Đại niên sơ ngũ, nhanh chóng đến sinh thần của Nguyên Vũ đế nhưng cũng không quá náo nhiệt.
Hôm nay bên trong ngõ hẻm Trung Quan cũng bỏ thêm đồ ăn, người đến đưa thịt và rau quả xanh là An Dày, nói phòng bếp thêm món vịt Bát Bảo, hắn ta được cái chân vịt, quản vườn rau tặng cho tiểu viện một cái heo giò.
Ngụy Tử cảm tạ hắn ta, vô cùng cao hứng xách rau xanh tới phòng bếp nấu cơm, tính toán lấy heo giò đôn, cho Thường Nhuận Chi bổ thân thể.
Sinh hoạt mỗi ngày luôn lặp lại đơn điệu, ngay cả cửa cũng không thể ra, nhưng cũng may không có gì để lo lắng, cho nên mỗi ngày không phiền não, rất vui vẻ.
Cuối năm, triều chính khôi phục, Nguyên Vũ đế kéo thân thể bị bệnh khai triều, lại giao hướng sự cho bốn vị đại thần thương lượng mà định.
Thái Tử gượng cười, biểu cảm trên mặt càng ngày càng âm trầm.
Nhất là lúc nhìn thấy Thập Nhị hoàng tử, mặt vừa xanh lại vừa đen.
Thập Nhị hoàng tử là người ngoại lệ được Nguyên Vũ đế phong vương sau khi lập Thái Tử và sắc phong năm vị vương gia. Nay lại thêm một hoàng tử được phong vương, không phải làm cho đám triều thần ghé mắt sao.
So với Cửu hoàng tử, vị Thập Nhị hoàng tử có vẻ càng suy nhược hơn.
Hắn cưới hoàng tử phi, cũng là một cái ấm sắc thuốc, phu thê hai người đến bây giờ còn chưa có một nhi nửa nữ.
Theo lý thuyết, người có thân thể không tốt như vậy, đi bình bạo loạn, làm sao cũng phải có điểm nhấp nhô chứ.
Nhưng lúc Thập Nhị hoàng tử đến Nam Rất, căn bản chưa dùng tới quân đội, chỉ trông cậy vào miệng lưỡi ba tấc, đã phân hóa được dân chúng bạo loạn, ai đánh tan chiêu an, thập phần hòa bình giải quyết toàn bộ bạo loạn.
Nguyên Vũ đế cũng đang thưởng thức “Phong độ của một đại tướng” của hắn, nhận thấy hắn có tài, muốn Thập Nhị hoàng tử theo tùy Thái Tử làm việc, là người phái Thái Tử, cho nên muốn bồi dưỡng người trợ lực cho Thái Tử, cao hứng phong vương cho hắn.
Không sai biệt lắm đồng thời phái ra ngoài làm việc, một cái nhìn nguy hiểm phức tạp, một cái nhìn an toàn đơn giản. Nhưng cố tình Thập Nhị hoàng tử lại biến nguy hiểm phức tạp thành gọn gàng đẹp mắt, còn Thái Tử lại biến an toàn đơn giản thành tệ không chịu nổi.
So sánh hai người với nhau, có thể nghĩ trong lòng Nguyên Vũ đế vô cùng bất mãn.
Cũng bởi vì thế, Nguyên Vũ đế mới không thể không nghĩ, Thái Tử tài trí năng lực không bằng Thụy Vương, bây giờ so sánh hắn ta với Thập Nhị hoàng tử, hắn ta còn kém hơn tiểu tướng.
Mấy năm nay hắn ta làm Thái Tử, đến cùng đang làm cái gì?
Mặc dù phong Thập Nhị hoàng tử làm Nam Bình vương, khó tránh khỏi khiến Thái Tử hiềm nghi, nhưng ý chỉ phong vương đã hạ, tự nhiên Nguyên Vũ đế không thể thu hồi.
Cho nên Nguyên Vũ đế nghĩ, vì không muốn Thái Tử bị mất mặt mũi, không ban cho hắn ta cái gì, bù lại cho con hắn ta.
Thế là, đích tử Lưu Tuân của Thái Tử được sắc phong làm Hiển Quận vương.
Vốn điểm xuất phát của Nguyên Vũ đế là muốn lưu cho Thái Tử chút mặt mũi, nhưng giống như lời Lưu Đồng nói, hành động như vậy, lại không khỏi bỏ qua Thái Tử, nâng đỡ Thái Tử hiềm nghi con mình.
Thái Tử cũng hoài nghi như vậy.
Nhi tử còn nhỏ, Thái Tử cũng không tốt nói cái gì. Nhưng khi đối mặt Thái Tử phi, trong lòng Thái Tử rất không dễ chịu. Nhất là lúc nhìn thấy Thái Tử phi quan tâm nhi tử, Thái Tử càng là mũi không phải mũi, ánh mắt không phải ánh mắt.
So với làm hoàng hậu, làm thái hậu có thể càng thêm vô tư? Dù sao làm hoàng hậu, còn phải đối mặt với một đám tần phi hậu cung của hoàng đế, nói không chừng ngày nào đó liền bị một phi tử kéo rớt khỏi hậu vị.
Còn làm thái hậu, hoàng đế hoàng hậu thấy thái hậu, đều phải lễ nhượng ba phần, càng đừng nói tới phi tử.
Có phải Thái Tử phi cũng muốn hắn ta không lên ngôi vị hoàng đế được, chờ phụ hoàng chết, nhi tử vào chỗ, nàng ta trực tiếp làm thái hậu?
Bệnh đa nghi của Thái Tử lại tái phát, nhưng đối với chuyện này Thái Tử phi hoàn toàn không biết gì cả.
Bởi vì, đích trưởng nữ của nàng ta sắp đến tuổi nghị hôn. Nàng ta đang vội vàng vơ vét người nhà quyền quý trong kinh, lựa chọn nhân tài tuấn kiệt, tính toán chọn chồng cho nữ nhi, nào có thời gian suy nghĩ Thái Tử đang nghĩ cái gì.
Quan hệ giữa Thái Tử và Thái Tử phi lại lạnh vài phần.
Thái Tử cả ngày buồn bực không vui, luôn cảm thấy trong lòng có cổ oán khí phát không ra.
Hôm nay đột nhiên tâm huyết dâng trào, nói muốn đi tới ngõ hẻm Trung Quan nhìn một chút.
Sau khi Thái Tử phi nghe xong phản đối: “Lúc trước điện hạ ở trước mặt bệ hạ đề cập việc vỡ lòng cho đích tử Cửu hoàng tử, đã bị bệ hạ quở trách. Bây giờ điện hạ lại muốn tự mình đi ngõ hẻm Trung Quan?”
“Sao hả, cô đi không được?” Thái Tử cười lạnh: “Cô quan tâm đệ đệ, đi nhìn một lát xem có xảy ra chuyện gì không? Là làm điều trái pháp lệnh?”
Thái Tử phi nhíu mày: “Không phải vì pháp lệnh, chẳng qua, một nơi như Giam cầm sở, không phải người có thân phận tôn quý như điện hạ có thể đi.”
Thái Tử nghe xong vô cùng tức giận: “Thân phận cô tôn quý, tự nhiên thích đi chỗ nào thì đi chỗ đó, Thái Tử phi cũng muốn quản?”
Thái Tử phi cũng nổi giận, nhưng đương nhiên nàng ta không muốn cùng Thái Tử ầm ĩ, lại nói, hành vi của Thái Tử nàng ta không thể không ước thúc. Phu thê nhất thể, nếu Thái Tử gặp họa, nàng ta có năng lực có kết cục tốt sao?
Thái Tử phi liền lạnh giọng nói: “Bởi vì việc tiêu diệt hải tặc Đông Hải điện hạ chọc tức bệ hạ, khiến bệ hạ bệnh nặng hồi lâu. Bây giờ điện hạ lại không nhớ giáo huấn, muốn tiếp tục làm trái ý bệ hạ nữa sao?”
Thái Tử nghẹn lời.
“Điện hạ muốn đi, ta cũng không ngăn cản. Bất quá điện hạ cần phải nghĩ kỹ, điện hạ đã chọc giận bệ hạ một lần, nếu lại chọc bệ hạ không khoái lần nữa, nói không chừng ngày nào đó, vị trị Thái Tử này của điện hạ, cũng sẽ bị bệ hạ thu về.”
Lời Thái Tử phi nói là đang nhắc nhở và cảnh cáo, nhưng không nghĩ tới Thái Tử lại làm ầm lên: “Có phải ngươi đang chờ phụ hoàng phế ta, rồi sau đó lập nhi tử ngươi làm hoàng thái tôn, ngươi chờ làm hoàng thái hậu hay không hả!”
Thái Tử phi choáng váng.
“Điện hạ, ngươi nói bậy cái gì đó!”
“Cô nói bậy? Trong lòng ngươi nghĩ làm sao, cô không rõ ràng à?!” Thái Tử mắng: “Nữ nhân của cô không phải chỉ có mình ngươi, nhi tử của cô còn nhiều mà, chờ cô lên ngôi vị hoàng đế, chẳng sợ lập nhi tử ngươi làm Thái Tử, hắn nhiều huynh đệ như vậy, khó nói không nghĩ thủ nhi đại chi, ngươi đương nhiên sợ nhi tử ngươi không có vị trí Thái Tử, chỉ cần cô bị phế, nhi tử ngươi thành hoàng thái tôn, không phải ngươi liền vô tư sao? Làm hoàng thái hậu thật tốt, ngươi dám nói ngươi không nghĩ như vậy, ngươi ngóng trông một ngày kia cô bị phế, nhi tử ngươi được lập làm hoàng thái tôn!”
Ngực Thái Tử phập phồng, mắt trợn trừng, sắc mặt xanh đen, một đôi mắt gắn đầy hồng ti, khiến cho khuôn mặt nhìn qua dữ tợn đáng sợ.
Thái Tử phi sững sờ nửa ngày, rồi lẩm bẩm nói: “Điện hạ, ngươi điên rồi…”
“Cô điên rồi? Sao cô có thể điên? À, cô đã biết. Ngươi ước gì cô bị điên, báo cho phụ hoàng, rồi sau đó phế vị trí Thái Tử của cô, lập nhi tử ngươi làm hoàng thái tôn, phải không hả? Ha ha, cô nói cho ngươi biết, ngươi đừng vọng tưởng! Ngôi vị hoàng đế, là cô, là của cô! Chờ cô lên làm hoàng đế, cô muốn lập ai làm Thái Tử liền lập người đó làm Thái Tử, ai cũng đừng nghĩ quyết định thay cô!”
Thái Tử rống lên với Thái Tử phi, nâng cằm giống như từ trên cao nhìn xuống nói với Thái Tử phi: “Hiện tại, cô muốn đi Giam cầm sở nhìn Cửu đệ tốt của cô. Cô ngược lại muốn nhìn, có phải phụ hoàng vì việc cô đi thăm Cửu đệ không vui với cô hay không. Còn về phần ngươi, thành thật đợi trong phủ Thái Tử cho cô. Nếu cô không dễ chịu, ngươi cũng đừng mong tốt hơn!”
Thái Tử rời khỏi phủ Thái Tử, dẫn theo người đi thẳng đến ngõ hẻm Trung Quan.
Thái Tử phi dại ra ngã ngồi xuống, Du Chu đã gả cho người ta đứng ở một bên đau lòng nói: “Thái Tử phi, tâm tình Thái Tử không tốt, ngài đừng để ý.”
Thái Tử phi cười khổ, thật lâu sau mới nhẹ nhàng lắc đầu, thấp giọng nói: “Du Chu, mau cho người truyền tin cho Nam Bình vương, nói Thái Tử muốn đi Giam cầm sở, để Nam Bình vương ngăn cản đi.”