Editor: Bộ Yến Tử
Thời tiết giữa hè, sinh thần Quý phi.
Thời tiết nóng bức, Lưu Cảnh Dương không kiên nhẫn mặc nhiều xiêm y, Thường Nhuận Chi cho người cầm vải bông mềm mại, chế vài chiếc đồ lót quần đùi ngắn tay cho bé.
Đại khái là thấy mình mặc không giống người bên cạnh, Lưu Cảnh Dương đối với chính mình không giống người thường rất là cao hứng, thường xuyên mặc liền thể y đi nơi nơi.
Bé đi còn không phải đặc biệt vững chắc, cũng rất vui mừng cảm giác “Làm đến nơi đến chốn”.
Lần này cần tiến cung hạ thọ Quý phi, tự nhiên không thể như ở trong phủ, để Lưu Cảnh Dương ăn mặc tùy tiện.
Thường Nhuận Chi thay cho bé xiêm y tiến cung, Lưu Cảnh Dương khó chịu lắc lắc tiểu thân thể, chớp mắt lam tình hỏi nàng: “Không mặc, được không?”
“Không được, chúng ta phải vào cung, phải mặc cái này, bằng không chính là hỏng cấp bậc lễ nghĩa.”
“Không tiến, được không?”
“Không được, mọi người đều phải đi.” Thường Nhuận Chi dỗ chỉ biết hai chữ hai chữ ra ngoài bật nhi tử, Lưu Đồng đã thân chính trang, tiến vào thúc giục.
Nhìn thấy cha mình, Lưu Cảnh Dương vội nghiêng ngả chao đảo chạy chậm đi qua cạnh hắn, Lưu Đồng vội đưa tay tiếp được bé, ôm bé vào trong ngực.
“Dương Dương tốt lắm sao?”
“Không.” Lưu Cảnh Dương bĩu môi: “Không mặc, không mặc.”
Đến cùng không phải do Lưu Cảnh Dương sử tiểu tính tình, sau khi hai phu thê thu thập thỏa đáng, mang theo nhi tử vào cung.
Quý phi nương nương mười năm như một ngày, đoan trang trầm ổn, ổn ngồi hậu cung. Tuy rằng không phải vị trí tối cao, lại cùng cấp ở vị trí tối cao.
Hứa là Nguyên Vũ đế lớn tuổi, cũng không nghĩ ý tứ lập hoàng hậu. Toàn bộ hậu cung, do Quý phi nương nương quản lý.
Tốt xấu mười mấy hai mươi năm này, Quý phi cũng không phạm qua sai lầm gì.
Quý phi hôm nay trang dung thỏa đáng, trên đầu tuy nhiều thêm mấy sợi tóc bạc, nhưng nhìn chung cũng không phải rất lão.
Tâm tình Nguyên Vũ đế coi như khoái trá, đám con cháu vừa ngồi xuống, tươi cười trên mặt càng có vẻ nhu hòa.
Tư lễ quan báo danh mục quà tặng, nhạc sĩ liền tấu nhạc.
Tây Hành xã diễn xuất được sắp xếp sau ca múa cung đình.
Thường Nhuận Chi vội vàng chiếu cố Lưu Cảnh Dương ăn uống, dỗ bé yên tĩnh chớ làm ầm ĩ, cho nên đối với biểu diễn ở đây cũng rất ít xem tới.
Khi Tây Hành xã bắt đầu biểu diễn, Lưu Đồng báo cho biết nàng một tiếng.
Thường Nhuận Chi vừa thấy, là diễn tiểu phẩm, cũng tùy ý ngắm mở đầu, phóng tới một bên.
Nàng vốn vẫn chưa chú ý hí diễn xuất thai thượng, cũng không biết làm sao, chính là chú ý tới một câu nói người ta nói khi hí thai thượng.
“Ôi, hóa ra ngươi cưới về, không phải người muốn kết hôn với ngươi! Ngươi nói đại khái sao ngươi lại như vậy, giúp ngươi thượng phong dẫn theo lục mạo!”
Câu nói này va chạm vào chỗ mẫn cảm giấu kín dưới đáy lòng Thường Nhuận Chi, nàng mạnh mẽ ngẩng đầu lên.
Hí thai trình diễn, là chuyện xưa vừa ra bởi vì râu ông nọ cắm cằm bà kia mà dẫn đến chuyện dở khóc dở cười, bởi vì trong quá trình diễn xuất, sảm tạp vô số trùng hợp và hiểu lầm, lại có các diễn viên không ngừng diệu ngữ liên châu, dẫn tới người xem tiểu phẩm thường xuyên phát ra tiếng cười.
Kết quả tiểu phẩm, luôn tốt. Dù sao sinh thần Quý phi, cũng không có khả năng làm ra một ít kết cục làm cho người ta rơi nước, làm cho người ta ngột ngạt.
Quý nhân trong cung khó có được xem một lần hí dân gian, cũng không thể quá hưng trí làm hỏng quy củ.
Vừa trình diễn xong, biểu cảm của Quý phi có chút vi diệu, lại vẫn cười ban thưởng.
Thường Nhuận Chi theo bản năng nhìn về phía Thái tử và Thái tử phi, quả nhiên, trên mặt hai người họ cực kì không được tự nhiên.
Nàng lại vụng trộm nhìn Lưu Đồng.
Hí này, dù sao cũng là Tây Hành xã bài xuất đến. Thường Nhuận Chi không biết đây là trùng hợp, hay là… Lưu Đồng cố ý.
Nhưng nhìn bộ dáng Lưu Đồng, cùng bình thường vô nhị.
Tây Hành xã diễn xong tiểu phẩm ngắn, liền lui xuống, chuẩn bị tiết mục thứ hai.
Không khí náo nhiệt thoáng hạ chút.
Lúc này, Thập Nhị Hoàng tử ngồi ở phía sau Thái tử lên tiếng cười nói: “Tây Hành xã này biểu diễn, quả thật bất đồng trong cung. Bất quá nội dung cũng thật là làm cho người ta ngoài ý muốn. Cũng là thê tử cưới hỏi đàng hoàng, nhưng cũng có thời điểm lầm lẫn?”
Thập Tứ Hoàng tử biết Thập Nhị Hoàng tử “Đầu thành” Thái tử, liền chắc chắn hắn ta là “Nằm vùng”, phàm là Thập Nhị Hoàng tử mở miệng, tất nhiên ngoài miệng hắn muốn cùng chi trộn thượng vài câu.
Lúc này cũng không ngoại lệ.
Thập Tứ Hoàng tử reo lên: “Thế gian này bách thái, chuyện có thể khiến Thập Nhị ca ngoài ý muốn nhiều lắm, chỉ một chuyện như thế này có tính là gì?”
Thập Nhị Hoàng tử thở dài: “Ta bất quá cũng là cảm thán một tiếng thôi.” Hình như không có ý muốn tranh chấp cùng Thập Tứ Hoàng tử.
Thập Tứ Hoàng tử ngạnh cổ, đang muốn lên tiếng, Nguyên Vũ đế thấy hai con trai náo loạn như vậy, trong lòng đương nhiên không khoái, giành trước lên tiếng: “Bất quá là vở hí, ở giữa tự nhiên có chút khuyếch đại, để bịa đặt chuyện xưa như thế, có cái gì để ầm ĩ?”
Nguyên Vũ đế lên tiếng, tự nhiên Thập Tứ Hoàng tử không nói chuyện.
Nhưng Sầm Vương luôn luôn yên lặng lại lên tiếng.
“Vở hí này, lại khiến ta nhớ tới một chuyện cũ năm xưa.” Sầm Vương gõ gõ đầu, Thập Tứ Hoàng tử vội tò mò hỏi: “Làm sao, Sầm Vương thực sự gặp qua kỳ sự như vậy?”
“À, vậy thì thật không có, chính là nghe người ta nói thầm qua.”
Sầm Vương híp mắt, Thập Tứ Hoàng tử truy vấn: “Sầm Vương, mau tới nói nghe một chút.”
Nguyên Vũ đế cũng nhìn về phía Sầm Vương.
Vốn là ngày sinh của Quý phi, đương nhiên Nguyên Vũ đế cũng thả lỏng tâm tình chút ít, còn tưởng rằng Sầm Vương muốn nói dân gian quái đàm. Đối với nghe đồn dật sự, ông ta cũng hiếu kỳ.
Sầm Vương đỉnh ánh mắt nóng rực của Thái tử, chậm rì rì nói: “Ta nhớ được đó là, thời điểm Cửu Hoàng tử phi trước qua đời.”
Sầm Vương nhìn về phía Lưu Đồng và Thường Nhuận Chi, trong lòng Thường Nhuận Chi đăng một cái, ngược lại nhìn về phía Lưu Đồng.
Lưu Đồng hơi nhíu mày, cùng Sầm Vương đối diện.
“Lúc ấy có chút đồn đãi, trước nay Cửu Hoàng tử phi thân thể khoẻ mạnh, lại trước xuất giá một ngày ngã gẫy chân, rồi sau đó qua phủ không quá hai tháng bị thương nặng bỏ mình, mọi người đều nói mệnh cách Cửu Hoàng tử phi không được.” Sầm Vương êm tai nói: “Liên tục đều nói phủ Phụ Quốc công yêu thương đích nữ Cửu Hoàng tử phi này, nhưng Cửu Hoàng tử phi qua đời, phủ Phụ Quốc công lại rất là bình tĩnh, ngược lại đem thứ nữ lúc trước không để trong lòng nâng lên. À đúng rồi, chính là Nhũ nhân Mạc thị của Thái tử.”
Nguyên Vũ đế nghe vậy nhíu mày, Lưu Đồng cũng nhíu mày nói: “Người chết, Sầm Vương nói nàng làm gì?”
“Chính là nhìn vở hí này, có chút cảm thán thôi.” Sầm Vương thở dài nói: “Đoạn thời gian kia, âm thầm có nghe đồn, thứ nữ phủ Phụ Quốc công đoạt số phận đích nữ, thứ nữ mà như là đích nữ, đích nữ dường như lại thiếu người hỏi thăm.”
Khóe mắt Quý phi rút rút, ẩn ẩn có loại cảm giác “Chuyện này cuối cùng lừa không được” số mệnh.
Nhưng mà, vì cái gì là Sầm Vương?
Lưu Đồng hơi cúi đầu, thấp giọng nói: “Sầm Vương vui đùa hơi lớn.”
Sầm Vương cười nói: “Bất quá vui đùa mà, khi đó Cửu đệ đều không để ý người khác nói thầm nói ngươi đội nón xanh, lúc này kiều thê ái tử trong ngực, cần gì phải sinh khí?”
Lưu Đồng bốc lên quyền đầu, Sầm Vương cười hướng hắn đi tới: “Nghe nói Nhũ nhân Mạc thị của Thái tử, trước khi Cửu Hoàng tử phi vào cửa hai tháng liền vào phủ Thái tử, lại sinh non một nhi tử, từ đây một bước lên mây, pha được phủ Phụ Quốc công coi trọng. Mà Cửu Hoàng tử phi trước, chậc, so với Mạc Nhũ nhân, thật đúng là rất thảm.”
Lưu Đồng coi như kiềm chế không được, mạnh mẽ đứng dậy túm lấy cổ áo Sầm Vương, thở gấp mấy hơi sau đó mới hạ giọng nói: “Ngậm miệng!”
Sầm Vương ha ha cười cười, đưa tay đẩy Lưu Đồng ra, rõ ràng muốn tất cả mọi người ở đây nghe được rõ ràng.
“Minh biết rõ chính mình bị người tính kế, nhưng đến bây giờ Cửu đệ đều không có lên tiếng, là nên nói ngươi có thể nhịn được chuyện mà thường nhân không thể nhịn, hay là nói ngươi… Yếu đuối không được đây?”