Editor: Bộ Yến Tử – Diễn Đàn
Nguyên Vũ đế chống đỡ một tháng, nhưng vẫn không chống lại được lời kêu gọi của tử thần, sau khi lưu lại di chỉ cùng chiếu thư truyền ngôi, đột ngột mất.
Trước khi chết, ông ta hồi quang phản chiếu, cùng Thụy Vương tâm bình khí hòa hàn huyên một lát.
Cuối cùng ông ta hỏi Thụy Vương, rằng hắn có cảm thấy quân phụ như ông ta không xứng chức hay không?
Thụy Vương bình tĩnh trả lời: “Đối với nhi thần, đầu tiên ngài là quân, tiếp theo, mới là phụ. Nhi thần và ngài, đầu tiên là quân thần, sau đó mới là phụ tử. Ngài là quân phụ, tự nhiên xứng chức.”
Nguyên Vũ đế tự mình suy nghĩ một chút, có lẽ là muốn thông các đốt ngón tay trong đó, thở dài một tiếng, nuối tiếc cách thế.
Lúc đó, nhóm tần phi quỳ ở trong điện, nhóm thần tử quỳ ở ngoài điện, Thái y nghẹn ngào nói “Bệ hạ đi” thì không ngừng vang lên tiếng khóc thét.
Quần thần ngoài điện đợi Thụy Vương trở ra, lúc này dập đầu hành đại lễ, thăm viếng tân hoàng.
Trên mặt Thụy Vương cũng có chút đau buồn nhàn nhạt, sau khi nói bình thân, tuyên đại thần Lễ bộ, thương nghị đại sự mai táng Nguyên Vũ đế cùng việc tân đế đăng cơ.
Quốc hiếu, cũng bắt đầu từ ngày này. Dân gian không được gả cưới, không được làm tiệc, kiêng dè màu đỏ, cũng giấu diếm vui mừng.
Lúc này, liên tục ba tháng.
Trong vòng một tháng Nguyên Vũ đế hoăng thệ, Thụy Vương tiến hành đại lễ đăng cơ.
Lúc này, Lễ bộ cùng Nội Vụ tư bắt đầu gấp gáp làm long bào cho Đế vương, ngoài ra, chủ tử nội các trong phủ Thụy Vương, cũng lục tục dời vào cung.
Nguyên Vũ đế mới mất, nhóm đại thần quyền quý liền âm thầm tính toán, muốn đưa nữ nhân vào cung hiến cho tân đế.
Thụy Vương cũng không quá để tâm, lại vô cùng kính trọng đích thê, nhưng mà nữ nhân ở hậu viện của hắn quá ít, phẩm cấp hậu cung không thể lấp đầy, sau khi Thụy Vương đăng cơ, tất nhiên sẽ tuyển tú nữ vào cung, vì hoàng gia khai chi tán diệp, sinh con nối dòng.
Các đại thần đều muốn tiên hạ thủ vi cường.
Trong cung bận rộn, đã từng là phủ An Viễn hầu, bây giờ là phủ An Viễn bá cũng bận rộn không ngừng.
Tiểu Hàn thị mời lão thái thái đi ra, kề sát bên tai bà nói tin tức bệ hạ mất, cũng nói cho bà biết tôn nữ tế (cháu rể) kế vị làm Đế, nếu như không có bất ngờ xảy ra, chính là Hoàng hậu.
Lão thái thái nghễnh ngãng, tiểu Hàn thị cũng không dám nói chuyện lớn tiếng, miễn cho phức tạp, cho nên nói vài lần, lão thái thái mới nghe đầy đủ.
Lão thái thái lạnh nhạt như trước, nghe vậy gật gật đầu: “Nên làm cái gì thì làm đi, đừng đắc ý vênh váo, để người ta nhìn nói ngươi hết sức lông bông.”
Tiểu Hàn thị đè nén ý cười nơi khóe miệng, liên tục gật đầu.
Đúng vậy, sau này bà là nhạc mẫu (mẹ vợ) của Hoàng thượng, mẹ ruột Hoàng hậu, sao có thể mất hứng?
Nhưng tiểu Hàn thị cũng biết hiện tại là lúc nào, tân đế còn chưa làm đại lễ đăng cơ, cũng chưa sắc phong Hoàng hậu, nếu như bà biểu hiện ra chút dáng vẻ đắc ý, sẽ làm cho trên mặt Mộc Chi không ánh sáng, cũng sẽ khiến Thụy Vương sinh lòng bất mãn Mộc Chi.
Tiểu Hàn thị ước thúc người trong phủ, không cho bọn họ lộ ra nửa điểm bừa bãi. Một khi bị phát hiện hoặc bị người tố giác, sẽ bị đánh bản tử rồi bán đi.
Tiểu Hàn thị hiếm khi dùng thủ đoạn thiết huyết như vậy, sau khi bắt lấy vài người điển hình, trong phủ nhất thời yên tĩnh lại.
Thụy Vương phi cũng chú ý tới cách làm việc nhà mẹ đẻ, thấy nhà mẹ đẻ biết thời biết thế, cũng yên tâm.
Lễ bộ trù bị đại điển đăng cơ thuận lợi cử hành, định niên hiệu là Thái Xương, năm nay liền định là nguyên niên Thái Xương.
Sau đó, theo thường lệ muốn sắc phong hậu cung.
Hiền phi tự nhiên trở thành Thái hậu, còn Thường Mộc Chi không hề nghi ngờ được sắc phong làm Hoàng hậu. Ba vị thiếp thất còn lại của Thụy Vương, chất nữ nhà mẹ đẻ Hiền phi được phong làm Thục phi, hai người khác được phong Tần vị.
Trừ những thứ đó, tân đế không còn nữ nhân có thể phong.
Từ xưa đến nay, chỉ sợ vị tân đế này là thanh tâm quả dục nhất, có khả năng chỉ có bốn nữ nhân hầu hạ…
So với hắn, số lượng tần phi hậu cung của tiên đế có thể nói là khổng lồ. Có con trai, thì chuyển ra ngoài cung sống với con trai. Không có con trai, hoặc là ở lại di cung, hoặc là chuyển đến từ đường hoàng tộc.
Tân đế cũng không tiếc rẻ phong hào, các tần phi tiên đế dường như đều vào một cấp.
Nhưng như vậy thì thế nào? Có con trai, tốt xấu gì cũng còn có chút hi vọng, không có con trai, còn trẻ, chỉ có thể ở cung tường hoặc trong miếu tiếp tục sống quãng đời còn lại.
Quý phi nương nương được phong hào Nhân Huệ Quý Thái phi, có chút sầu não rời cung.
Lưu Đồng và Thường Nhuận Chi đón bà đến phủ mới Vinh Quận vương, sân lúc trước bà chọn, Thường Nhuận Chi đã cho người quét dọn sạch sẽ, chờ bà vào ở.
Tiên đế vừa chết, nhìn Quý Thái phi tựa hồ cũng già đi mấy tuổi, trên mặt ít đi vài phần ung dung, lại nhiều thêm chút tiều tụy.
Thường Nhuận Chi ôn nhu nói: “Mẫu phi, sân đã thu dọn xong, ngài muốn mua thêm thứ gì, đều đã mua thêm. Trước tiên ngài ở một đoạn ngày, nếu cảm thấy còn có chỗ nào không ổn, ta lại cho người sửa cho ngài.”
Quý Thái phi gật đầu, lôi kéo tay Thường Nhuận Chi nói: “Hài tử ngoan, vất vả ngươi.”
“Mẫu phi khách khí, đây là nhi thần phải làm.” Thường Nhuận Chi đỡ Quý Thái phi, mẹ chồng nàng dâu vừa nói vừa đi vào trong viện, Quý Thái phi cũng thân thiết hỏi thăm tình trạng sức khỏe của Thường Nhuận Chi.
“Là có chút tổn thương, chẳng qua bây giờ đã không còn đáng ngại.” Thường Nhuận Chi cười nói: “Thái y nói ta ngồi trong tháng không tệ, lại tĩnh dưỡng nhiều vài năm, xương cốt có thể tốt lắm.”
“Vậy là tốt rồi.” Quý Thái phi cười nói: “Chuyện con cái ngươi cũng không cần sốt ruột, ngươi có hai con trai, dạy dỗ bọn họ cho tốt, phúc khí của ngươi không bị cắt đứt.”
Thường Nhuận Chi cười xác nhận.
Lăng Nhi cũng đã đi học, vẫn là xú tiểu tử tranh cường háo thắng lại thích lải nhải dài dòng như cũ, mỗi lần đều chọc phu tử giận đến thổi râu trừng mắt.
Hai huynh đệ Dương Dương cùng Lăng Nhi cũng tới gặp Quý Thái phi, Quý Thái phi vui sướng không thôi, cho bọn họ thật nhiều đồ.
Còn về hòn ngọc quý trên tay phủ Quận Vương, Lâm Tuệ Ông Chủ Lưu Cảnh Đào, Quý Thái phi càng chuẩn bị hậu lễ.
Dù sao nói cũng phải, một nhà mấy miệng, ở chung cực kỳ hòa hợp.
Tân đế vừa mới đăng cơ, rất nhiều sự tình đều đợi xử lý, Lưu Đồng vội đến chân không chạm đất, đi sớm về trễ.
Tân đế cố ý đem việc ở Hình bộ giao cho hắn chủ lý, vừa lộ ra ý niệm này, các đại thần đã từng dính dáng hoặc ít hoặc nhiều đến xâm án Giang Đông, đều lường trước được bộ dáng Vinh Quận vương sau này dầu muối không vào, lo lắng chính mình lại có thể dính nước vào đại lao, nhất thời liên tục phản đối.
Tân đế lại không nghe, bắt hai đại thần phản đối lợi hại nhất, tự xưng muốn học Ngự sử “Tử gián” vào nhà tù, lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai, thu thập tội chứng của bọn họ, giao cho Hình bộ thẩm tra xử lý kết án.
Tân đế nỗ lực bảo vệ ý nghĩ để Lưu Đồng làm chủ Hình bộ rõ ràng như thế, mặc dù là Ngự sử, cũng không thể tìm ra chuyện sai đến xử lý hai đại thần kia.
Ai bảo hai người này phạm vào cái tội này đâu?
Nhưng nếu không phải bọn họ nhảy ra phản đối quyết sách của tân đế sau khi đăng cơ, tân đế lại như thế nào đưa bọn họ tới bên ngoài sửa trị?
Nhưng còn phải nói lại, tân đế là đoán trước được có người thực sự phản đối, nên cố tình bày ra tội chứng hai người đắc tội lợi hại nhất.
Vậy có phải là, các thần tử như bọn họ, nhược điểm ở trong tay tân đế cũng bị nắn bóp đủ loại kiểu dáng?
Các đại thần nhất thời đều thận trọng từ lời nói đến việc làm, sợ ngày nào đó tân đế sẽ xách mình xách ra, cùng bày ra tội danh của mình.
Như thế, Vinh Quận vương toàn quyền làm chủ Hình bộ, không ai dám xen vào.