Edit: Bộ Yến Tử – Diễn Đàn
___________
* Hưu thê: tức bỏ vợ.
Đề tài các câu chuyện bát quái luôn liên quan tới phủ Sầm vương.
Hôm nay có lời đồn, nói Sầm vương chưởng quặc Sầm Vương phi, ngày mai lại có lời đồn, Sầm Vương phi âm thầm dùng kim châm đâm Sầm vương.
Một đôi phu thê biểu huynh muội hoàng tộc, việc không hợp nhau lại náo loạn lên khiến toàn bộ kinh thành đều biết, dân chúng trà cư đều đang chê cười phủ Sầm vương.
Mặc dù Thái Xương đế không muốn nhúng tay vào việc hậu trạch của phu thê huynh đệ, nhưng Ngự sử lại buộc tội Sầm vương quản lý nhà không nghiêm, môn phong bất chính, hắn ta không thể không triệu Sầm vương tiến cung.
Hôm nay, Vinh Quận vương xin nghỉ, nói muốn ở phủ tĩnh dưỡng vài ngày. Đầu năm, Thập Tứ Hoàng Tử được phong làm Tuyên Quận vương, lúc trước luôn ở tại Kinh Giao luyện binh, gần đây mới trở về kinh nghỉ tạm. Hôm nay theo lệ thường tới thỉnh an Thái Hậu, biết tin Sầm vương tiến cung, hắn ta cũng đi, muốn nghe xem ca tẩu bát quái.
Sầm vương lại vô cùng khí định thần nhàn, trên mặt còn có mấy vết hồng chưa tiêu hết, biếng nhác hành lễ với Thái Xương đế, Thái Xương đế cau mày, chưa nói tới việc hắn ta lễ nghi sơ phế, chỉ hỏi hắn ta một câu: “Vết thương trên mặt, đã bao lâu rồi?”
Sầm vương sờ sờ mặt, nhàn nhạt nói: “Hẳn là hôm qua.”
“Hẳn là? Cái gì gọi là hẳn là?” Thái Xương đế buồn cười nói: “Trên mặt mình có vết thương, bị lúc nào, ngay cả chính ngươi còn không biết? Là tập mãi thành quen việc bị thương sao?”
Sầm vương nhún vai: “Hoàng Thượng tội gì nói móc thần đệ, ngài biết rõ đây là do bát phụ kia làm ra mà.”
“Luôn miệng gọi đích thê của mình là bát phụ, bản lĩnh của ngươi đúng là rất khác biệt.”
Thái Xương đế cầm lấy tấu sớ buộc tội Sầm vương trên bàn, ném cho hắn ta: “Chuyện nhà của ngươi, đã náo loạn đến tận tai Ngự sự rồi, sổ con buộc tội ngươi cũng có vài cuốn. Ngươi nói trẫm nghe xem, ngươi muốn trẫm xử trí mấy tấu sớ này thế nào?”
Sầm vương bĩu môi, tiếp nhận mấy quyển sớ nhìn tên Ngự sử kí ở phía sau, căn bản không có xem nội dung bên trong.
Tuyên Quận vương nhìn thấy, không khỏi mở miệng: “Lục ca xem tên Ngự sử làm chi, huynh muốn trả thù người ta à?”
Sầm vương nhìn chằm chằm Tuyên Quận vương: “Đệ có thể đừng nói chuyện không? To xác không đầu óc.”
“Nói ai không đầu óc hả?” Tuyên Quận vương tiến lên trước một bước, giận dữ quát lớn: “Ta không thích chơi nội tâm, nhưng cũng không có nghĩa ta không có nội tâm.”
“Ta thấy đệ không có.”
Sầm vương khép tấu sớ lại, xấp thành một đống ngay ngắn đặt trên ngự án, nói với Thái Xương đế: “Hoàng Thượng, lúc trước thần đệ đã cầu ngài, muốn hưu thê, muốn hưu thê, ngài không đồng ý, đây cũng không phải là cục diện thần đệ muốn nhìn thấy.”
Thái Xương đế cười lạnh: “Nói vậy, là trẫm không phải?”
Sầm vương trợn trừng mắt: “Thần đệ không dám, nhưng người xem thần đệ đều như vậy, bát phụ kia, thần đệ còn không thể hưu sao? Hoàng Thượng cùng thần đệ mới là huynh đệ, sao lại nói chuyện giúp bát phụ kia, còn đứng đứng về phía nàng.”
“Trẫm sợ ngươi chân trước hưu thê, chân sau mạng ngươi đã không còn.”
Thái Xương đế lạnh lùng nói: “Mấy năm nay không riêng gì một mình ngươi điên, Sầm Vương phi đã làm phu thê với ngươi một thời gian, cùng làm bạn chút năm, trong coi ngươi như đồ vật, nếu nói trong lòng nàng không có ý nghĩ điên, trẫm không tin. Phản ứng của cô mẫu Trường Nhạc, phản ứng của Đỗ gia tạm thời không nói đến, trẫm đánh cược với ngươi, một khi Sầm Vương phi nhận được thư hưu thê, thấy ngươi bạc tình đến vậy, nhất định nàng sẽ rút đao giết ngươi, ngươi có tin không?”
Sầm vương còn chưa trả lời, Tuyên Quận vương đã nói trước: “Không thể nào! Hoàng huynh, ngươi nói thật sao? Thật sự không phải nói chuyện giật gân đấy chứ?”
“Trẫm đã đánh cược cùng hắn, sao có thể nói chuyện giật gân?”
Thái Xương đế gõ gõ lên bàn, nhìn chằm chằm Sầm vương nói: “Trẫm hỏi ngươi, ván cược này, ngươi có dám đánh hay không?”
“Hoàng huynh nói đùa, Lục ca chỉ là rối rắm đầu óc nhất thời, thê tử kết tóc, lại còn là biểu muội, sao có thể chứ?” Lưu Đồng nhìn Sầm vương một mắt: “Huống chi lý do Lục ca muốn hưu thê, quả là không thể mang lên mặt bàn.”
Sầm vương muốn hưu thê, là vì Sầm Vương phi ngăn cản hắn ta tiếp xúc với Tiêu Đường, thậm chí đã động sát tâm với Tiêu Đường.
Sầm vương sao có thể cam đoan, sau khi hắn ta hưu thê, tánh mạng Tiêu Đường vẫn còn?
Chỉ sợ đến khi đó, Sầm Vương phi đã có sát tâm quá nặng đối với Tiêu Đường.
Chỉ có ngàn ngày làm tặc, nào có ngàn ngày đề phòng cướp. Sầm Vương phi cũng không phải người có xuất thân tiểu môn hộ gì, muốn giết một người, e là Sầm vương khó lòng phòng bị.
Đạo lý này không phải Sầm vương không phân tích ra được, chẳng qua thật sự trở mặt cùng Sầm Vương phi, cho nên sinh ra ý niệm này, chấp niệm cũng bắt đầu nảy sinh.
Nói tới lý do hưu thê, Sầm vương mạnh miệng nói: “Sao lại không có lý do gì? Thất xuất chi điều, không con, đố kị, nàng ta phạm vào hai điều!”
Thái Xương đế xoa xoa thái dương, chỉ cảm thấy người đệ đệ này gian ngoan mất linh.
Nam Bình vương liên tục không lên tiếng nghe vậy nhẹ giọng nói: “Sầm Vương phi từng có thai, chỉ là bị sinh non, câu không con này rất gượng ép rất không có nhân tình. Còn về chuyện đố kị… Lục ca đang ám chỉ ta và Cửu ca sao? Phủ Vinh Quận vương ngoại trừ một Quận vương phi, chỉ có một thị thiếp có cũng như không. Phủ Nam Bình vương đệ đây, lại chỉ có một Vương phi. Vừa nói tới tội đố kị trong thất xuất, chỉ sợ trong triều không ít người nghe tin sẽ lập tức hành động. Lục ca, huynh không nên hại thần đệ.”
Bản lĩnh nghẹn chết người của Nam Bình vương vẫn rất thành thục, Lưu Đồng cúi đầu nhịn cười, Tuyên Quận vương nhìn cái này, nhìn cái kia, không kiên nhẫn nói: “Các ngươi thật đúng là phiền toái, vì chuyện nữ nhân mà nói ầm ĩ cả lên. Lục ca uất ức nhất, ngay cả một nữ nhân cũng trị không được.”
Vốn Sầm vương còn đang xuất thần bởi vì Nam Bình vương đề cập đến chuyện Sầm Vương phi từng có thai lại sinh non, đột nhiên nghe được Tuyên Quận vương nói hắn ta uất ức, nghiêng nhìn về phía hắn: “Ồ, đệ mạnh mẽ giống như long tinh hổ, nữ nhân không danh không phận trong hậu viên có mười mấy hai mươi người, ngủ một tháng, nữ nhân bên cạnh đều không có dáng vẻ mang thai, cái này không phải uất ức?”
“Dù sao ta cũng không bị nữ nhân nào đó đuổi đánh, các nàng chỉ nghĩ hết biện pháp hầu hạ ta mà thôi.”
“Ngựa đực cũng là như vậy.” Sầm vương ngồi yên, thản nhiên nói.
“Huynh!”
“Được rồi!” Lưu Đồng quát một tiếng: “Ở trước mặt Hoàng Thượng, sao có thể nói lời nói ô ngôn uế ngữ.”
Tuyên Quận vương hừ lạnh, ác độc trừng mắt nhìn Sầm vương, đến cùng vẫn không dám hé răng.
Sầm vương bĩu môi, ngồi yên.
“Ầm ĩ xong rồi?” Thái Xương đế nhàn nhạt hỏi, không có người đáp, hắn ta tiếp tục nói: “Đã ầm ĩ xong rồi, vậy chúng ta trở lại đề tài lúc trước. Sầm vương, ngươi có muốn đánh cược cùng trẫm không? Nếu ngươi không dám, vậy việc ngươi đề nghị hưu thê, trẫm coi như chưa từng nghe qua. Nếu ngươi dám, vậy trẫm sẽ hạ chỉ đồng ý cho ngươi hưu thê, hậu quả, tự ngươi chịu. Thế nào?”
Sầm vương có chút chần chờ.
Thái Xương đế cũng không lên tiếng, chờ hắn ta tự quyết định.
Thật lâu sau, Sầm vương nói: “Thần đệ… Tạm thời còn muốn suy nghĩ một hai.”
“Thích…” Tuyên Quận vương cười lạnh, Sầm vương âm âm liếc hắn một cái, há mồm dùng khẩu hình nói hai chữ: “Ngựa đực.”
Thái Xương đế mặc kệ bọn họ làm gì, lên tiếng, cho bọn họ lui xuống.
Trở ra đại điện, Sầm vương đi trước vài bước, rời khỏi người đệ đệ này của hắn ta.
Tuyên Quận vương hừ một tiếng: “Nên để Sầm Vương phi đánh hắn thêm mấy roi, nên!”
Lưu Đồng bất đắc dĩ lắc lắc đầu, chỉ cảm thấy chuyện của đôi vợ chồng này còn chưa xong.
Mấy tháng gần đây, hắn đúng là càng cảm ngộ sâu sắt bốn chữ “Cưới vợ cưới hiền”.
Nhưng thê tử “Hiền”, đối với Sầm vương, phỏng chừng cũng hơi quá.