Tự nhiên đám chân chó của Thái Tử không có phủ nhận, còn cười hì hì nói: “Rất khó còn có người nhớ thương Cửu điện hạ, ngài nên vụng trộm vui vẻ đi.”
Lưu Đồng lạnh lùng nhìn chằm chằm người đối diện.
Hoa Trạch nghe thấy động tĩnh, vội vàng từ phòng sau chạy ra, trong tay còn cầm cái cuốc, thấy đối phương người đông thế mạnh, nhất thời giơ cao cái cuốc về phía trước, phẫn nộ quát: “Làm gì đó!”
Mấy kẻ chân chó của Thái Tử vội vàng lui về sau, nhìn Thập Nhị Hoàng tử thúc giục: “Thập Nhị điện hạ, ngài nhanh chóng nói chính sự đi.”
Thập Nhị Hoàng tử ho ho, âm điệu bằng phẳng: “Cửu ca, hôm nay thần đệ đến, một là xem xem tình huống của huynh, hai là có chuyện muốn nói với Cửu ca, để Cửu ca có chuẩn bị.”
Lưu Đồng cười lạnh: “Có chuyện nói mau, đừng lãi nhãi.”
Thập Nhị Hoàng tử nói: “Tình huống của huynh, nhìn trả thù không tệ, bất quá, dù sao phụ hoàng để Cửu ca tới chỗ này là khiến huynh thông qua chịu khổ, làm cho Cửu ca ý thức được sai lầm của mình, không phải để huynh đến đây hưởng phúc. Hôm nay thấy Cửu ca qua ngày thoải mái, xem đi, còn trồng trọt nuôi gà nữa… Ai, Cửu ca huynh thật đúng là, khiến thần đệ không biết nên nói gì.”
“Không biết nói gì thì câm miệng của ngươi lại.” Lưu Đồng nói: “Ta thích trồng trọt nuôi gà, liên quan tới ngươi sao?”
“Thần đệ chỉ nói vậy thôi, Cửu ca nguyện ý trồng trọt nuôi gà, thần đệ không thể ngăn cản. Dù sao cũng không phải thần đệ giựt dây Cửu ca đắm mình.”
Thập Nhị Hoàng tử tiếc nuối lắc đầu, lại nói: “Cửu ca tới đây chịu khổ, không có đạo lý một ngày ba bữa sẽ có người đưa lên tận cửa. Thần đệ thay Cửu ca làm chủ, sau này một ngày ba bữa cho huynh ở ngõ hẻm Trung Quan này đều miễn. Đương nhiên, thịt hay sơ quả gì đó, không phải ít cho Cửu ca, chính là những thứ đó làm thành đồ ăn phải nhờ vào bản thân Cửu ca rồi. Cửu ca tự mình trồng đồ ăn, chắc là không để ý tới chuyện vào phòng bếp nhóm lửa nấu cơm chứ? Những chuyện này, nông phu cũng phải làm.”
Đám chân chó của Thái Tử ha ha cười lớn, thổi phòng chủ ý của Thập Nhị Hoàng tử vô cùng tốt.
Lưu Đồng phẫn nộ, muốn tiến lên lý luận cùng Thập Nhị Hoàng tử, nhưng bị Hoa Trạch ôm lấy thắt lưng, hô: “Điện hạ bình tĩnh”.
Thập Nhị Hoàng tử tươi cười như cũ, ở trong mắt đám chân chó của Thái Tử, chính là tiếu lí tàng đao chói lọi.
“Thập Nhị điện hạ, chuyện thứ hai, ngài còn chưa nói.”
“À đúng rồi.” Thập Nhị Hoàng tử vuốt cằm, nhìn về phía Lưu Cảnh Dương được Lưu Đồng ôm trong lòng.
Tiểu gia hỏa mím môi, một đôi mắt lam trừng trừng nhìn bọn họ.
Trong lòng Thập Nhị Hoàng tử mềm nhũn.
Hắn ta thành thân với Thập Nhị Hoàng tử phi tới giờ, dưới gối còn không có một nhi nửa nữ. Tuy rằng hắn ta không nóng nảy, nhưng lúc nhìn thấy Cửu ca gặp rủi ro có kiều thê ái tử cam tâm tình nguyện đi theo, có chút hâm mộ.
Hoảng hốt trong nháy mắt, Thập Nhị Hoàng tử thu liễm cảm xúc, cười tủm tỉm nhìn Lưu Cảnh Dương nói: “Dương Dương, ta là Thập Nhị thúc, còn nhớ Thập Nhị thúc không?”
Thập Nhị Hoàng tử đầu nhập vào trướng Thái Tử cũng có hai năm, trong thời gian hai năm này, dường như hắn ta không có lui tới cùng Lưu Đồng, Lưu Cảnh Dương còn nhỏ tuổi, đồ vật nhớ rất mau cũng quên rất mau, tự nhiên không quen thuộc với hắn ta.
Lưu Cảnh Dương ôm cổ Lưu Đồng, cảnh giác nhìn Thập Nhị Hoàng tử.
Lưu Đồng cũng hợp thời rút lui hai bước, lạnh lùng nhìn chằm chằm Thập Nhị Hoàng tử: “Ngươi làm gì?”
“Cửu ca đừng kích động.” Thập Nhị Hoàng tử vẫn cười tủm tỉm, giả vờ mình là người tốt: “Là như thế này, Dương Dương cũng đã đến tuổi vỡ lòng, Thái Tử thấy tội nghiệp không đành lòng để Dương Dương bởi vì sai lầm của Cửu ca hủy đi tiền đồ, cho nên tính toán đến chố phụ hoàng nói mấy câu, định đón Dương Dương ra tìm phu tử vỡ lòng cho nó, cũng có thể tự mình nuôi dạy nó.”
Thập Nhị Hoàng tử nói rất chậm, cường điệu và tạm dừng ở hai từ “Tiền đồ”, “Tự mình”.
Đám chân chó của Thái Tử nghe cảm thấy Thập Nhị Hoàng tử đang thị uy và uy hiếp, Lưu Đồng lại nghe ra là đang nhắc nhở hắn.
Thập Nhị Hoàng tử cười nói: “Thần đệ đến, là đặc biệt chuyển cáo chuyện này cho Cửu ca biết. Tuy rằng Thái Tử chưa có đề việc này với phụ hoàng nhưng Cửu ca cũng nên chuẩn bị sẵn sàng, đừng để đến lúc đó có người đến tiếp, Cửu ca ôm Dương Dương không buông… Rất dọa người đó. Huynh thấy sao, Cửu ca?”
Lưu Đồng không biết Thập Nhị Hoàng tử lộ ra tin tức này là thật hay giả, quả thực trong lòng vô cùng kích động, hiện tại điều duy nhất hắn hi vọng chính là nhanh chóng đuổi người đi, chuẩn bị xem tin tức từ ống trúc nhỏ mà Thập Nhị Hoàng tử truyền đến.
Thế là, Lưu Đồng hạ giọng cả giận nói: “Nói hết chưa? Còn không mau cút cho ta!”
Thập Nhị Hoàng tử nhún nhún vai, xoay người đi được một bước, lại quay lại, cười tủm tỉm nói: “Cửu ca, có thể cho thần đệ ôm Dương Dương không? Cũng đã lâu rồi thần đệ không gặp Dương Dương.”
Lưu Đồng phẫn nộ quát: “Cút!”
Đám chân chó của Thái Tử cười hì hì: “Cửu Hoàng tử làm gì keo kiệt như vậy, thúc ôm chất nhi, không phải chuyện thiên kinh địa nghĩa sao?” => chỉ chuyện vô cùng hiển nhiên.
“Chính là vậy, Cửu Hoàng tử cũng đừng giận, không phải trong bụng Cửu Hoàng tử phi còn có một đứa sao? Đích trưởng tử của ngài đi ra ngoài, còn có đứa nhỏ ở cùng ngài.”
Lưu Đồng không nói một lời, giao Lưu Cảnh Dương cho Hoa Trạch ôm, cầm cái cuốc trong tay Hoa Trạch, lấy hành động thực tế của mình biểu lộ lập trường bản thân.
Đám người Thập Nhị Hoàng tử bị đuổi ra khỏi cửa viện, sau khi đuổi người đi liền đóng cửa lại, lưu loát rõ ràng không quay đầu.
Đám chân chó của Thái Tử còn kích thích Lưu Đồng mấy câu, vừa mở miệng nói “Cửu điện hạ”, một khối gỗ to được ném từ trong tường viện ra ngoài cùng tiếng rống giận của Lưu Đồng: “Cút!” Hoa Trạch theo sát phía sau, nói: “Lại vô nghĩa, không phải gia chỉ cho một khối gỗ mà là tảng đá!”
Lúc này, nhóm chân chó của Thái Tử mới không dám hé răng, nhìn về phía Thập Nhị Hoàng tử.
Thập Nhị Hoàng tử mị mị ánh mắt, một lát sau cười nói: “Ai nha, dù sao lời cần nói cũng đã nói, chuyện này bổn điện hạ cũng coi như làm tốt.”
“Phải, phải, phải.” Nhóm chân chó của Thái Tử liền hùa theo.
“Đi thôi, tới phòng bếp ngõ hẻm Trung Quan giao phó một tiếng, không cần phiền toái người phòng bếp mỗi ngày mang ba bữa cơm cho Cửu ca.” Thập Nhị Hoàng tử cười nói: “Sẽ đưa chút sinh, xem bọn hắn làm sao ăn.”
“Điện hạ anh minh!”
Mấy người Thập Nhị Hoàng tử vây quanh đại trù phòng, Thập Nhị Hoàng tử nói với người sắp sửa cầu, còn nén bạc trắng, ý vị thâm trường dặn: “Hảo hảo chiếu cố bọn họ.”
Nhóm chân chó của Thái Tử cười không ngừng.
Đến cuối ngày. Quả nhiên ngõ hẻm Trung Quan không tiếp tục đưa cơm đến.
Từng Toàn Đức dẫn theo An Trường tới mở cửa viện, An Trường đưa một bản đậu phụ và chút thịt heo, rau dưa, đầy một giỏ, phía trên còn có mấy xuyến long nhãn.
Hai người không nói chuyện, chờ Ngụy Tử nhận đồ nói cảm tạ, lại đóng cửa viện.
Ngụy Tử vô cùng cao hứng cầm đồ đi phòng bếp chuẩn bị cơm chiều, Thường Nhuận Chi nhẹ nhàng thở ra, nhìn Lưu Đồng nói: “Ít nhiều là do Thập Nhị đệ.”
“Ừm.” Lưu Đồng gật đầu cười nói: “Coi như Thái Tử có ý xấu làm chuyện tốt, khiêng đá đập chân mình.”
Thường Nhuận Chi che miệng cười, hỏi: “Thập Nhị đệ nói, Thái Tử muốn đón Dương Dương ra…”
Nhắc tới chuyện này, Lưu Đồng cũng trầm mặc: “Trên thư Thập Nhị đệ có nói, hắn phỏng chừng Thái Tử nói là muốn làm ta sợ. Dù sao chuyện này rất rõ ràng, hắn ta sẽ gây bất lợi cho Dương Dương, trên triều đình đều nhìn, Dương Dương có vạn nhất, hắn ta cũng không nói được rõ ràng. Bất quá, chuyện không tuyệt đối, vẫn không cần lơi lỏng mới tốt.”