thức này đã cải biến.

Ở chỗ này, nhiều thế hệ gia phó, thật ra là một loại tượng trưng vinh dự. Nếu có thể gặp được một người có thanh danh tốt, chủ nhà có thiện danh, thậm chí so thân là một cái lương dân càng làm cho người kiêu ngạo.

Có thể để bà nương quản sự nói với nữ nhi, trở thành nha hoàn của nàng là một chuyện không tệ, Thường Nhuận Chi cũng không có cảm giác đắc chí.

Gió êm sóng lặng qua một ngày, Lưu Đồng và Thường Nhuận Chi đúng là vẫn còn phải về phủ Hoàng Tử.

Ngày thứ hai, lên xe ngựa trở về, Thường Nhuận Chi hỏi Ngụy Tử: “Ta coi Trông Hạ bắt đầu từ hạ thưởng hôm qua, sắc mặt vẫn không tốt. Ngươi có phải nói gì với nàng ta hay không?”

“Nói gì chứ.” Ngụy Tử vuốt cằm nói: “Nô tì chưa nói gì hết, chỉ nói ở mã tràng nhìn thấy Sầm Vương phi, xuất thân cao quý, tướng mạo tươi đẹp, tính tình mạnh mẽ, khó trách có thể làm Sầm Vương đến bây giờ chỉ coi trọng mình nàng ta, không dám có nữ nhân bên cạnh.”

Ngụy Tử khẽ cười, nói: “Nô tì còn cùng nàng ta đoán, Sầm Vương nhìn không dính Sầm Vương phi như vậy, phỏng chừng thật ra là Sầm Vương từng có nữ nhân bên cạnh, bất quá bị Sầm Vương phi cho —— “

Nói xong, Ngụy Tử liền so hành động cắt cổ.

Thường Nhuận Chi bất đắc dĩ nói: “Ngươi nói bóng nói gió cảnh cáo nhưng lại một lời trúng đích, có phải hay không dọa Trông Hạ sợ hãi.”

“Lá gan nàng ta nhỏ như vậy, nô tì vẫn khuyên cô nương, người như vậy đừng giữ bên người hầu hạ.”

Ngụy Tử trợn trừng mắt, Thường Nhuận Chi cười điểm trán nàng ta, nói: “Thật sự là càng ngày càng có khí thế đại nha hoàn.”

Ngụy Tử hắc hắc nở nụ cười, lại không khỏi nói: “Cô nương, ngày hôm trước đổ mưa, chúng ta không cùng Sầm Vương và Sầm Vương phi nói một tiếng, thì đã ngồi xe ngựa tới thôn trang nhà mình… Có phải Sầm Vương bọn họ bởi vì vậy nên đối với cửu điện hạ và ngài có ý kiến hay không?”

“Không biết.” Thường Nhuận Chi nói: “Tuy rằng chúng ta nhờ quản sự mã tràng chuyển cáo, nhưng dù sao không có chính miệng lưu lại nói… Nếu bọn họ trách tội, vậy thì không có biện pháp.”

Ngụy Tử gật đầu, nói tiếp: “Trông Hạ còn cùng nô tì nói, Sầm Vương nghĩ muốn cùng cửu điện hạ giao hảo, bằng không cũng không thể cùng nàng ta cẩn thận hỏi thăm chuyện trong phủ Hoàng Tử chúng ta, còn hỏi luôn chuyện Bảo Cầm cô nương và Nhu…”

“Ngươi nói cái gì?” Thường Nhuận Chi nhất thời quay đầu nhìn về phía Ngụy Tử: “Sầm Vương hướng Trông Hạ đánh chủ ý nghe chuyện trong phủ Hoàng Tử chúng ta sao?”