Edit: Bộ Yến Tử –
Trò chuyện được một lát, thấy Nguyên Vũ đế có chút mệt mỏi, Tần Quý phi vô cùng tinh mắt đứng dậy cáo lui.
Gì Sáng tiễn bà ta tới cửa, Quý phi dừng lại một lát hạ giọng hỏi: “Bệ hạ vẫn không đồng ý thả Cửu hoàng tử ra?”
Gì Sáng gật đầu, giận dữ nói: “Bệ hạ thật sự rất bướng bỉnh, không thể chọc vào.”
Quý phi thấp giọng nói: “Bệ hạ đang nắm chặt Cửu hoàng tử đấu võ đài cùng Thụy vương, đại khái bệ hạ cảm thấy, làm như vậy ông ấy càng tốt hơn Thụy vương nhiều.”
Gì Sáng kinh ngạc, sau đó nhìn xung quanh thấp giọng nói: “Quý phi nương nương nói cẩn thận.”
Quý phi gẩy búi tóc, cười nói: “Yên tâm đi, cái đinh trong toàn bộ cung điện không nhất định nhổ sạch, nhưng nơi này của bệ hạ sẽ không giữ lại người có ác ý với Thụy vương.”
Quý phi có thâm ý nhìn Gì Sáng, Gì Sáng thản nhiên nhìn lại.
“Gì tổng quản là người thông minh.”
Quý phi cười cười, Gì Sáng cúi đầu: “Quý phi nương nương tán thưởng.”
Quý phi cũng không nói nhiều, chỉ hỏi Gì Sáng: “Trừ Thụy vương, lúc bình thường có hoàng tử nào đến thỉnh an bệ hạ không?”
“Hồi nương nương, Nam Bình vương có tới vài lần, các vương gia và hoàng tử khác… Nô tài không có gặp qua.”
Quý phi gật đầu, nói: “Đã biết, làm phiền Gì tổng quản.”
Quý phi đi rồi, trong lòng lại khó tránh khỏi có chút nhớ nhung.
Sau khi Thụy vương về kinh làm một ít động tác, thân là Quý phi đương nhiên bà ta vẫn có cách riêng để biết.
Thụy vương cũng không có cấm cản các vương gia hoàng tử vào cung thăm bệ hạ chỉ trừ phế Thái tử, nhưng nghe Gì tổng quản nói ngoại trừ Thụy vương cũng chỉ có Nam Bình vương tới, các vương gia và hoàng tử khác ngay cả bỏ ra chút thời gian đến điểm danh cũng không làm.
Là cảm thấy bệ hạ trúng gió tê liệt thì trở thành cá thịt cho người ta xâu xé, cho nên không đến tỏ ra chút hiếu tâm nào hay là cảm thấy một khi vào cung sẽ bị Thụy vương khống chế, không thể nào rời cung?
Quý phi lắc lắc đầu.
Mặc kệ là tình huống nào, bọn họ thân là con cái lại không ở trước mặt vua cha thị tật, thậm chí đến thăm hoặc phái người đến hỏi thăm sức khỏe đều không có chính là sự thật.
Cũng không biết có phải vì vậy mà bệ hạ thất vọng đau khổ?
Xem xét một lượt, ngược lại cũng chỉ có Thụy vương và Nam Bình vương có chút hiếu tâm —— chữ hiếu này coi như hơn phân nửa là xen lẫn không ít tư tâm, nhưng ít ra hai người bọn họ chịu bỏ ra chút thời gian.
Vậy thì, bà ta cũng nên nghĩ đến tương lai của chính mình.
Quý phi vừa đi, vừa vuốt ve bàn tay mình.
Người hầu đã đi theo bà ta rất nhiều năm, từ cung nữ đã biến thành lão cô cô tâm phúc thấp giọng hỏi: “Nương nương nghĩ gì vậy?”
Quý phi thấp giọng nói: “Ta đang nghĩ, kế tiếp nên làm sao đây.”
“Làm sao đây?”
“Thụy vương nhập chủ trong cung là chuyện sớm muộn, hắn không phải con của đích mẫu hoàng hậu, sau khi đăng cơ tất nhiên sẽ tôn Hiền phi lên làm Hoàng thái hậu. Cung phi chúng ta, có con trai thì theo hoàng tử rời cung lập phủ, do hoàng tử thân sinh cung phụng hết quãng đời còn lại, còn không có con, một là ở trong cung phí hoài dư sinh, hai là bước vào từ đường hoàng tộc ăn chay niệm phật, đến cuối đời cũng là vô vọng…”
Tâm phúc ngầm hiểu: “Nương nương không có con cái, bây giờ muốn năn nỉ bệ hạ lập nương nương làm hậu, tương lai cũng có thể làm Hoàng thái hậu. Hoặc là, cũng chỉ có thể ghi tạc một vị hoàng tử làm con thừa tự dưới gối nương nương. Chỉ là không biết, nương nương hướng về ai.”
Đi theo Quý phi nhiều năm, tâm phúc đương nhiên biết so với ăn chay niệm phật, Quý phi càng muốn tiếp tục ở lại trong cung.
Nhưng bây giờ có cơ hội cùng lựa chọn rất tốt, nói vậy Quý phi cũng có suy tính.
“Hiền phi vẫn còn sống, làm sao mà ta có thể cùng bà ta tranh vị trí Hoàng thái hậu?” Quý phi lắc đầu: “Đại Ngụy khai triều đến nay, chưa bao giờ có hai Hoàng thái hậu tại thế. Nói vậy Thụy vương cũng khó làm, ta cần gì phải vì chuyện này mà vướn mắt hắn. Huống chi, hiện tại bệ hạ còn có tinh lực sắc phong hoàng hậu sau? Giấc mộng này đã mơ rất nhiều năm, ta đã sớm không trong cậy nó thành sự thật.”
Quý phi lại cảm thán.
Sau khi Thuần Khác hoàng hậu qua đời, tự nhiên bà ta cũng mặc sức tưởng tượng qua có thể đi lên địa vị đứng đầu lục cung. Chỉ là Nguyên Vũ đế chưa bao giờ nhắc tới, một năm lại một năm trôi qua, ý tưởng này đã lặng yên biến mất.
Quý phi chẳng phải người hảo cao vụ xa, bà ta nói nhỏ với tâm phúc: “Nếu có thể ghi tạc một vị hoàng tử dưới danh nghĩa của ta, đợi Thụy vương đăng cơ, có thể theo hoàng tử đó rời cung, có lẽ đó là một đường ra tốt.”
“Không biết nương nương xem trọng ai?”
Tâm phúc dừng một lát, thử hỏi: “Chẳng lẽ là… Cửu hoàng tử?”
Quý phi cũng không phủ nhận, nhẹ nhàng gật đầu.
“Nương nương xem trọng Cửu hoàng tử, ngược lại cũng không khiến người ta thấy ngoài ý muốn.” Tâm phúc vuốt cằm nói: “Mặc dù hiện tại Cửu hoàng tử gặp rủi ro, nhưng dựa theo quan hệ giữa hắn cùng Thụy vương, tương lai nhất định sẽ được trọng dụng. Còn nữa, mẹ đẻ Cửu hoàng tử mất sớm, nếu như nương nương muốn hắn ghi tạc danh nghĩa của mình, cũng không phải là việc khó.”
Quý phi nói: “Tự nhiên cũng là bởi vì lo lắng đến hai điểm, cho nên mới nảy sinh ý tưởng này. Trước mắt xem ra, dường như bệ hạ không có ý định tha thứ cho Cửu hoàng tử, Thụy vương không muốn cưỡng chế thả hắn ra.”
“Lần này Thụy vương hồi kinh, bệ hạ không có lựa chọn nào khác phế bỏ Thái tử bảo toàn cho hắn ta một mạng… Nô tì có chút kinh ngạc, Thụy vương không vì một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, trực tiếp đăng cơ làm đế.”
Quý phi cười cười, ý vị thâm trường nói: “Liền là bởi vì dạng này, hắn mới là người ngoan. Quyết tâm đối với bản thân mình ngoan thì cũng ngoan với người khác…”
Tâm phúc giương giương khóe miệng, không biết nên nói gì.
Quý phi khoát tay: “Việc này tạm thời không nói đến nữa, coi như ta muốn nhận Cửu hoàng tử làm con thừa tự, cũng phải qua được cửa ải của Thụy vương.”
“Thụy vương sẽ đồng ý chứ.” Tâm phúc suy tư nói: “Mẹ đẻ Cửu hoàng tử xuất thân ngoại tộc, ở Đại Ngụy chúng ta địa vị vốn rất thấp bé. Nương nương là Quý phi, thân phận cao hơn Du quý nhân nhiều.”
Nói chung Quý phi đối với thân phận không cho là đúng: “Hiền phi xuất thân không cao, không phải cũng dựa vào mẫu bằng tử quý à, bây giờ trong lục cung không ai dám khinh thường bà ta không phải sao? Muốn nhận Cửu hoàng tử làm con, cầm thân phận địa vị nói chuyện, chỉ tự cho mình rất cao, không ổn.”
Quý phi dừng một lát, nói: “Ngươi có còn nhớ rõ, lúc ấy Du quý nhân chết vì bệnh, Cửu hoàng tử còn rất nhỏ, bệ hạ vốn đáp ứng tìm cho hắn một dưỡng mẫu. Chỉ là lúc đó phi vị đã ngoài tần phi, một là đã có con, hai là ghét bỏ huyết thống Cửu hoàng tử nên không đồng ý nhận nuôi. Đối với việc này bệ hạ cũng không có để bụng, cho nên khiến Cửu hoàng tử bị lưu lạc tới bước đường này.”
Quý phi bất đắc dĩ nói: “Ta cũng muốn nhưng mà lo lắng mình là Quý phi, nuôi một đứa con như thế sẽ làm cho Thái Tử nhận định rằng ta dựa vào con nuôi có tâm đoạt quyền, cho nên không nói ra. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ bên trong đều có nhất định?”
“Nương nương thiện tâm, gặp chuyện có thể gặp dữ hóa lành.” Tâm phúc nói: “Khó nói lúc này đây là một cơ hội cho nương nương.”
Quý phi vuốt cằm: “Đi thôi, việc này còn phải bàn bạc kỹ hơn.”
Trong ngõ hẻm Trung Quan, Lưu Đồng chưa từng nghĩ tới Quý phi trong cung sẽ tâm tâm niệm niệm hi vọng có thể nhận hắn làm con thừa tự.
Bây giờ hắn đang ngồi dưới tàng cây ngân hạnh trong tiểu viện đánh cờ vây cùng Nam Bình vương.
Quân cờ đen trắng phân bố trên toàn bộ mặt bàn, thái độ Nam Bình vương vô cùng thanh thản, tay trái ôm Lưu Cảnh Dương còn tay phải thì cầm một quân cờ trắng, miệng lại nhẹ nhàng nói cách thức chơi cờ vây với Lưu Cảnh Dương.
Kỷ Cương ngồi một bên, hết sức chăm chú lắng nghe.
Lưu Đồng nắn bóp quân cờ đen, bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Nam Bình vương, buồn cười nói: “Đệ phân tích ưu khuyết mấy con đường phía dưới của ta ra hết rồi, làm sao ta hạ cờ đây?”
“Huynh có thể không đi mấy con đường mà đệ nói.” Nam Bình vương sờ đầu Lưu Cảnh Dương, cười hỏi hắn: “Dương Dương, con nói xem nên đi nơi nào?”