Editor: Bộ Yến Tử
Ngồi xuống, phẩm trà, thường đồ ăn, nghe khúc, xem hí…
Thường Nhuận Chi liên tục đi theo bên cạnh Thường Mộc Chi, ngược lại không có xảy ra chuyện gì.
Duy độc tiểu nhạc đệm, đó là khi xem hí, Lương đệ và Nhũ nhân trong phủ viện Thái Tử cũng tới.
Thường Nhuận Chi không kiên nhẫn gặp Mạc Nhũ nhân, nhỏ giọng nói với Thường Mộc Chi: “Đại tỷ tỷ, muội có chút không thoải mái, muốn về phủ trước.”
Thường Mộc Chi nhìn nhìn mọi nơi, thấy Thái Tử phi đang cùng Kỳ Vương phi, Lễ Vương phi thương lượng chọn kịch mắt, nói: “Tới nói với Thái Tử phi một tiếng đi, đừng để thất lễ.”
Thường Nhuận Chi gật đầu, gọi Diêu Hoàng đến trước mặt Thái Tử phi, cùng nàng ta cáo từ.
Thái Tử phi có chút ngoài ý muốn, hỏi: “Làm sao thân thể lại không thoải mái?”
“Chắc là vì đêm qua không ngủ tốt.” Thường Nhuận Chi tùy tiện tìm cớ, ngược lại chọc ánh mắt ám muội của Thái Tử phi nhìn chằm chằm nàng hồi lâu.
“Được rồi, vậy ngươi trở về nghỉ ngơi đi.” Thái Tử phi cười cười, Sầm Vương phi ở đầu khác nghe thấy, thấu đi lên trực tiếp chê cười nàng: “Ôi, nói vậy hôm qua Cửu đệ muội không thiếu ép buộc, muốn nhanh chóng trở về nghỉ ngơi.”
Sầm Vương phi đưa tay vỗ vỗ vai Thường Nhuận Chi: “Sửa ngày mai ta tới tìm ngươi nói chuyện.”
Thường Nhuận Chi cười đáp ứng, hành lễ cho Thái Tử phi và các Vương phi, xoay người cáo từ.
Mạc Nhũ nhân vừa vặn gặp thoáng qua nàng.
Các Lương đệ và Nhũ nhân đang muốn tiến lên thỉnh an Thái Tử phi, Tiêu Nhũ nhân tự quen thuộc cùng Thường Nhuận Chi nên chào đón nàng, Trần Nhũ nhân cũng gật đầu với nàng.
Lý Lương đệ chắc vừa mới giải lệnh giam cầm, nhìn có chút tiều tụy.
Nữ nhân chiếm danh phận trong hậu viện Thái Tử, cũng chỉ có Mạc Nhũ nhân, nhìn sắc mặt hồng nhuận, nhan sắc vừa vặn…
Thường Nhuận Chi dùng dư quang quét nàng ta một mắt, không khỏi nói trong lòng: Quả thật là người có tâm kế có tính toán, Mạc nữ quan bị đuổi khỏi phủ Hoàng Tử, theo lý thuyết phủ Phụ Quốc công cần phải ở trước mặt Thái Tử mất thể diện mới đúng.
Nhưng Mạc Tân Trần này —— không đúng, phải là Mạc Tân Trúc, Mạc Tân Trúc này thế nhưng vẫn như cũ an ổn gót chân ở phủ Thái Tử.
Thường Nhuận Chi thu hồi tầm mắt, dẫn hai tì nữ bên người đến trước viện.
Tiếp đến tin tức, Lưu Đồng cũng tố tội nói muốn đưa Hoàng Tử phi nhà mình hồi phủ.
Đám người Kỳ Vương tự nhiên lại một phen chê cười hắn.
“Thế nào?” Sau khi thấy Thường Nhuận Chi, Lưu Đồng vội vàng đánh giá nàng một phen, hỏi nàng: “Các nàng ta có nói cái gì không xuôi tai không?”
Thường Nhuận Chi buồn cười nói: “Có thể nói cái gì không xuôi tai chứ?”
Thường Nhuận Chi tò mò nhìn Lưu Đồng: “Chẳng lẽ Thái Tử và các Vương gia, nói cái gì không xuôi tai à?”
Lưu Đồng gãi gãi đầu, Thường Nhuận Chi suy nghĩ một lát liền hiểu rõ: “Chẳng lẽ, chuyện thiếp ghen tị, bọn họ cũng nghe nói?”
Lưu Đồng chỉ có thể vuốt cằm.
“Không chỉ nữ nhân bát quái, nam nhân cũng bát quái.” Thường Nhuận Chi bất đắc dĩ nói: “Không có việc gì, bọn họ cũng mượn câu chuyện đảm đương đề tài.”
Lưu Đồng nhìn Thường Nhuận Chi chăm chú: “Nàng không tức giận?”
“Thiếp sinh khí gì chứ?”
Thường Nhuận Chi lắc đầu: “Bọn họ nói cứ để cho họ nói, thiếp coi như không nghe thấy.”
Nàng lại nhìn về phía Lưu Đồng, cười nói: “Huống chi thiếp biết, khẳng định chàng sẽ bảo vệ thiếp.”
Sắc mặt Lưu Đồng ửng đỏ, ho ho nói: “Ta cũng không bảo vệ nàng…”
“Phải không?” Thường Nhuận Chi tiếc nuối buông tiếng thở dài, tay vỗ về bụng mình: “Bảo bảo, con nghe thấy không? Cha con không có bảo vệ nương, chờ con đi ra, chúng ta không thèm để ý chàng được không?”
Lưu Đồng dở khóc dở cười: “Ai nói ta không bảo vệ nàng? Bảo bảo đừng nghe nương con nói bừa.”
Lưu Đồng thủ phủ tay Thường Nhuận Chi, nhu tình nhìn nàng: “Nàng không tức giận là tốt rồi.”
“Vì con, thiếp không thể sinh khí nha.” Thường Nhuận Chi điểm điểm cằm về phía bụng mình: “Nghe nói khi có thai mà sinh khí, buồn khổ, hài tử sinh ra tính cách sẽ gặp sai sót, hơn nữa lớn lên không thể đẹp mắt.”
“Thật vậy chăng?” Lưu Đồng nghiêm cẩn nói: “Vậy thì sau này nàng ngàn vạn lần đừng nóng giận nhé.”
“Thiếp đương nhiên sẽ không tức giận.” Thường Nhuận Chi nắm tay Lưu Đồng nói: “Chàng cũng phải mỗi ngày đều vô cùng cao hứng, như vậy thì bảo bảo cũng có thể cảm giác được, có thể con lớn lên càng đẹp mắt, càng giống chàng.”
“Giống ta sao?” Lưu Đồng sờ sờ mặt mình: “Ta như vậy… Đẹp mắt hả?”
“Chàng chính là đại soái ca.” Thường Nhuận Chi không chút nào che giấu khen ngợi: “Thiếp đã thấy người lớn lên tối soái, chỉ có mình chàng.”
“Ho ho…”
Lưu Đồng lại một phen ho khan, tránh đi tầm mắt Thường Nhuận Chi. Nhưng Thường Nhuận Chi thấy rất rõ ràng, hai bên tai hắn lại đỏ.
Đùa giỡn nam nhân nhà mình, Thường Nhuận Chi đã được thuận buồm xuôi gió.
Lưu Đồng đối với việc này cũng thích ứng tốt, thường xuyên có thể tương phản hí trở về.
Nhưng thỉnh thoảng hắn hoặc là nàng lộ ra thần sắc thẹn thùng, lại càng có thể trở thành cảm tình chế thuốc giữa vợ chồng, khiến bọn họ càng thêm trân ái đau tiếc nhau.
Qua hai ngày, Thường Mộc Chi đăng môn.
Thường Nhuận Chi còn nhớ thương nàng ta nói Chúc Vương phi và Sầm Vương phi xem nhau không vừa mắt có một điển cố, nghe nói nàng ta đến, vội ba ba cho nha hoàn dâng nước trà cùng điểm tâm, chuẩn bị tốt muốn nghe chuyện xưa.
Thường Mộc Chi cười nàng: “Muội mỗi ngày, đều thanh nhàn như vậy sao?”
Thường Nhuận Chi gật gật đầu: “Trong phủ không có chuyện khác, cùng người khác giao tế cũng ít.”
Thường Mộc Chi có chút hâm mộ: “Mấy năm trước ta cùng muội không sai biệt lắm, nhưng mà bây giờ không có ngày thanh nhàn.”
“Đúng rồi.” Thường Nhuận Chi thầm nghĩ: “Lúc ấy mừng năm mới, đại tỷ tỷ không phải làm một hoa phòng sao? Có thể có hiệu quả?”
“Ừ.” Nói đến đó, Thường Mộc Chi lại rất vui sướng: “Có thể tạo ra một ít loại hoa quý hiếm, thừa dịp lúc này còn có thể chiết cây chút hoa cỏ. Hoa Nông bên kia nói, nếu như thành công, mùa Đông năm nay, hoa mà hoa phòng chúng ta tạo ra, chỉ sợ có thể bán với giá tốt.”
Thường Mộc Chi uống ngụm trà: “Việc này ta đều giao cho hoa phòng bên kia, ngược lại cũng không cần quá mức thân thiết.”
“Đại tỷ tỷ có thể tìm ra tài lộ như vậy ngược lại cũng tốt, có thể giảm bớt bao nhiêu gánh nặng.”
“Ta cũng không phải thiếu tiền dùng, nhưng tiền bạc, luôn càng nhiều càng tốt.” Thường Mộc Chi cười cười, lại nói: “Đúng rồi, nghe Cửu đệ nói, muội muốn làm gánh hát người Tây Vực. Làm sao làm?”
“Người tìm được không sai biệt lắm có thể làm.” Thường Nhuận Chi cười nói: “Ngược lại không phải muội muốn làm… Là A Đồng, chàng muốn giúp đỡ người Tây Vực, muội cho ra chủ ý.”
“Có chủ ý là được, sự tình luôn muốn chậm rãi thiết lập mới tốt.” Thường Mộc Chi nói: “Ta đối với gánh hát Tây Vực này của muội, nhưng là rất tốt, đến lúc đó khai hí, nên nhớ cho ta một thiếp mời, để ta tới nhìn thử.”
“Được.”
Thường Nhuận Chi sảng khoái đáp ứng, lại nhàn nói hai câu, liền hỏi dậy “Sâu xa” của hai vị Vương phi.
“Nói tới chuyện này, ngược lại không tính là gièm pha gì cả. Chẳng qua, nói cho người ta nghe, tóm lại có chút ảnh hưởng danh dự hoàng thất.” Thường Mộc Chi nhẹ giọng nói: “Muội có biết, tuổi của Thái Tử và vài vị Vương gia, thật ra không kém bao nhiêu? Thái Tử và Sầm Vương, chỉ kém bốn tuổi, Chúc Vương và Sầm Vương, chỉ kém hai tuổi.”
Thường Nhuận Chi vuốt cằm.
Nhi tử của Nguyên Vũ đế, bình quân một năm muốn sinh hai ba người, trừ ra chết non, thừa lại các Hoàng Tử, xếp thứ tự sắp hàng xuống, Hoàng Tử bài tự liền nhau nhưng cùng tuổi không thiếu.
“Kỳ thực lúc ban đầu, Sầm Vương phi là nên chỉ cho Chúc Vương.” Thường Mộc Chi nhỏ giọng nói.