Edit: Bộ Yến Tử – 

Tuy nói như vậy, nhưng Lưu Đồng vẫn thấy trong lòng vô cùng buồn bực.

Tình huống bên ngoài như thế nào, hắn có tâm hỏi thăm nhưng đại khái là vì sự tình đến thời điểm mấu chốt, người của Nam Bình vương người cũng không có tới báo với hắn một tiếng.

Lưu Đồng dày vò chờ kết quả cuối cùng.

Thời gian nửa tháng trôi qua trong lo lắng, thu ý mát mẻ hiu quạnh đã dần dần phúc đầy toàn bộ tiểu viện, lá úa trên cây ngân hạnh bắt đầu rơi rụng tạo ra tiếng vang lạo xạo.

Thụy vương còn sống, thanh quân sườn cứu ra Nguyên Vũ đế, Nguyên Vũ đế tự mình hạ chiếu phế Thái Tử, lúc này tin tức nhốt Thái Tử ở phủ Thái Tử được truyền tiến.

Lưu Đồng kéo khóe miệng cười cười, dịu dàng nói với Thường Nhuận Chi: “Ngũ ca thành công rồi.”

Thường Nhuận Chi gật đầu, nhẹ nhàng dựa vào người Lưu Đồng nói: “Ừm. Trước khi Thụy vương bắt đầu có đến thăm chàng, chắc là không lâu nữa lại đến đây.”

Trên mặt Lưu Đồng lộ ra ý cười, cảm xúc nặng nề ngày xưa thoáng tiêu mất chút ít.

Hắn lẳng lặng phát ngốc một lát, đột nhiên hỏi Thường Nhuận Chi: “Nhuận Chi, nàng nói xem Ngũ ca sẽ đối đãi với phụ hoàng ra sao? Sẽ trực tiếp bức bách phụ hoàng lập huynh ấy làm Thái Tử sao?”

Thường Nhuận Chi lắc đầu.

Theo tính tình Thụy vương, tất nhiên hắn ta sẽ không cho người ta có cơ hội bôi đen thanh danh của mình.

Thái Tử vừa mới bị phế, nếu lập tức lập hắn ta làm Thái Tử, cho dù hắn ta có lý do thanh quân sườn quang minh chính đại bao nhiêu, chỉ sợ dân chúng phố phường sẽ nghị luận ào ào, đối với thanh danh của Thụy vương không được tốt.

Thụy vương là người trầm ổn, sẽ không ở thời điểm mẫu chốt như vậy hạ ngáng chân chính mình.

Lưu Đồng nghe vậy gật đầu: “Ta cũng nghĩ vậy, bây giờ phụ hoàng vẫn trúng gió nằm trên giường như trước, cho dù có thể nói chuyện thì hành động cũng không nhanh và tiện. Nếu Ngũ ca muốn danh chính ngôn thuận, nhất định phải làm đủ hiếu đạo phụng dưỡng phụ hoàng sống hết quãng đời còn lại. Không đơn giản là muốn vị trí Thái Tử, cho dù là triều chính, Ngũ ca cũng nhất định tấu trình lên phụ hoàng, mời bốn đại thần thảo luận chính sự mà không phải mình huynh ấy độc tài

triều cương…”

Lưu Đồng vừa nói, vẻ mặt lại có chút hoảng hốt.

“Xảy ra chuyện gì?” Thường Nhuận Chi nhẹ giọng hỏi.

Lưu Đồng nhếch miệng, tươi cười trên mặt hơi có chút khổ ý: “Chỉ là cảm thấy, Thái Tử ngã, bây giờ Ngũ ca hoàn toàn xứng đáng là nhân tuyển đời Thái Tử tiếp theo, lại còn muốn uyển chuyển quanh co… Không khỏi có chút châm chọc. Ở trong mắt văn nhân chính khách sợ là lại nghĩ huynh ấy mua danh chuộc tiếng. Ngẫm lại, thật ra Ngũ ca cũng rất nghẹn khuất.”

Thường Nhuận Chi mỉm cười, nói: “Làm một gã chính khách, Thụy vương luôn muốn tâm lạnh địa hy sinh chút ít, chính là chính hắn cũng muốn bỏ ra chút hy sinh. Quyền lực càng lớn, nguy hiểm cũng càng lớn… Có thể cân bằng đến trình độ như vậy, Thụy vương đã làm đến mức tận cùng.”

Lưu Đồng kinh ngạc nói: “Thật ra, nếu Ngũ ca đăng cơ phụ hoàng sẽ thành Thái thượng hoàng. Cho dù thanh danh không được xui tai lắm nhưng Ngũ ca cũng có vài thập niên, có thể dùng hiệu quả thống trị giang sơn đến bù đắp cho thanh danh của mình… Đổi lại là ta, ta sẽ không lo lắng cái gọi là thanh danh nhiều như vậy. Thanh danh không thể so sánh với cơm có thể ăn no, làm gì mà trọng yếu vậy chứ.”

Thường Nhuận Chi cười lắc đầu: “Nhưng tính tình Thụy vương là vậy rồi, thanh danh đối với hắn mà nói có lẽ cũng không trọng yếu, nhưng hắn cũng giảng quy củ. Thánh thượng vẫn còn, đã mở qua hình thức bốn đại thần thảo luận chính sự, không cần phải thủ nhi đại chi trực tiếp đăng cơ. Dù sao, có bốn đại thần thảo luận chính sự, nói vậy có thể làm ra quyết đoán cuối cùng vẫn là Thụy vương. Đăng cơ sớm hay trễ có gì khác nhau? Hiện tại Thụy vương còn có thể thừa dịp thời gian chưa đăng cơ, tích góp thế lực từng tí một, lắng đọng lại quyền thế, nếu vội vàng đăng cơ, có lẽ còn có thể sinh ra chút chuyện ngoài ý muốn… Thụy vương có thể dùng tên thanh quân sườn để bệ hạ phế Thái Tử, làm sao biết người khác có thể noi theo kế này hay không, cũng nói Thụy vương là loạn thần tặc tử?”

“Cũng phải…” Lưu Đồng gật đầu: “Ngũ ca lo lắng dân chúng, chắc là không đồng ý bởi vì tranh quyền đoạt thế mà khiến dân gian sinh linh đồ thán.”

Thường Nhuận Chi gật đầu.

Lưu Đồng thở dài: “Mới vừa rồi nàng nói tới hai chữ 『 hy sinh 』, làm cho ta có chút khó chịu.”

“Khó chịu cái gì?” Thường Nhuận Chi hỏi hắn.

“Nói không nên lời…” Lưu Đồng nói: “Chính là cảm thấy ngực rầu rĩ. Loại đồ vật như quyền thế, cũng không biết là thứ tốt hay là xấu.”

Thường Nhuận Chi đăm chiêu, nhìn chằm chằm Lưu Đồng nửa ngày, nhẹ nhàng nói: “Người chỉ cần còn sống, còn có dục vọng. Người nghèo có dục vọng muốn biến thành người giàu, người giàu có có dục vọng muốn càng giàu thêm, đứng ở trên quyền thế, tự nhiên còn có dục vọng muốn đứng trên đỉnh quyền thế… Dã tâm Thụy vương là làm sao sinh ra không quan trọng, quan trọng là sau khi hắn đứng trên đỉnh quyền thế sẽ mang lại những gì cho thiên hạ. Đó mới là quan trọng nhất. Đó chính là sức quyến rũ của chính trị, nó hấp dẫn người không ngừng hướng tới gần đỉnh quyền thế; nhưng đó cũng là sự tàn khốc của chính trị, bởi vì muốn tới gần cái đỉnh kia, tất nhiên phải trả một cái giá. Đó cũng được coi là giao dịch công bằng, không có cái gọi là xấu hay tốt.”

Lưu Đồng kinh ngạc nhìn Thường Nhuận Chi, nửa ngày sau mới nói: “Nhuận Chi, những lời nàng nói… Ta chưa bao giờ nghe qua.”

Thường Nhuận Chi mỉm cười, kề sát vào tai hắn hỏi: “Vậy thiếp hỏi chàng, chàng có từng có dã tâm như vậy chưa?”

“Đương nhiên không có!” Lưu Đồng lập tức phủ nhận, mày nhăn lại.

Thường Nhuận Chi vuốt lên lông mày hắn, cười nói: “Thiếp lại hỏi chàng, chàng có từng cảm thấy, Thụy vương muốn vị trí đó là không đúng hay là không tốt?”

“Đương nhiên cũng không có…” Lông mày Lưu Đồng giãn ra, ẩn ẩn có chút hiểu rõ ý Thường Nhuận Chi.

Linh đài nhất thời thanh minh, hắn ôm lấy Thường Nhuận Chi cười ha ha.

Thường Nhuận Chi mạc danh kỳ diệu, nhéo hắn một cái: “Nên ôm Lăng Nhi ra rồi, chàng đi đi.”

“Ta đi.” Lưu Đồng vui vẻ đồng ý.

Lại qua hai ngày, Thụy vương công khai đến ngõ hẻm Trung Quan.

Chuyện đầu tiên hắn ta làm, chính là cho người phá bỏ ổ khóa đã bị Tại quản sự đổ nước thép.

Cánh cửa tiểu viện bị đóng chặt sau một năm cuối cùng cũng được người bên ngoài mở ra.

Thụy vương mặc mãng bào thân vương, diện mạo hiên ngang bước vào tiểu viện.

Lưu Đồng chào đón, sau khi hai huynh đệ ôm nhau một cái, Lưu Đồng mời Thụy vương vào nhà chính ngồi.

Nam Bình vương đi theo sau, gật đầu với Thường Nhuận Chi nói: “Sau khi Cảnh Lăng sinh ra thúc thúc như đệ còn chưa có gặp qua tên nhóc đó, Cửu tẩu có thể để đệ xem hắn không?”

Thường Nhuận Chi biết Thụy vương có việc muốn nói cùng Lưu Đồng, tự nhiên không có từ chối, vào buồng trong ôm Lưu Cảnh Lăng đi ra, để bé chơi với Thập Nhị thúc của bé.

Trong nhà chính, Thụy vương nói với Lưu Đồng: “Phụ hoàng đã có thể mở miệng nói chuyện, nhưng chỉ có thể bật ra từng từ một, thân thể đã dần dần khôi phục.”

“Sau khi Thái Tử bị phế, bị nhốt ở phủ Thái Tử, bất quá nghe nói hắn ta không quá an phận.”

“Gần đây ta đang vội kiểm kê quốc khố, trong khoảng thời gian Thái Tử giam quốc, nói vậy các bộ đều không phải rất sạch sẽ, nên nhất nhất rút đinh rồi.”

“Vài năm nay Thập Nhị đệ lịch lãm không tệ, rất nhiều chuyện đều xử lý vô cùng tốt, có đệ ấy ở đây, ta tỉnh tâm không ít.”

“Chúc vương vẫn là cái đâm đầu, bất quá không cần để ý tới.”

Thụy vương nói rất nhiều, cuối cùng hơi xin lỗi nhìn Lưu Đồng, nói: “Ta cùng phụ hoàng nhấc lên chuyện muốn đưa đệ ra khỏi ngõ hẻm Trung Quan, một lần nữa khôi phục đệ đi giải quyết sự vụ. Vậy mà phụ hoàng không đồng ý, cho nên còn phải ủy khuất Cửu đệ ở chỗ này đợi thêm một thời gian nữa.”