Editor: Bộ Yến Tử

Nói chuyện một phen, hai phu thê đều buồn ở trong lòng.

Dù sao thật sự Thụy Vương có quyết định đoạt quyền hay không, vẫn không thể đoán được, Lưu Đồng cũng không có khả năng gấp gáp nói với Thụy Vương, “Huynh đoạt quyền, ta trợ giúp”?

Hơn nữa, kế tiếp Thụy Vương bắt đầu chạy hai đầu là phủ Văn Viễn hầu và kỹ lâu, Lưu Đồng cũng sẽ bận rộn theo, có đôi khi chỉ gặp mặt Thường Nhuận Chi mỗi buổi sớm.

Nguyên Vũ đế giao cho Thụy Vương chuyện gọt tước trước thi đình, việc gọt tước ứng tẫn ý chỉ, Thụy Vương đối với phủ Văn Viễn hầu, từ hảo tính tình mài da dây dưa ngày xưa bắt đầu cường ngạnh lên, trước một ngày thi đình, xử trí xong công việc gọt tước phủ Văn Viễn hầu.

Nhưng còn chưa xong.

Thụy Vương trong khoảng thời gian này, phủ Văn Viễn hầu liên tiếp kéo dài hắn ta ban sai, sở tra được dấu vết tham ô, làm rối kỉ cương còn sót lại bên trong phủ Văn Viễn hầu, tất cả đều thành văn thư, viết thành một tấu chương, đưa tới trước mặt Nguyên Vũ đế.

Vương gia mặt sắt, đây là thu sau tính sổ!

Ngày đó lâm triều, trên ngự tòa Nguyên Vũ đế cầm tấu chương Thụy Vương đưa lên nhìn kỹ, thật lâu không nói chuyện.

Muốn nói phủ Văn Viễn hầu cụ thể là dựa vào vị Vương gia ở kia, đến cũng không thấy được. Tào gia càng như là một cái vạn tinh du, hoặc nhiều hoặc ít cùng mỗi vị Vương gia, Hoàng tử đều có chút quan hệ ái muội không rõ, không đặc biệt giao hảo mỗ Vương gia và Hoàng tử nào, cũng không cùng mỗ Vương gia và Hoàng tử quá mức xa cách.

Ngay cả Thụy Vương và Lưu Đồng, đều đã từng chịu qua ân cần của phủ Văn Viễn hầu.

Đáng tiếc, phủ Văn Viễn hầu đi rõ ràng là chuyện không liên quan chính mình, hai không giúp đỡ chiêu số, đến, lại đưa vào trong tay Thụy Vương.

Nguyên Vũ đế đem tấu chương Thụy Vương trình lên giao cho Tự Nhân, tuyên đọc trên đương điện.

Trong đại điện lặng ngắt như tờ, ánh mắt Thái tử tối nghĩa, nặng nề nhìn Thụy Vương một mắt.

Mặc dù phủ Văn Viễn hầu cũng không có đầu nhập vào trận doanh của Thái tử, nhưng dù sao cùng Thái tử, vài vị Vương gia đều có chút quan hệ họ hàng mang cố, gần nhất là thứ nữ Tào Nghệ Đan phủ Văn Viễn hầu gả cho Phương Sóc Chương là chi sĩ trung tâm dưới trướng của Thái tử.

Tào Nghệ Đan muốn đứng vững địa vị ở Phương gia, cũng trăm phương ngàn kế muốn tăng lên địa vị nhà mẹ đẻ, cho nên tích cực xúc tiến Phương Sóc Chương cùng phủ Văn Viễn hầu lui tới. Tương đối, Phương Sóc Chương đã ở trước mặt Thái tử đề cập qua phủ Văn Viễn hầu, cũng thương lượng qua cùng Thái tử muốn đề bạt người phủ Văn Viễn hầu hay không.

Người ở bên ngoài xem ra, thậm chí ở Thái tử xem ra, này làm sao không phải phủ Văn Viễn hầu đối chỉ ra trung?

Cho dù là gọt tước, thì tính sao? Người trên triều đình ai nhìn không ra, gọt tước chính là không thể nghịch chuyển to lớn.

Tước vị không có, nhưng gia tộc còn đang truyền thừa, nhân mạch mấy trăm năm tích lũy xuống dưới, tài nguyên, so với tước vị cũng không thể khinh thường.

Nhưng hôm nay, Thụy Vương viết một tấu chương, có lẽ vừa muốn gạt bỏ cánh chim của Thái tử dễ như trở bàn tay.

Làm sao mà không khiến Thái tử hận nghiến răng nghiến lợi?

Tự Nhân tuyên đọc xong, Thái tử cũng không lên tiếng, như cũ hướng tới triều thần dùng ánh mắt.

Liền có đại thần tiến lên tấu, nói: “Bệ hạ, thần nghe nói, trong lúc Thụy Vương ban sai ở phủ Văn Viễn hầu, bị làm khó dễ trách cứ không ít, thậm chí trước đây cũng từng bởi vì chuyện đó mà đánh mất thể diện trước mặt bệ hạ. Bây giờ chuyện gọt tước của hai phủ đã hoàn tất, Thụy Vương sở tấu lại chỉ đề cập phủ Văn Viễn hầu, còn đối với phủ An Quốc công chưa trí đôi câu vài lời. Này…”

Nên đại thần mịt mờ nhìn Thụy Vương một mắt, ám chỉ cho tất cả người trên điện biết: “Yên biết, chắc không phải Thụy Vương gia khó chịu trong lòng, liền…”

“Liền cái gì?” Thụy Vương bình thản tiếp lời: “Ý tứ của Trần đại nhân là, do phủ Văn Viễn hầu làm chậm trễ bổn vương, thị bổn vương ở không có gì, năm lần bảy lượt quấy nhiễu bổn vương ban sai, thậm chí khiến bổn vương ở ngự tiền chịu trách mắng, cho nên trong lòng bổn vương thấy khó chịu, liền mượn cơ hội này báo phúc phủ Văn Viễn hầu sao?”

Trần đại nhân nhất thời lắc đầu nói: “Vi thần không dám?”

“Nhưng mà bổn vương nghe, trong lời nói của Trần đại nhân, chính là ý này.” Thanh âm Thụy Vương bình bình như cũ, hắn ta chắp tay hướng Nguyên Vũ đế nói: “Phụ hoàng, nhi thần gọt tước vị hai phủ, đều ấn theo kế hoạch mà làm việc, cũng không có nửa điểm tư tâm. Phủ An Quốc công trung quân ái quốc, cũng không có gì không ổn, nhi thần đối với chuyện này cũng không có gì bất mãn, không có gì để tố giác, chẳng lẽ không đúng bình thường sao? Còn về phần phủ Văn Viễn hầu, nhi thần sở tra đều có lí có cứ, nếu như phụ hoàng còn nghi vấn trong lòng, thì có thể chọn lương thần khác, kiểm chứng một lần nữa.”

Thụy Vương liêu bào quỳ xuống: “Nhi thần, không muốn chịu lý do nói xấu này, còn mời phụ hoàng, cho nhi thần một công đạo.”

Mí mắt Thái tử hung hăng rạo rực.

Thân là Thái tử, tự nhiên hắn ta hoặc nhiều hoặc ít biết phủ Văn Viễn hầu không phải sạch sẽ như vậy. Nếu như Nguyên Vũ đế thật sự cho người đi thăm dò phủ Văn Viễn hầu, tất nhiên là có thể tra ra.

Bây giờ phủ Văn Viễn hầu còn không phải gia tộc hắn ta dựa vào, ngược lại Thái tử cũng không phải rất coi trọng.

Nhưng một khi kiểm chứng là thật, danh vọng của Thụy Vương tất nhiên muốn tăng lên một đoạn.

Mà hắn ta là Thái tử, trên chuyện này lại rơi xuống hạ phong, đến lúc đó, không biết lại có bao nhiêu quan vọng triều thần nhìn hắn ta chê cười?

Ai chẳng biết Trần đại nhân là người của hắn ta?

Ánh mắt Thái tử càng âm trầm, trong lòng lăn qua lộn lại chuyển qua thật nhiều ý niệm, đến cùng vẫn khắc chế, hơi hơi cúi đầu, không nói một lời.

Trần đại nhân cũng dự kiến được lần này Thụy Vương là khối thiết bản, không tốt lay động, lại lưu ý một chút vẻ mặt Thái tử, biết Thái tử không muốn ở trên chuyện này làm nhiều văn chương, cho nên cũng chỉ có thể rụt đầu, cười mỉa nói: “Thụy Vương nói quá lời, vi thần bất quá cảm thấy tò mò. Cũng đã tra có chứng cứ thực tế, còn mời Thụy Vương đương vi thần, chưa nói ra lời ấy đi.”

Thụy Vương không lên tiếng trả lời, Trần đại nhân nói câu này giảng hòa liền lui xuống, Nguyên Vũ đế không muốn nhiều chuyện, kêu Thụy Vương đứng dậy.

Ông ta đưa tấu chương cho Tự Nhân, nói: ” Thụy Vương đã tra ra không ổn trong đó, vậy trước giao cho Hình bộ, làm sáng tỏ tình tiết vụ án, định tội thủ, điều tra rõ án này, giải quyết thích đáng.”

Hình bộ Thượng thư tiến lên tiếp tấu chương, nói: “Thần, tuân chỉ.”

“Ngày mai chính là thi đình, tất cả chính sự, không phải khẩn cấp, trước các một bên.” Nguyên Vũ đế dặn hai câu, đứng lên nói: “Bãi triều.”

Đám triều thần đi rất nhanh, chỉ chốc lát sau, trong đại điện chỉ còn lại vài vị Vương gia cùng Hoàng tử.

Tâm tình Thái tử phi thường không tốt, sắc mặt đông lạnh âm trầm.

Kỳ Vương và Lễ Vương liếc nhau, đánh cho nhau cái tiếp đón, hành lễ với Thái tử sau đó làm bạn rời khỏi.

Sầm Vương ngáp một cái, đi đến bên cạnh Thụy Vương nói: “Thụy Vương huynh, không đi sao?”

Thụy Vương thản nhiên nói: “Lục đệ đi trước đi, ta có hai câu muốn nói cùng Thái tử.”

Sầm Vương ngoài ý muốn nâng mi: “Phải không? Vừa vặn, ta cũng có hai câu nói, muốn nói cùng Thái tử.”

Sầm Vương nói xong, đáp vai Thụy Vương, đi về phía Thái tử.

Lưu Đồng đợi ở bên cạnh long trụ đại điện, suy nghĩ một chút, chưa cùng đi qua, chỉ nhìn chăm chú vào Thụy Vương.

Đợi một lát, Sầm Vương và Thái tử nói trước, Thụy Vương nói cái gì, hắn ta nhún nhún vai liền đi trước.

Đi ngang qua bên cạnh Lưu Đồng, còn cười hẹn hắn lần tiếp theo lại đi mã tràng phi ngựa, cùng hắn hàn huyên.

Chờ Lưu Đồng ứng phó xong cùng Sầm Vương, khi quay đầu lại nhìn Thái tử cùng Thụy Vương, đã thấy sắc mặt Thái tử ẩn ẩn tức giận, vội vã bước đi.

Còn sắc mặt Thụy Vương vẫn nhàn nhạt như cũ, nhìn kỹ dưới, thậm chí trên mặt còn có chút tươi cười không dễ bắt giữ.

Hắn ta đi đến cạnh Lưu Đồng, nhìn hắn cười nói: “Tiểu Cửu, hôm nay dẫn đệ muội tới tụ họp ở phủ Ngũ ca được không?”