Edit: Bộ Yến Tử – Diễn Đàn
Thời gian hai phu thê có thể nói chuyện chỉ có một buổi tối.
Thường Nhuận Chi dỗ tiểu nhi tử ngủ, thấp giọng nói với Lưu Đồng: “Hành lý đều đã chuẩn bị xong rồi, mấy hôm nay trời nóng, gói đồ rất gọn nhẹ. Nghe đại tỷ nói, trên đường Thụy vương đã sắp xếp ổn thỏa, sẽ có quan viên Lễ bộ đi theo, dọc theo đường đi nên làm sao, quan viên Lễ bộ sẽ nhắc nhở chàng, chàng nghe theo là được.”
Thường Nhuận Chi nhìn về phía hắn: “Hơn nữa tế thiên rất tốn thời gian, nếu như không có gì chậm trễ khoảng một tháng thì chàng có thể trở lại. Nhân khoảng thời gian này, thiếp sẽ chuẩn bị tốt mọi thứ trong phủ. Lúc trước khi thả người, người nghe được tin tức đã trở về một ít, người hầu hạ không thể thiếu.”
Lưu Đồng vừa gật đầu vừa lắng nghe, suy nghĩ một lát nói: “Lần này trở về, ta đoán trong cung sẽ thưởng một tòa nhà, tấm biển trước của cũng phải đổi thành phủ Quận vương, phủ Cửu Hoàng tử lớn nhỏ thật sự không hợp quy chế.”
“Cũng có chút khác, nơi chúng ta ở phải thư thái mới phải.”
Thường Nhuận Chi dừng một chút, nói: “Hôm nay thiếp hỏi Dương Dương, có ấn tượng gì với nơi này, Dương Dương chỉ nhớ rõ chỗ chính đường có một ao nước lớn bên trong còn có cá… Nói xong lại hỏi thiếp, có phải sau này không trở về tiểu viện mà phải ở đây hay không, nói luyến tiếc trong viện trồng rau nuôi gà, cũng luyến tiếc cầu bập bênh, đu dây còn có đĩa quay chàng làm cho hắn, hắn còn ngóng trông Lăng Nhi cũng có thể chơi…”
Lưu Đồng nghe thấy trong lòng mềm mại, ôm lấy Thường Nhuận Chi nói: “Hắn nếu thích, sẽ làm cái khác cho hắn.”
Thường Nhuận Chi dịu dàng dựa vào ngực hắn, hỏi tiếp: “Hôm nay tiến cung, Thụy vương có căn dặn chàng cái gì không?”
“Ta không gặp ngũ ca.” Lưu Đồng nói: “Nghe nói ngũ ca đang vội chuyện đẩy quân lệnh, thường xuyên đợi ở quân doanh kinh giao.”
Thường Nhuận Chi ngẩn người.
“Phụ hoàng để ta thay ông ta tế thiên, phỏng chừng vẫn còn đang dỗi ngũ ca.” Lưu Đồng thở dài nói: “Ai chẳng biết, người có thể có tư cách tế thiên, không phải đế vương, chính là Thái tử. Bây giờ trong tình thế, ngũ ca đăng vị là chuyện sớm hay muộn, chuyện tế thiên, phụ hoàng đi không xong, nên ngũ ca đi. Phụ hoàng lại đẩy ta ra, thứ nhất vì hiện tại ta là con thừa tự của quý phi, nếu dựa theo cách nói mẹ quý nhờ con, dưỡng mẫu của ta có thân phận cao nhất, ta tế thiên thay có thể cho qua. Hơn nữa, chắc là phụ hoàng muốn mượn chuyện này xem phản ứng của ngũ ca.”
“Chàng không lo lắng, Thụy vương sợ chàng sinh dị tâm?” Thường Nhuận Chi tò mò hỏi.
Lưu Đồng nghe vậy nở nụ cười: “Ta có thể tự mình hiểu lấy, ngũ ca cũng biết ta không có ý niệm đó. Nếu ngũ ca bởi vì vậy mà hoài nghi ta nảy sinh tâm tư khác, cũng uổng phí ta xem huynh ấy là huynh đệ thân nhất.”
Lưu Đồng điểm điểm lên mũi Thường Nhuận Chi: “Huống chi, ta bị nhốt trong ngõ hẻm Trung Quan gần ba năm, bây giờ đi ra, mọi chuyện đều phải dựa vào ngũ ca chiếu cố, ngay cả đi núi Tần Thiên, không phải cũng dựa vào ngũ ca chỉ điểm thuận lợi xuất hành sao?”
Thường Nhuận Chi nhíu mày: “Ngũ ca ngũ ca, chàng lại tin tưởng ngũ ca nhà chàng mười phần.”
Lưu Đồng buồn cười, gật đầu: “Đúng vậy, coi như không nói tới chuyện tình cảm huynh đệ, ta nghĩ, ngũ ca cũng sẽ không nảy sinh kiêng kị ta đâu.”
Lưu Đồng dừng một lát, thở dài một tiếng: “Dựa theo năng lực của ngũ ca, giống như Thái tử, Kỳ vương, còn có ta, đều không phải đối thủ của huynh ấy. Đó cũng không phải huynh ấy khinh thị chúng ta, mà là huynh ấy tuyệt đối tự tin chính mình cường đại. Cái này giống vậy, kiến càng cùng đại thụ, giống con kiến cùng voi. Ngũ ca căn bản khinh thường ở chữ 『 tranh 』.”
Thường Nhuận Chi kinh ngạc nghe, nửa ngày sau mới nói: “A Đồng, lý giải của chàng, dường như thông thấu rất nhiều.”
Lưu Đồng cười nói: “Ở trong ngõ hẻm Trung Quan hai ba năm, bên cạnh ta khó mà nói, nhưng ý tưởng, ta nghĩ rất rõ ràng. Sau này ta sẽ làm một nhàn vương, lúc ngũ ca cần ta, ta thay huynh ấy làm việc, không có chuyện gì thì trở về nhà cùng nàng chơi đùa với nhi tử. À đúng rồi, còn phải tìm cách, cho nàng sinh một nữ nhi, nếu không thì trong nhà toàn là xú tiểu tử, tiếc nuối biết bao nhiêu.”
“Chàng nghĩ thật hay.”
Thường Nhuận Chi giận dữ quát hắn, cẩn thận ngẫm lại, cảm thấy quả thật Lưu Đồng nói không sai.
Dường như Thụy vương thật sự không xem Thái tử là đối thủ.
Thái tử rơi đài, mặc dù có sự đẩy tiến và quyết định uy hiếp của Thụy vương, nhưng không thể không nói, Thái tử thật sự là tự làm bậy.
Nếu như hắn ta là hoàng trữ tài đức sáng suốt, mặc dù biết Nguyên Vũ đế có trưởng tử tư sinh ở ngoài, hắn ta không thèm để ý, chuyện sau này cũng sẽ không xảy ra.
Còn về những người khác, càng không có người nào có năng lực chống lại Thụy vương, nhiều lắm cũng chỉ tạo chút dao, làm ra chút gió chút lửa… Không phải đã bị Thụy vương nhẹ nhàng bâng quơ hóa giải? Không kích thích được chút bọt nước.
Còn Lưu Đồng, lại càng trung thành với Thụy vương cho tới chết.
Năng lực tính kế nhân tâm của Thụy vương quả nhiên rất lợi hại, có thể nhìn không ra được Lưu Đồng tuyệt đối ủng hộ hắn ta sao? Lui một vạn bước, chẳng sợ Lưu Đồng có điều bất mãn Thụy vương, nhưng đối với Thụy vương, cũng tuyệt đối sẽ không sinh ra lòng hãm hại.
Bất quá…
Thường Nhuận Chi bỗng nhiên nghĩ đến một người khác.
“A Đồng, Thụy vương không kiêng kị chàng, vậy hắn ta có phải đang kiêng kị Nam Bình vương không?”
Nam Bình vương từ sau khi Lưu Đồng bị nhốt vào ngõ hẻm Trung Quan, liền tiếp nhận thế lực trên tay hắn, bên ngoài bằng mặt không bằng lòng cùng Thái Tử, ngầm cũng là người của Thụy vương. Còn nữa, bởi vì Nam Bình vương đi Nam Rất bình ổn bạo loạn có công, được Nguyên Vũ đế phong làm Nam Bình vương.
Đổi lại là người khác, nói không chừng sẽ sinh ra chút tâm tư không đồng dạng.
Nam Bình vương có tâm tư như vậy hay không Thường Nhuận Chi không biết, nhưng Thụy vương thật sự không hề khúc mắc với Nam Bình vương sao?
Lưu Đồng nghe vậy nở nụ cười: “Ngũ ca biết, thập nhị đệ không có tâm tư đó.”
“Chàng lại rõ ràng?” Thường Nhuận Chi chỉ cảm thấy buồn cười.
Lưu Đồng nói: “Đúng vậy, thập nhị đệ là người si tình, lúc trước không phải hắn đến tìm ta nói rằng chờ sau khi ta rời khỏi ngõ hẻm Trung Quan giao lại cho ta tất cả sao? Ta đoán, trong lòng hắn đều đang tâm tâm niệm niệm thân thể thê tử hắn.”
“Thật sự có nghe nói thân thể Nam Bình vương phi không tốt, rất ít lộ diện.” Thường Nhuận Chi nói: “Nhưng tình cảm phu thê thâm hậu, cũng không ảnh hưởng Nam Bình vương có dã tâm với ngôi vị hoàng đế đi?”
Lưu Đồng do dự, nói khẽ với Thường Nhuận Chi: “Nếu thập nhị đệ có tâm tư kia, vậy thì cũng che giấu quá thâm. Ta không đồng ý nghi kỵ huynh đệ mình như vậy.”
Thường Nhuận Chi hợp thời ngậm miệng.
Mặc dù Nam Bình vương thực sự dậy tâm tư, nhằm vào cũng sẽ không phải Lưu Đồng, chỉ cần Lưu Đồng không có tâm tư kia là tốt rồi.
Hai phu thê lại liên miên lải nhải nói nửa ngày, cuối cùng mệt mỏi đi ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, người của Lễ bộ đến đón hắn tiến cung.
Thường Nhuận Chi sửa sang lại quần áo cho hắn, để hai con trai chia tay cùng hắn, nhìn theo hắn đi xa, mới thở phào nhẹ nhõm.
Từ biệt này, phải chờ một tháng không thấy.
Mặc dù trải qua thời gian hai ba năm trong u ám, mỗi ngày bọn họ đều gặp nhua, ngày ngày ở cùng nhau, nhưng nghĩ tới hắn phải xa nhà, Thường Nhuận Chi vẫn có chút luyến tiếc.
Người mới vừa đi, nàng đã thấy nhớ hắn.
Lưu Cảnh Lăng dùng một bàn tay chỉ vào xe ngựa đi xa dần, tay kia thì ôm lấy chân Thường Nhuận Chi, lớn tiếng nói: “Cha trục!”
“Ừm, cha đi rồi.” Thường Nhuận Chi cong hạ thắt lưng ôm lấy hắn: “Cha phải đi một tháng, chờ cha trở về, có phải Lăng Nhi không còn nhớ rõ hình dáng của cha hay không?”
Lưu Cảnh Lăng nghiêng đầu, lại chỉ vào Lưu Cảnh Dương nói: “Xem đại ca!”
Thường Nhuận Chi bật cười, nói: “Lanh lợi.”