Editor: Bộ Yến Tử – Diễn Đàn

“Ngươi không cần tận lực cùng ta.” Chúc Vương phi hơi hơi nghiêng đầu nhìn Thường Nhuận Chi, nhẹ giọng nói: “Ta đi một mình, ngược lại tự tại chút.”

Thường Nhuận Chi cười nói: “Tứ tẩu không cần để ý, ta cũng có thói quen đi sau.”

Chúc Vương phi nhìn nàng một lát, lắc đầu nói: “Không giống.”

“Chỗ nào không giống?”

“Ngươi nói ngươi quen đi sau, ta lại cảm thấy ngươi thủy chung đi ở phía trước.” Chúc Vương phi dừng một lát, nói: “Đi ở đằng trước đường đi của nữ tử.”

Mặt Thường Nhuận Chi khẽ nhăn, bước chân cũng ngừng lại, vội đuổi theo hai bước, nhìn Chúc Vương phi nói: “Ta không rõ, ý của Tứ tẩu là gì?”

“Không cần để ý, ta chỉ thuận miệng nói.” Chúc Vương phi cười nói: “Xem như là trực giác?”

“Trực giác…” Thường Nhuận Chi mở to mắt, bị lạc trong tươi cười nhiếp tâm phách người khác của Chúc Vương phi.

Chúc Vương phi bất đắc dĩ vẫy vẫy tay trước mắt nàng, không biết làm sao nói: “Ta cũng không phải chưa từng cười trước mặt ngươi, làm sao cảm thấy định lực của ngươi càng kém.”

Thường Nhuận Chi nuốt nuốt nước miếng, có chút xấu hổ: “Không phải… Thật lâu không thấy Tứ tẩu cười sao?”

Chúc Vương phi nói: “Cũng phải, rất lâu rồi ta không cười.”

Nàng nghĩ một chút: “Sau này trở về Hiến Châu, phải cười nhiều một chút.”

Thường Nhuận Chi trầm mặc, hai người dần dần kéo ra khoảng cách cùng đoàn người Hoàng Hậu.

Chúc Vương phi nghiêng đầu, nhẹ nhàng đụng đụng tay Thường Nhuận Chi, nói: “Sau khi tân đế đăng cơ, Vương gia nhà ngươi nhận được trọng dụng lớn nhất. Ta muốn cùng ngươi đề tỉnh.”

Thường Nhuận Chi thấy sắc mặt Chúc Vương phi nghiêm túc, hiển nhiên lời ấy rất nghiêm cẩn, lúc này cũng nghiêm mặt, nói: “Tứ tẩu muốn nói cái gì?”

Chúc Vương phi vừa đi, vừa làm như nói chuyện phiếm với Thường Nhuận Chi, nhẹ giọng nói: “Tân đế là dạng người gì, ta nhìn mấy năm nay, kỳ thực cũng không nhìn quá rõ. Ta chỉ có thể nói, hắn cũng là Hoàng Đế, cho dù Vương gia nhà ngươi là huynh đệ hắn sủng tín nhất, nặng nhất dùng thần tử, nên ta muốn ngươi nhắc nhở hắn, chú ý quân thần có khác, chú ý đúng mực, chú ý tôn ti.”

Thường Nhuận Chi im lặng: “Này… Tứ tẩu không nói, ta cũng hiểu.”

“Cũng phải.” Chúc Vương phi mỉm cười, gật đầu nói: “Ta xưa nay biết, ngươi là người thông minh.”

“Tứ tẩu…”

Chúc Vương phi nắm tay nàng, nói: “Vương gia nhà ngươi ngay thẳng, xử trí theo cảm tính bao nhiêu. Ngươi phải đề điểm hắn nhiều hơn.”

Thường Nhuận Chi gật đầu, trong khoảng thời gian ngắn không biết nói gì.

Hồi lâu sau, nàng mới nhẹ giọng nói: “Tứ tẩu, Hiến Châu như thế nào? Tại sao bỗng nhiên Tứ tẩu muốn về quê nhà?”

Chúc Vương phi nói: “Hiến Châu, rất tốt, quê nhà luôn là nơi tốt nhất. Còn về phần vì sao nghĩ trở về… Cũng không có nhiều lý do, nghĩ tới thì nói với Vương gia. Nói rằng, ở kinh thành ta rất mệt mỏi.”

Thường Nhuận Chi cười nói: “Nói cũng phải.”

“Ừ, huống chi bây giờ, Vương gia nhà ta không thể nổi giận, không thể kích động, nói vậy cũng không có bản sự có một chân trên triều. Còn nữa, với tính tình của hắn, dễ dàng bị người ta làm bị thương, đã làm nhàn tản Vương gia, làm ở đâu, không phải đều giống nhau sao?”

Chúc Vương phi nói rất mịt mờ, Thường Nhuận Chi lại nghe ra ý tứ “tránh họa” trong lời nàng ta nói.

Đại khái thật sự phải đi, Chúc Vương phi nói đến, cũng có chút cố kị, có lẽ nàng ta thực thưởng thức Thường Nhuận Chi, cho nên nói mấy lời tri tâm cùng nàng.

“Thế nhân đều nói ta thanh cao ngạo mạn, ta thừa nhận, đây là tính tình của ta. Nói đến chắc ngươi không mấy tin tưởng, đều không phải ý của ta, chỉ là trực giác của ta đặc biệt chuẩn, nhìn người cũng phi thường chuẩn, cho nên không thích kết giao cùng người. Từ lúc ta gả vào hoàng gia, luôn ngầm quan sát các huynh đệ hoàng gia, vị Hoàng Đế bây giờ, xem trong đám bọn hắn, là Đế Vương có tài. Hắn ngồi trên ngôi vị Hoàng Đế, ta không kỳ quái.”

Chúc Vương phi nhẹ giọng nói: “Chẳng qua, rất nhiều người nhìn không thấu điểm này.”

Thường Nhuận Chi yên lặng nghe, thật lâu sau nói: “Tứ tẩu về quê nhà, ngược lại coi như là chuyện tốt.”

Chúc Vương phi biết nàng nghe hiểu, gật đầu: “Tân đế xem như là người phúc hậu, chịu để Vương gia nhà ta rời kinh, coi như là tín hiệu. Liền muốn nhiều người xem rõ hay không.”

Chúc Vương phi nói đến nơi này, dừng lại câu chuyện.

Mọi người đã đến phòng khách dùng bữa, theo thứ tự ngồi xuống, món ăn mĩ vị đã dâng lên bàn.

Bữa cơm này, Thường Nhuận Chi ăn không chút mùi vị, sau khi ăn xong, Chúc Vương phi nói mấy câu cùng Hoàng Hậu, muốn cáo từ rời cung.

Thường Nhuận Chi xung phong nhận việc đưa nàng một đoạn đường.

Bên cạnh không có người khác, Chúc Vương phi liền cùng Thường Nhuận Chi nói chuyện phiếm đến cửa nội cung.

“Trong các chị em dâu chúng ta, có người thích xu nịnh, thích làm bộ làm tịch, có người sống bừa bãi, cũng có điệu thấp. Làm con dâu hoàng gia mấy năm, đối với cách làm người, ta nhìn rất rõ ràng, sau này nếu như ngươi muốn lui tới cùng người khác, Nam Bình Vương phi là lựa chọn không tệ. Những người khác, hời hợt kết giao là được, tình cảm trên mặt không thể bỏ qua.”

Nói đến đó, Chúc Vương phi lại tự giễu: “Kỳ thực ngược lại cũng không cần, Hoàng Hậu nương nương là thân tỷ tỷ của ngươi, nói vậy, nội mệnh phụ, ngoại mệnh phụ, không ai dám làm khó dễ ngươi.”

Thường Nhuận Chi mỉm cười: “Tứ tẩu nói phải, lưng dựa đại thụ tốt, ta gửi hồn người sống tốt.”

Chúc Vương phi cũng cười rộ lên.

Tươi cười trên mặt nàng rất thoải mái, sung sướng, ánh mắt nhìn bức tường ngoài cung rất khẩn thiết, hướng tới.

Thường Nhuận Chi nhìn nụ cười của nàng ta, trong lúc hoảng hốt cũng cảm thấy cao hứng cho nàng.

Chúc Vương phi xuất thân dân gian, thuở nhỏ lại đọc đủ thứ thi thư, học tri thức nữ hài tử, luôn có ý tưởng không giống. Sau đó nàng gặp được Chúc vương, hắn vừa gặp đã thương nàng, khi gả vào hoàng gia, phỏng chừng chẳng phải ý nghĩ của nàng. Nàng đã có năng lực nhìn thấu nhân tâm, chắc chắn không muốn có tâm tư ở chung cùng đám con dâu hoàng gia.

Bây giờ cuối cùng có thể thoát ly khỏi kinh thành quyền lực lốc xoáy, nàng cảm thấy cực kì thoải mái.

Chúc vương đi lánh họa, hành động này của hắn, coi như là nhấc lên bản mẫu cùng tân đế không đối phó đám Hoàng tử, Vương gia.

Nếu bọn họ cũng không có ý nghĩ này, nhất định sẽ học theo Chúc vương, thoát ly quyền thế, chọn địa phương khác sống qua ngày.

Cũng không biết những người này có thể nhìn thấu hay không.

Thường Nhuận Chi tiễn bước Chúc Vương phi, trở lại trong cung Hoàng Hậu, những người khác đều đã cáo từ.

Tự nhiên tỷ muội các nàng muốn lặng lẽ nói chút chuyện.

Từ sau khi làm Hoàng Hậu, Thường Mộc Chi ngày càng không có thời gian thanh nhàn, tất cả mọi việc ở hậu cung đều do một mình nàng quản. Thái hậu nương nương bây giờ chỉ lo ngậm kẹo đùa cháu hưởng phúc, không có nửa điểm tâm tư lo đến chuyện trong cung.

Thường Mộc Chi khó có dịp trò chuyện cùng muội tử nhà mình.

Sau khi hỏi qua tình huống nhà mẹ đẻ, Thường Mộc Chi hỏi tới bọn nhỏ nhà muội muội, cũng oán giận nàng không dẫn hài tử tiến cung chơi.

Thường Nhuận Chi cười nói: “Dương Dương cùng Lăng Nhi đều phải đọc sách, rất thích thú, Quý Thái phi rất hiếm lạ, không đồng ý để ta dẫn bọn nhỏ ra cửa, sợ đụng trúng chỗ này chỗ nọ.”

Hoàng Hậu cười nói: “Trong nhà có lão nhân giúp ngươi chiếu cố hài tử, ngươi cũng thanh nhàn một chút.”

Hoàng Hậu bưng trà nhấp một ngụm, chần chờ một lát mới lên tiếng: “Hôm nay gọi ngươi đến, ngoại trừ việc đưa tiễn Chúc Vương phi, còn có một chuyện, ta không nắm được chủ ý, nghĩ muốn hỏi ý ngươi.”