Editor: Bộ Yến Tử

Vừa nói đến trọng tâm đề tài con nối dòng, câu chuyện giữa các nữ nhân sẽ không đoạn.

Thường Nhuận Chi mỉm cười ngồi một bên nghe các nàng nói quật khởi, thường thường đưa tay đùa tiểu chất nhi.

Tiểu oa nhi này thập phần thú vị, phương thức đùa đồng dạng, đều có thể đậu hắn một hồi lâu. Hắn cũng không tức giận, chờ phía trước xuất hiện nhìn ra được lộ số, hắn liền cười khanh khách, lộ ra lợi phấn nộn, trên lợi có mấy cái răng bắt đầu dài ra.

Bà vú thường thường sẽ đến lau lau nước miếng cho hắn, lúc này hắn ngứa lợi, nắm lấy đồ vật muốn nhét vào miệng.

Thường Nhuận Chi không khỏi bắt đầu tưởng tượng, chờ đến lúc hài tử mình sinh ra, cũng đến thời điểm như Nhuế nhi, sẽ là cái dạng gì…

Lần này về nhà mẹ đẻ Thường Nhuận Chi rất vừa lòng, ngay cả lão thái thái luôn luôn quy củ, trên mặt cũng khó có được lộ ra tươi cười, còn cùng nàng nhiều lời vài câu.

Ngày kế tiếp có chút bình thản tầm thường, quả thật Lưu Đồng trạch ở bên người Thường Nhuận Chi, Thường Nhuận Chi đến chỗ nào hắn liền đến chỗ đó.

Đại khái là lịch lãm nhiều, người cũng trở nên trầm ổn nội liễm, khi nói chuyện cùng Thường Nhuận Chi, dần dần Lưu Đồng cũng ít đi thời điểm ngượng ngùng và hành vi có chút nhảy thoát.

Nhiều nhất, hắn sẽ cùng Thường Nhuận Chi nói lên chuyện thú vị khi ban sai, cũng nhặt được một ít chuyện chê cười, chuyện xưa hài hước nói cho Thường Nhuận Chi nghe.

Ở giữa, nhiều nhất là bắt đầu từ trong miệng Diêu Trừng Tây biết đến chê cười.

Sau khi xây dựng Tây Hành xã, Lưu Đồng cũng qua xem hai lần, cảm thấy không tệ.

Do bụng Thường Nhuận Chi đã lớn, tờ đơn tiết mục mới được phát ra nàng không có đi xem, Lưu Đồng nhìn qua trở về thuật lại cho Thường Nhuận Chi nghe, ngược lại nói giống như đúc.

Hai phu thê còn cùng nhau hạch toán thu và chi Quản sự Tây Hành xã báo lên, nhìn số lượng lợi nhuận kia, hai người đều cười đến hợp bất long chủy.

Có thể với chút bạc này, ở trong mắt quan to hiển quý không được coi là cái gì, nhưng đối với Lưu Đồng mà nói đó cũng chính là sau khi hắn suy nghĩ cẩn thận cho Tây Vực, lần đầu tiên nghĩ biện pháp mà kiếm được tiền, mà tiền này còn là tiền trong sạch cho dù là một văn tiền, đối với hắn đều là nỗ lực và hồi báo cho lúc trước.

Huống chi, Thường Nhuận Chi còn khen hắn, thiện dùng người mới an bài thỏa đáng.

Mặc dù Lưu Đồng làm người trầm ổn, nhưng khi đối mặt với thê tử của mình còn được nàng ca ngợi cảm thấy tự hào cùng thẹn thùng.

Một lần nghỉ ngơi này, Lưu Đồng liên tục nghỉ đến đông lâm.

Ngày Thường Nhuận Chi lâm bồn cũng gần hơn.

Thường Nhuận Chi cũng coi như sản kỳ, thời điểm cách lâm bồn nửa tháng, mỗi ngày đều bắt đầu kiên trì muốn đi lại nhiều một lát, việc ăn uống cũng bắt đầu càng chú ý.

Lúc này đã là mùa đông, hoa quả tươi mới, rau dưa đã không còn nhiều lắm, nhưng cố tình Thường Nhuận Chi càng thích ăn hai loại đồ ăn này, nói muốn dưỡng hài tử trắng nộn nộn.

Mọi chuyện Lưu Đồng đều chìu theo nàng, chuyên môn an bài người mỗi ngày nhận sơ quả được vận chuyển từ ôn tuyền thôn trang tới, hết thảy lấy việc cung ứng cho Thường Nhuận Chi trước.

Thời điểm phu thê Thụy Vương đến chỗ bọn họ làm khách, nhìn thấy Lưu Đồng cẩn thận chăm sóc Thường Nhuận Chi, bộ dạng nàng nói cái gì Lưu Đồng sẽ nghe cái đó, đều không từ lắc đầu.

Thụy Vương phi thấy bộ dạng Lưu Đồng đau thê nhi như vậy cảm thấy khó có được, từ lắc đầu buồn cười đến thấy thiện ý.

Còn Thụy Vương, đối với cử chỉ của Lưu Đồng có chút phê bình kín đáo, khó tránh khỏi nhận định Lưu Đồng phu cương không phấn chấn, trong lòng tăng thêm hoài nghi —— nhìn vẻ ngoài Cửu đệ muội ôn nhu yếu yếu, nhưng nàng thông minh, khó nói khi sinh hoạt hằng ngày, không phải nàng áp chế Cửu đệ.

Thụy Vương cũng chỉ là nói thầm trong lòng, ngược lại không đi để ý chuyện này.

Chỉ cần thời điểm Tiểu Cửu làm việc có thể phân biệt được nặng nhẹ, trên tình cảm cá nhân, chẳng sợ hắn liên tục độc sủng Cửu đệ muội, cũng không ngại.

Thường Mộc Chi biết Thụy Vương tìm Lưu Đồng có việc, sau khi cùng Lưu Đồng hàn huyên, liền đỡ Thường Nhuận Chi đi nghỉ ngơi nói chuyện.

Lưu Đồng mời Thụy Vương đi thư phòng đàm sự.

“Năm nay quan địa phương hồi kinh báo cáo công tác, đều lục tục về kinh không sai biệt lắm.” Thụy Vương vừa châm trà vừa nói: “Còn nhớ rõ năm kia Khâm Thiên giam nói, ba năm sau này Đại Ngụy mưa thuận gió hoà, tình huống bên phía Yến Bắc quan sẽ tốt hơn rất nhiều… Quả thật năm trước là như thế, năm nay…”

Sắc mặt Lưu Đồng hơi biến: “Ngũ ca thu được tin tức gì sao? Người Tiên Ti lại rục rịch?”

Thụy Vương vuốt cằm, nói: “Yến Bắc quan năm nay muốn thay quân, nghe nói, bên kia đã đánh qua hai tràng. Tuy rằng là tiểu đánh tiểu nháo, nhưng khó bảo toàn không phải manh mối khai chiến.”

Vẻ mặt Lưu Đồng có chút ngưng trọng, ngồi nghiêm chỉnh.

Thụy Vương chậm rãi uống trà, buông tiếng thở dài: “Nếu thật sự khai chiến, chắc chắn Binh bộ sẽ được coi trọng có thừa. Từ sau khi phụ hoàng thu quyền lực chỉnh hợp binh tướng bộ vào tay mình, thời gian đã hơn một năm hai năm, Binh bộ giống như là tránh né tại tầm mắt chúng ta. Cũng không biết lúc này…”

Lưu Đồng chậm rãi hít vào: “Phụ hoàng sẽ giao quyền binh tướng bộ cho Thái tử sao?”

Thụy Vương nghe vậy cười: “Hơn phân nửa là vậy rồi.”

Hắn ta thở dài một tiếng: “Tính toán đâu ra đấy, chúng ta nhàn rỗi cũng có ba tháng. Ba tháng này, chuyện trên triều đình đệ cũng biết. Chỗ Hàn lâm, Thái tử mượn sức rất nhiều Đại học sĩ, còn làm thơ phiếu tranh chữ, cùng người đàm kinh luận đạo, để người ta xưng hắn ta một chữ 『 hiền 』; bên phía nhóm lão tổ tông hoàng thân, Thái tử cũng cùng vài vị lão Vương gia bấu víu giao tình cùng bọn hắn giảng cổ… Mặc kệ cái này ở mặt ngoài xem ra người thiên hướng hắn ta là xuất phát từ chân tình, vẫn là ngại ở mặt mũi phụ hoàng cùng Thái tử, tóm lại, kể từ đó, Kỳ Vương và Lễ Vương cậy vào là thiếu một ít.”

Thụy Vương tự giễu nói: “Nhìn lại ta với Sầm Vương, cùng cấp thế là bị phụ hoàng đóng lãnh cung.”

“À đúng rồi, còn có một Chúc Vương tĩnh dưỡng ở phủ.” Thụy Vương lắc đầu nói: “Chúc Vương đã phế, bây giờ đã đứng chung một phương với Thái tử.” 

Lưu Đồng yên lặng nghe, không còn giống như trước kia, kích động oán giận đứng lên biểu đạt bất mãn.

Chờ Thụy Vương nói xong, hắn mới nói: “Ý của Ngũ ca, tất cả các dấu hiệu cho thấy, vốn dĩ Thái tử một chút tằm ăn lên thế lực đám người Kỳ Vương, phụ hoàng xem ở trong mắt cũng không tính toán gì hơn phân nửa là vì Thái tử phô lộ? Cho nên, lúc này đây nếu dựa vào chuyện ở Yến Bắc quan, khơi mào vẫn đề quyền lực và trách nhiệm ở Binh bộ, hơn phân nửa sẽ là nước chảy thành sông giao cho Thái tử xử lý?”

Thụy Vương vuốt cằm, tán thưởng nhìn Lưu Đồng: “Tiểu Cửu ngày càng trầm ổn.”

Lưu Đồng cũng không bởi vậy mà lộ ra biểu cảm vui sướng hoặc đắc ý, ngược lại vẻ mặt càng thêm ngưng trọng.

“Ngũ ca, huynh tính toán làm sao đây?” Lưu Đồng hỏi.

Thụy Vương đạm cười, tầm mắt ngưng trên chén trà, thật lâu không nói.

Thật lâu sau sau, Thụy Vương nói: “Nếu như phụ hoàng chờ cơ hội gọt quyền của ta, chúng ta cũng không có biện pháp gì, dù sao Thái tử chính thống, cho dù là để hắn ta giam quốc đi đế quyền, chỉ cần phụ hoàng nguyện ý thì cũng không có người có thể ngăn cản. Chính là, nguyện cảnh phụ hoàng lý giải tốt lắm, bất quá hi vọng giang sơn vĩnh cố, huynh đệ hòa thuận. Nhưng mà Thái tử… Lại khó có thể làm cho người ta yên tâm.”

Thụy Vương nhìn Lưu Đồng: “Thái tử chính là hi vọng lãm quyền, lãm tài, ngược lại hoàn hảo. Sợ là sợ, nội tâm hắn ta quá nhỏ lòng trả thù nặng. Từ trước mặc dù ta vô tình, nhưng thật sự đắc tội hắn ta rất nhiều, phẩm tính hắn ta như vậy một khi nếm được tư vị quyền thế tối cao, chỉ sợ cũng sẽ mất đi e ngại. Với hắn ta mà nói ta luôn là sự uy hiếp.”

Lưu Đồng tinh tế nhất phẩm ý tứ trong lời Thụy Vương nói, chẳng sợ là trầm ổn, cũng khó tránh khỏi cả kinh đứng lên: “Ngũ ca nói, sợ Thái tử sẽ… Xuống tay với huynh?!”