Editor: Bộ Yến Tử

Dự cảm của Lưu Đồng, thành sự thật.

Một khi Nguyên Vũ đế không do dự, hạ định quyết tâm nào đó, động tác thật là mạnh mẽ vang dội.

Đầu tiên là thế lực Hộ bộ, Lưu Đồng vốn đã kinh sửa sang tốt hơn phân nửa, đột nhiên một đạo thánh chỉ hạ xuống, Nguyên Vũ đế phái Lưu Đồng làm việc ở Công bộ, ngạnh sinh nắm chặt quyền ở Hộ bộ trở về.

Chờ Lưu Đồng làm tốt chuyện ở Công bộ trở về, ngay sau đó Nguyên Vũ đế lại phái cho một cái nhiệm vụ ra kinh ngầm hỏi.

Lưu Đồng không thể không vội vàng chải vuốt một chút quyền trong tay, cũng đem một ít thế lực giấu kín giao thác cho Thập Tứ Hoàng tử, ngựa không dừng vó lao tới nơi khác.

Trong khoảng thời gian Lưu Đồng không ở kinh thành, một quan viên nhanh chóng bò thăng càng làm cho người ta chú mục.

Người này không phải ai khác, đúng là chồng trước của Thường Nhuận Chi, bây giờ được Nguyên Vũ đế đề bạt thăng nhiệm làm Hộ bộ thị lang Phương Sóc Chương.

Thời điểm Thu Lâm báo cho Thường Nhuận Chi biết tin tức này, Thường Nhuận Chi vừa cho Lưu Cảnh Dương đọc xong thư Lưu Đồng viết về nhà.

Nghe được cái tên Phương Sóc Chương, sắc mặt Thường Nhuận Chi rất bình thản: “Diêu Hoàng còn nói cái gì?”

“Diêu Hoàng tỷ nói, Phương đại nhân thăng nhiệm mau, gần đây Phương thái thái cũng du tẩu với nữ quyến các phủ, có lẽ sẽ đệ bái thiếp đến bái phỏng Hoàng tử phi.”

Thu Lâm nhanh chóng nhìn Thường Nhuận Chi, thấy trên mặt nàng không có sắc mặt giận dữ, tiếp tục nói: “Trước đó, Phương thái thái đã đi qua phủ Thập Nhị Hoàng tử, phủ Sầm Vương.”

Ý tứ nói đúng là, tiến đến phủ Cửu Hoàng tử bái phỏng cũng là chuyện thuận lý thành chương.

Thường Nhuận Chi lên tiếng, cười nói với Thu Lâm: “Kỳ thi mùa xuân năm nay muốn tới, lúc này đây Phong Trà cũng muốn kết cục, nên chuẩn bị Diêu Hoàng sẽ không hàm hồ, bất quá chuẩn bị cao thấp kỳ thi mùa xuân quá, tóm lại cần chút ngân lượng. Ngươi trở về nói cho Diêu Hoàng, nếu có chút cần, đến nói cho ta biết.”

Thu Lâm lên tiếng, chần chờ một lát hỏi: “Điện hạ, nếu như Phương thái thái kia quả thực đệ bái thiếp muốn bái kiến…”

“Vậy cho nàng ta đến.” Thường Nhuận Chi uống ngụm trà: “Thập Nhị Hoàng tử phi và Sầm Vương phi đều gặp nàng ta, nếu ta không gặp, có vẻ ta lòng dạ hẹp hòi.”

Thu Lâm vuốt cằm, lui ra ngoài.

Bàn tay nhỏ bé của Lưu Cảnh Dương cầm lấy phong thư của Lưu Đồng, hỏi Thường Nhuận Chi: “Nương ơi, Phương đại nhân là ai? Vì sao giống như Thu Lâm rất kiêng kị hắn?”

“Dương Dương chúng ta đều biết đến từ 『 kiêng kị 』à?” Thường Nhuận Chi cười sờ sờ đầu nhi tử, nói: “Hắn ta là Hộ bộ thị lang, xem như là quan đĩnh trọng yếu.”

“So với phụ thân còn trọng yếu hơn sao?”

“Phụ thân Dương Dương là Hoàng tử, nói từ chức quan, Phương đại nhân cũng so không qua phụ thân Dương Dương.”

Dương Dương hoan hô, nói: “Con chỉ biết cha tuyệt nhất!”

Thường Nhuận Chi xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn nộn vù vù của nhi tử: “Tốt lắm, đến thời gian Dương Dương nên cùng phu tử tập viết.”

Lưu Cảnh Dương nhu thuận gật đầu, Trầm Hương tiến lên dắt bé ra ngoài.

Chờ nhi tử vừa đi, nụ cười trên mặt Thường Nhuận Chi hơi chìm xuống, vẫy vẫy tay.

Đã là trang điểm phụ nhân, nhìn Ngụy Tử đẫy đà không ít tiến lên nói: “Cô nương.”

Thường Nhuận Chi nhìn về phía Ngụy Tử: “Phương đại nhân cưới vợ cũng vài năm, coi như, còn chưa có sinh đích tử?”

Ngụy Tử vuốt cằm, trong mắt ẩn ẩn dường như có chút trả thù: “Cũng không phải sao, Phương đại nhân một thê ba thiếp còn chắc chắn có thông phòng, đến nay cũng chỉ có một tử một nữ, thứ tử thể yếu nhiều bệnh, thứ nữ nhát gan sợ phiền phức.”

Thường Nhuận Chi nhìn chằm chằm Ngụy Tử hai tức, bất đắc dĩ nói: “Biết được rõ ràng như vậy, bình thường đều chú ý à?”

Ngụy Tử cười hì hì, lộ ra thần sắc hoạt bát giống hệt khi thiếu nữ: “Nô tì biết cô nương không thích nghe người ta đề cập họ Phương, chẳng qua thủy chung nô tì nuốt không trôi khẩu khí này. Biết một nhà họ Phương cũng không quá tốt, nô tì cũng yên tâm.”

Thường Nhuận Chi bật cười lắc đầu.

Dừng một chút, nàng hỏi Ngụy Tử: “Vậy ngươi nói… Động tác Phương thái thái này lớn như vậy, chung quanh đều đi tới cửa bái phỏng, đến cùng là vì sao?”

“Còn có thể vì sao, chính là muốn tăng lên cảm giác tồn tại của mình.” Ngụy Tử nói: “Phủ Văn Viễn hầu đã sớm gọt tước, nhà mẹ đẻ Phương thái thái cơ hồ không có thế lực gì. Bây giờ Phương đại nhân cao thăng, nàng ta không sinh được, Phương đại nhân có tiền lệ hòa ly, đương nhiên nàng ta sợ bản thân cám bã chi thê hạ đường.”

Thường Nhuận Chi than thở: “Nói cũng phải.”

“Cô nương đáng thương nàng ta?” Ngụy Tử tò mò hỏi.

“Có một chút.” Thường Nhuận Chi không phủ nhận: “Nàng ta coi như là người hiểu được vì mình tính toán, khả năng, chính là mệnh không tốt.”

Thường Nhuận Chi cười cười: “Quên đi, cũng không có liên quan gì tới ta.”

Thường Nhuận Chi nghĩ, có lẽ vị Phương thái thái này sẽ không đến chỗ nàng bái phỏng, ngược lại không nghĩ tới quá hai ngày, liền thu được bái thiếp của nàng ta.

Thường Nhuận Chi tiếp đãi nàng ta.

Cũng có vài năm không gặp, Thường Nhuận Chi phong thái như trước, nhàn tĩnh an bình, khí chất thanh lịch, sau khi sinh hài tử tăng thêm một phần ý nhị nữ nhân. Trái lại Phương thái thái Tào Nghệ Đan, trang điểm rất tinh xảo, nhưng khóe mắt đã hiện lên một chút nếp nhăn.

Đại khái trong khoảng thời gian này bôn ba các phủ, duyên cớ cùng nữ quyến các phủ giao tiếp, trên mặt Tào Nghệ Đan có chút mỏi mệt.

Thường Nhuận Chi cho người phụng trà, cùng chi đơn giản hàn huyên vài câu, thái độ ôn hoà, coi Tào Nghệ Đan là khách tầm thường tiếp đãi.

Tào Nghệ Đan cũng không nói phá, lại càng không đề cập tới Phương Sóc Chương, chỉ cùng Thường Nhuận Chi nói chuyện phiếm, dần dần, đề tài quải đến trên người tử nữ.

Tào Nghệ Đan không có sinh dưỡng, nhi tử Tô Nguyên Mi từ trong tay Tô Nguyên Mi giao đến tay Phương lão thái thái Thẩm thị, lại giao đến tay Tào Nghệ Đan, nhiều lần trằn trọc, cuối cùng vẫn để Tô Nguyên Mi tự mình giáo dưỡng.

Còn nữ nhi của Chúc Thi, Tào Nghệ Đan dưỡng ở dưới gối của mình.

Ngược lại coi như là có thể tán gẫu chút nữ nhân kinh.

Không mặn không nhạt hàn huyên nửa buổi chiều, Tào Nghệ Đan thức thời đứng dậy cáo từ.

Thường Nhuận Chi cũng không nói giữ lại, lại càng không nói chờ mong lần gặp tiếp theo, bình thản để Thu Lâm thay nàng tiễn khách.

Thu Lâm đưa nàng ta đến phủ cửa, Tào Nghệ Đan đưa một cái hà bao cho Thu Lâm, chỉ nói: “Lễ vật nho nhỏ, bất thành kính ý, mong rằng Thu Lâm cô nương thay ta ở trước mặt Hoàng tử phi nói tốt vài câu.”

Thu Lâm không rõ chân tướng, sau khi tiễn người đi, đem hà bao còn nguyên trình đến trước mặt Thường Nhuận Chi: “Nô tì nhìn, nàng ta ngược lại thật sự muốn đến cùng Hoàng tử phi giao hảo.”

Thường Nhuận Chi ứng thanh, mở hà bao ra xem, lại buộc chặt thu nhỏ miệng lại, giao cho Thu Lâm cười nói: “Đã cho ngươi, vậy ngươi lấy đi.”

Nàng không thèm để ý trong lòng Tào Nghệ Đan nghĩ cái gì, chỉ cần biết Tào Nghệ Đan đối với nàng không có ý xấu là được. Dù sao ích lợi hai người không liên quan, Thường Nhuận Chi cũng không muốn nảy sinh nhiều thị phi.

Lưu Đồng trở về báo cáo kết quả công tác, lại bị Nguyên Vũ đế phái ra ngoài.

Chuyện trong kinh, thật sự Lưu Đồng một chút đều cắm tay không tới, hắn đã hoàn toàn trở thành Khâm sai thay đế vương tuần tra thiên hạ Đại Ngụy, tùy thời đều sẽ có nguy hiểm.

Mỗi khi Lưu Cảnh Dương thấy phụ thân không quá hai ngày, phụ thân lại đi rồi, rồi sau đó cách một hai tháng mới có thể tái kiến hắn.

Phụ thân rời khỏi, khiến cho Lưu Cảnh Dương trưởng thành rất nhiều, vốn dĩ hài tử hoạt bát yêu nháo, cũng trở nên nhu thuận ổn trọng.

Sau kỳ thi mùa xuân, Phong Trà được công danh, bị phái đến huyện úy xa xôi nhậm chức. Diêu Hoàng theo Thường Nhuận Chi nơi này được đến chuẩn bị bạc đánh nước phiêu. Ai cũng biết hơn phân nửa là có người ở giữa ngáng chân.

Phong Trà thật không có oán vưu, dẫn theo Diêu Hoàng vội tới từ biệt Thường Nhuận Chi, sau đó đi nhậm chức.

Thời gian vội vàng như thế lại xẹt qua một năm, đại niên Lưu Đồng đều đón ở bên ngoài.

Ngay sau đó, hôm đó là ngày sinh Nguyên Vũ đế, Yến Bắc quan truyền đến tin tức, người Tiên Ti ngóc đầu trở lại, mười vạn đại quân tiếp cận Yến Bắc quan.