Editor: Bộ Yến Tử
Tiếp đến muốn hắn tiến cung yết kiến thánh chỉ, Lưu Đồng đang ôm Lưu Cảnh Dương bay cao cao.
Thường Nhuận Chi gặp qua vi phụ người ta không ít, nhưng chưa từng gặp qua Lưu Đồng như vậy, cùng nữ nhân không hề có cảm giác khoảng cách.
Lưu Cảnh Dương cười cũng tốt, khóc cũng tốt, nháo cũng tốt, trên mặt Lưu Đồng cho tới bây giờ đều treo tươi cười từ phụ, dỗ bé, theo bé.
Khiến cho đôi khi Thường Nhuận Chi khó tránh khỏi có chút ghen tị.
Nàng nghĩ, sau này Lưu Cảnh Dương lớn lên, Lưu Đồng vẫn như thế này, vậy nàng chỉ có thể đến xướng mặt trắng, miễn cho Lưu Cảnh Dương bị sủng quá mức.
Thái giám tuyên chỉ thấy bộ dạng Lưu Đồng ôm Lưu Cảnh Dương thập phần quen thuộc, cũng rất kinh ngạc.
Lưu Đồng tiếp chỉ, trầm mặc một lát hỏi: “Xin hỏi công công, phụ hoàng có nói gì không?”
Thái giám tuyên chỉ cười nói: “Thánh thượng cái gì cũng chưa nói, còn chờ điện hạ tiến cung.”
“Chờ ta chuẩn bị một chút.”
Lưu Đồng giao Lưu Cảnh Dương cho Thường Nhuận Chi, tự đi sửa sang dung nhan lại một phen.
Thấy phụ thân mình phải đi, Lưu Cảnh Dương “A a” kêu hai tiếng, giãy tiểu thân thể muốn theo đi, Thường Nhuận Chi dỗ bé nói: “Cha xuất môn, chờ cha trở về sẽ mang lễ vật cho Dương Dương.”
Hai mắt Lưu Cảnh Dương phát sáng, nhất thời nhếch miệng: “Lễ! Mang lễ!”
Lưu Cảnh Dương quay đầu cười cười, tùy thái giám tiến cung.
Nguyên Vũ đế đã bình lui người hầu hạ bên người, ngay cả Thái tử cũng không ở bên ông ta.
Lưu Đồng theo lễ quỳ xuống, dập đầu, thỉnh an, sắc mặt như thường.
Khoảng cách xảy ra chuyện ngày ấy, đã qua bốn ngày.
Nguyên Vũ đế nhìn biểu cảm Lưu Đồng, trong lòng có chút thở dài.
Bốn ngày này, Nguyên Vũ đế liên tục cáo ốm, lâm triều cũng vẫn chưa khai, đám thần tử dâng sổ con, đều để ông ta tập trung đứng lên, nhường vài vị trọng thần xem qua thương lượng cho ra phương pháp giải quyết, rồi sau đó giao cho ông ta phê.
Cung phi, các Hoàng tử có năng lực, đều đến trước mặt ông ta một lần, biểu quan tâm, chỉ trừ mình tiểu Cửu, chuyện xảy ra ngày đó không lưu cung, sau chuyện đó cũng chưa tiến cung.
Ngay cả phản ứng của hắn, Nguyên Vũ đế chỉ biết đối với việc này, trong lòng hắn oán khí thật lớn.
Nguyên Vũ đế nửa ngồi ở trên sạp mềm, hai phụ tử đều trầm mặc, nửa ngày sau Nguyên Vũ đế mới nói: “Chuyện phủ Phụ Quốc công dịch nữ mà gả, ngươi đã sớm biết?”
“Việc này phụ hoàng đã điều tra rõ sao?” Lưu Đồng không đáp mà hỏi lại.
Nguyên Vũ đế nghẹn thở trong lòng, lên tiếng.
Lưu Đồng nói: “Hồi phụ hoàng, nhi thần biết được cũng không sớm.”
“Khi nào biết?”
“Ngày đó Mạc Tân Trần qua đời, trước khi nàng lâm chung không đành lòng nhìn nhi thần bị người ta biến thành khỉ đùa giỡn, cho nên báo cho nhi thần biết tình hình thực tế.”
Nguyên Vũ đế đau đầu đè thái dương, có chút oán trách Mạc Tân Trần nhiều chuyện.
Nếu Mạc Tân Trần vẫn chưa đem việc này báo cho Lưu Đồng biết, việc này cố gắng liền vĩnh viễn sẽ không bị người nhắc lại.
Lưu Đồng nhìn Nguyên Vũ đế một mắt, trào phúng cười, lại cúi thấp đầu, trong lòng không khỏi than thở, phụ hoàng thật là lão già hồ đồ…
Nguyên Vũ đế chậm rì rì nói: “Ngươi trở về đi, chuyện này, trẫm sẽ cho ngươi một công đạo.”
Lưu Đồng nhẹ giọng nói: “Phụ hoàng không nên giao đãi cho nhi thần.”
Hắn ngắn gọn nói xong một câu, liền xin lỗi khom người rời khỏi tẩm cung.
Nguyên Vũ đế sợ run thật lâu, mới từ từ thở dài.
Lời này của tiểu Cửu, nghe như là hắn không muốn truy cứu, nhưng kỳ thực tinh tế nghĩ đến, chuyện này đã bẩn thanh danh Thái tử, là như đinh đóng cột hoàng tộc gièm pha, lại bị nhiều người biết… Ông ta là đế vương cần hướng chi giao đãi, là tổ tiên Đại Ngụy, làm sao giảm cửu một người.
Chuyện này, Thái tử thật sự che lấp không tốt.
Ngày hôm sau, Nguyên Vũ đế xử phạt xuống.
Đầu tiên là Thái tử, vòng cấm phủ Thái tử, vô chỉ không được ra.
Nhũ nhân Mạc thị trong phủ Thái tử, trượng tễ; Mạc thị sinh ra tử nữ, biếm làm bình dân, vĩnh viễn không được vào cung.
Phủ Phụ Quốc công, xét nhà, đoạt tước, người chủ sự việc này, bao gồm Phụ Quốc công cùng với thê tử, tất cả đều mất đầu, còn lại mọi người phủ Phụ Quốc công, nam lưu đày, nữ nhập vào tiện tịch, nô bộc phát mại.
Người biết việc không báo, lấy trình độ nặng nhẹ bất đồng, ban xử phạt.
Quý phi nương nương bị giam cầm, phạt bổng, quyền to hậu cung bị đoạt.
…
Nguyên Vũ đế xử lý chuyện này, ngược lại được cho mạnh mẽ vang dội. Phủ Phụ Quốc công hiển hách ở dưới tình huống như vậy, thế lực bị bẻ gãy sụp đổ nghiền nát, căn bản ngay cả Thái tử cũng thúc thủ vô sách.
Sau khi đưa ra kết quả xử quyết, ngược lại Lưu Đồng rất bình tĩnh.
Thường Nhuận Chi có chút cảm thán, ngày ấy phủ Phụ Quốc công trảm thủ, nàng hỏi Lưu Đồng muốn đi xem hình hay không.
Lưu Đồng lắc đầu cự tuyệt.
“Bọn họ là gieo gió gặt bão, ta đi xem hình, ngược lại có vẻ ta vui sướng khi người gặp họa. Chuyện như vậy, ta là kẻ yếu chịu nhục… Vẫn không cần đánh vỡ hình tượng cho thỏa đáng.”
Lưu Đồng cười cười, Thường Nhuận Chi nâng má nhìn hắn: “Di nương và đệ đệ Mạc Tân Trần, chàng an bày xong rồi sao?”
Bởi vì việc này có thể điều tra rõ, tác dụng của đệ đệ Mạc Tân Trần không nhỏ, cho nên tuy rằng phủ Phụ Quốc công bị xét nhà, hai người này cũng được ân xá. Đệ đệ Mạc Tân Trần có thể lấy thân phận bình dân, tạo hộ tịch khác, phụng dưỡng thân mẫu.
Chẳng qua trong lòng di nương kia tích úc nhiều năm, bây giờ oan tình của nữ nhi được giải, tâm tình bà ta được quá mất quá, mắt nhìn cũng không thể sống bao nhiêu ngày.
“An bày xong.” Lưu Đồng nói: “Cho tiểu tử kia tìm phần hoạt làm, đói không chết hắn. Nếu như hắn có chút bản sự, tương lai tiền đồ cũng có thể giãy.”
Nói đến đó, Lưu Đồng dừng ánh mắt, cười than: “Ta coi như là không có thất tín với nàng ấy.”
Thường Nhuận Chi cười cười: “Nàng ấy địa hạ có biết, nói vậy cũng cảm kích chàng.”
“Có lẽ đi.” Lưu Đồng thở phào nhẹ nhõm, lại hơi hơi mị ánh mắt nói: “Bây giờ phủ Phụ Quốc công lật úp, Thái tử bị vòng cấm… Ta phải cẩn thận suy nghĩ bước tiếp theo muốn làm sao đi.”
Thường Nhuận Chi do dự nói: “Thái tử bị vòng cấm, không phải vĩnh viễn.”
Bất quá là vòng cấm, một đạo thánh chỉ của Nguyên Vũ đế có thể giải.
Chẳng qua gần đoạn thời gian, Nguyên Vũ đế sẽ không phóng xuất Thái tử.
Thái tử một ngày không phế, chuyện này một ngày không tính bụi bặm lạc định.
Nhưng vòng cấm Thái tử, không thể nghi ngờ là một tín hiệu, muốn xem đám triều thần sẽ làm sao đối đãi tín hiệu này.
Thái tử gặp vòng cấm, thế lực của hắn ta ở Hộ bộ cũng ủy cúi đi xuống.
Lưu Đồng bắt đầu cùng thường ngày vô nhị, vội vàng thanh toán mọi việc ở Hộ bộ.
Thu lương liền muốn xuống dưới, quân lương Yến Bắc quan có năng lực nhiều đến một ít.
Người Tiên Ti luôn luôn tại lui, Thụy Vương đuổi sát không nhường, núi và thảo nguyên quan ngoại Yến Bắc đã nhường quân Yến Bắc chiếm đại phiến.
Tiền tuyến truyền đến tin tức, Thụy Vương bắt đầu hạ lệnh cho người nghỉ ngơi lấy lại sức.
Đó có lẽ cũng được cho là một tín hiệu ngưng chiến?
Đám triều thần bắt đầu phỏng đoán, Thái tử bị cấm, Thụy Vương quật khởi, bây giờ Thụy Vương lại ngưng chiến, nếu như hồi kinh… Hướng cục hướng gió phải đổi.
Nghĩ như vậy không chỉ là đám triều thần, Nguyên Vũ đế suy tư, đến cùng Thụy Vương muốn như thế nào?
Hắn thật sự có dã tâm với vị trí Thái tử sao?
Thụy Vương phi cũng nghe được đồn đãi.
Nàng ta cùng Thụy Vương thông qua thư nhà, nhưng Thụy Vương sẽ không ở trong thư giảng chiến sự cùng nàng ta. Trong lòng Thụy Vương phi bất định, liền tới tìm Lưu Đồng và Thường Nhuận Chi hỏi thăm, hỏi Thụy Vương thật sự có tính toán lui binh hay không.
Lưu Đồng lại nói: “Ngũ tẩu không cần sốt ruột, Ngũ ca chính là ở cố bố nghi trận. Mã thượng mùa đông đến, năm nay là hàn thiên, đến lúc vào đông, quân lương người Tiên Ti khó tể, trận này, Ngũ ca muốn đánh Tiên Ti nguyên khí đại thương.”