Thường Nhuận Chi rất bất đắc dĩ, ngày hôm sau thức dậy, Lưu Đồng cấm nàng hành động, nhất định phải để nàng an vị ở một bên nhi nhìn hắn vội vàng.
Đại khái là biết được mình sắp làm phụ thân, lại có thê nhi làm bạn bên cạnh, sĩ khí cả người Lưu Đồng tăng vọt, sau khi ăn xong điểm tâm, chịu khó dọn dẹp toàn bộ phòng ở, tẩy sạch lần nữa tro bụi trong phòng.
Lưu Cảnh Dương cảm thấy thú vị, cũng tự mình tìm việc, cầm chổi đi quét lá rụng chồng chất trong sân.
Thường Nhuận Chi ngồi dưới mái hiên, một lát nhìn nam nhân nhà mình, một lát lại xem con trai, tươi cười trên mặt chưa hề tắt.
Trước cơm trưa, sân ngoài có động tĩnh.
Cửa viện đã khóa bên ngoài từ hôm qua, hôm nay lại được mở ra từ bên ngoài.
Vài thái giám đi theo phía sau tổng quản thái giám, bên cạnh là mấy chiếc xe ngựa.
Tổng quản thái giám ngẩng đầu nhìn tiểu viện, trong mắt hiện lên chút kinh ngạc, lại đè ép xuống.
Ông ta mở miệng nói: “Đồ mà Hoàng tử phi muốn, đã đưa tới.”
Nói xong ông ta vẫy vẫy tay, vài thái giam ở phía sau liền đẩy xe vào sân, chuyển toàn bộ đồ đạc trên xe đến trong viện các, lại đẩy xe đi ra.
Thường Nhuận Chi như cũ đưa hồng bao, cuối cùng nói với tổng quản thái giám: “Công công, có thể lưu lại hai chiếc xe ở chỗ này hay không?”
Tổng quản thái giám vén vén mí mắt: “Giữ lại đi.”
Thế là, hai chiếc xe được giữ lại.
Tổng quản thái giám nói xong lần nữa đóng cửa viện, khóa cửa.
Bên ngoài tĩnh một lát, thanh âm tổng quản thái giám truyền tới.
“Hoàng tử phi, đồ đạc lần sau muốn đưa vào, sợ là không dễ dàng. Ngài đừng làm chúng tiểu nhân khó xử.”
Thường Nhuận Chi giương giương miệng, vẫn đáp một câu: “Làm phiền công công.”
“Ngài khách khí.”
Viện ngoại đã không còn thanh âm.
Thường Nhuận Chi thở dài, Lưu Đồng nâng tay xoa xoa mồ hôi trên trán, hỏi Thường Nhuận Chi: “Xảy ra chuyện gì?”
Thường Nhuận Chi nhẹ giọng nói: “Thiếp biết bước vào nơi này không tốt, cho nên trước khi tới chỗ này, thiếp sắp xếp viết một tờ đơn, để Đại tỷ tỷ giúp thiếp đặt mua vài thứ, đập bạc cũng đem đồ vật đưa vào đến. Thập Tứ đệ cũng hỗ trợ. Bất quá xem tình hình, mặc dù có tiền có thể bắt quỷ đẩy cối xay, nhưng cũng chỉ có thể dùng lúc này. Gần đây động tác như vậy sợ là không dùng được.”
Lưu Đồng trầm mặc nửa ngày, nói: “Đúng vậy, hổ lạc đồng bằng bị chó lấn, tình trạng hiện tại của ta, ai cũng có thể giẫm lên một cước. Chuyện đột ngột xảy ra, phỏng chừng có một số người còn chưa phản ứng lại… Chờ phản ứng lại, mới là thời điểm chúng ta chân chính chịu khổ.”
Lưu Đồng muốn nói lại thôi nhìn về phía Thường Nhuận Chi.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Thường Nhuận Chi cười hỏi.
“Nàng mang thai, nơi này ăn uống không được chú ý. Đợi đến ngày nàng gần lâm bồn, không có bà đỡ đỡ đẻ, càng không bà vú… Vậy phải làm sao đây.”
Lưu Đồng thở dài, Thường Nhuận Chi nói: “Cách lâm bồn còn sớm mà, không vội.”
“Chuyện nàng có thai, nói cho Ngũ tẩu và nhạc phụ nhạc mẫu biết chưa?” Lưu Đồng lại hỏi.
Thường Nhuận Chi lắc đầu.
Lưu Đồng vừa bực mình vừa buồn cười: “Chuyện lớn như thế, sao nàng lại gạt mọi người không nói? Nếu Ngũ tẩu và nhạc phụ nhạc mẫu biết, tất nhiên sẽ không theo nàng, không cho nàng đi đến ngõ hẻm Trung Quan.”
Thường Nhuận Chi hắc hắc nở nụ cười: “Sợ bọn họ ngăn cản, mới không nói cho bọn họ biết. Bất quá, có lẽ lúc này bọn họ biết rồi.”
Quả nhiên theo như lời Thường Nhuận Chi, lúc này người nhà mẹ đẻ của nàng đang tề tụ lại, từ trong miệng Thu Lâm biết được tin tức Thường Nhuận Chi có thai.
“Đứa nhỏ này thực là…” Tiểu Hàn thị gấp đến độ giơ chân: “Cơ thể như vậy, tội gì đi chỗ đó chịu tội!”
Thường Mộc Chi cũng sốt ruột không được, mắng ập xuống đầu Thu Lâm: “Ngươi biết tình huống đặc thù của chủ tử, sao ngươi còn giúp nàng gạt, cho nàng vào ngõ hẻm Trung Quan?”
Thu Lâm cúi đầu, bị mắng cũng không thấy ủy khuất, chỉ nhỏ giọng trả lời: “Là Hoàng tử phi không cho nô tì nói.”
“Được rồi, hiện tại mắng nha đầu kia có tác dụng gì.”
Tiểu Hàn thị gấp đến độ xoay quanh, Nhạc thị ở một bên đỏ mắt vành mắt, tha thiết mong nhìn, chờ tiểu Hàn thị cho quyết định.
Thường Mộc Chi trầm ngâm một lát mở miệng nói: “Bằng không, nữ nhi đi cầu bệ hạ, nói trong bụng Nhuận Chi có cốt nhục hoàng gia, không thể khinh thường, nhường bệ hạ hạ chỉ thả Nhuận Chi ra?”
Tiểu Hàn thị lắc đầu thở dài: “Nhuận Chi tự nguyện đi vào, chỉ sợ cho dù hoàng thượng hạ chỉ để nó đi ra, nó cũng không nguyện ý ra. Nó muốn ở chung một chỗ với Cửu điện hạ.”
“Sao Nhuận Chi tử cân não như thế…” Thường Mộc Chi nhịn không được thầm than.
Thu Lâm ngẩng đầu nhìn Thường Mộc Chi, dựa theo những lời Thường Nhuận Chi nói với nàng ta, nói: “Hồi Thụy Vương phi, trước đó Hoàng tử phi có nói qua, bị quan là Thụy Vương điện hạ, ngài ở trên vị trí của nàng, cũng sẽ như nàng cùng nhau chịu khổ cùng trượng phu của mình.”
Thường Mộc Chi ngẩn người, thật lâu sau thở dài.
“Hiện tại làm sao đây…” Thường Mộc Chi nhìn tiểu Hàn thị: “Bên cạnh Cửu đệ và Nhuận Chi không có một người hầu hạ, còn không biết bọn họ sống như thế nào đây.”
Tiểu Hàn thị chợt lóe linh quang: “Ngươi nhắc ta mới nhớ, chúng ta có thể dựa vào chuyện Nhuận Chi mang thai, ương bệ hạ cho phép vào đó một hai người tùy thân hầu hạ bọn họ.”
Thường Mộc Chi vội vàng gật đầu: “Mẫu thân nói rất có lý, ta đây hiện tại truyền lời tiến cung đi cầu bệ hạ.”
Tiểu Hàn thị vuốt cằm, để Thường Mộc Chi đừng quá chậm trễ, bà ta đi chuẩn bị một ít dược liệu thuốc bổ, đến lúc đó người hầu hạ đưa vào trong ngõ hẻm Trung Quan.
Việc Thường Mộc Chi làm không mấy thuận lợi, người của Thái tử ngăn cản nàng. Thường Mộc Chi cũng không có vội vàng nói ra tình huống, chỉ chờ đến cuối cùng nhìn thấy Nguyên Vũ đế, mới tường tận báo lại tình hình.
Nguyên Vũ đế giật mình: “Nàng đã có thai, để nàng đi ra là được.”
Thường Mộc Chi lắc đầu nói: “Cửu Hoàng tử phi cùng Cửu Hoàng tử phu thê tình thâm, Cửu Hoàng tử không đi, Cửu Hoàng tử phi cũng sẽ không đi.”
Nguyên Vũ đế trầm mặc.
Thường Mộc Chi nhịn không được gọi: “Bệ hạ…”
Nguyên Vũ đế vẫy vẫy tay: “Nếu như thế, thì chọn hai người bình thường hầu hạ nàng đi vào đó đi.”
“Dạ, đa tạ bệ hạ.”
Thường Mộc Chi được khẩu dụ của Nguyên Vũ đế, lúc này quay lại tìm Thu Lâm, hỏi nàng ta có nguyện ý vào làm bạn cùng phu thê Lưu Đồng hay không.
Thu Lâm lắc đầu, Thường Mộc Chi nhíu mày đang muốn quát lớn, lại nghe Thu Lâm nói: “Thụy Vương phi điện hạ, mặc dù nô tì hầu hạ Hoàng tử phi ba bốn năm, nhưng dù sao thì nô tì cũng chưa thành thân sinh con, tương lai Hoàng tử phi mang thai tháng lớn, nô tì cũng không giúp được gì. Nhưng mà Hoa Trạch quản sự cùng với Ngụy Tử tỷ tỷ, bọn họ một người là người đắc dụng hầu hạ bên cạnh Cửu điện hạ, một người là nữ tì hầu hạ Hoàng tử phi từ nhỏ, bây giờ hai người họ lại thành thân, Ngụy Tử tyt tỷ cũng đã sinh con, chiếu cố Hoàng tử phi chắc là thích hợp hơn nô tì rất nhiều.”
Thường Mộc Chi nghe cảm thấy có lý, lại hỏi Thu Lâm: “Ngụy Tử có chịu không?”
Thu Lâm vuốt cằm: “Ngụy Tử tỷ tỷ biết có thể đi vào hầu hạ Hoàng tử phi, lập tức để Hoa Trạch quản sự thu dọn đồ. Lúc này chắc là đã chờ ở cửa hầu phủ.”
Quả nhiên, Thu Lâm vừa dứt lời, liền có người đến bẩm báo, vốn dĩ Ngụy Tử cô nương của hầu phủ đã sinh con, mang theo trượng phu và nhi tử đến cầu Thụy Vương phi đồng ý cho bọn họ vào ngoc hẻm Trung Quan tiếp tục hầu hạ phu thê Cửu Hoàng tử.
Tiểu Hàn thị tán dương một câu “Trung phó”, đồng ý mời bọn họ vào, sửa sang lại đồ đạt muốn đưa đi, cho người tiễn bọn họ đến ngõ hẻm Trung Quan.