Editor: Bộ Yến Tử – Diễn Đàn  

_____________

“Tiểu Tứ?” Thường Nhuận Chi kinh ngạc nói: “Thế nào lại nhắc tới đệ đệ?”

Dựa theo câu chuyện, Lưu Đồng nói Thái Xương đế muốn luyện hải quân, nói: “Hoàng Thượng muốn Tiểu Tứ luyện hải quân?”

“Tứ đệ nàng biết bơi, chỉ là chuyện luyện hải quân, hắn còn chưa đủ tư cách.” Lưu Đồng nhẹ giọng nói: “Nhưng nếu thật sự phải luyện hải quân… Tương lai của Tiểu Tứ có thể sẽ không có giới hạn.”

Thường Âu luôn can đảm cẩn trọng, càng đừng nói tới việc giao việc khai sáng cho hắn làm, tất nhiên hắn rất để bụng.

Nhưng Thường Nhuận Chi vẫn hơi do dự, tính phiêu lưu trong chuyện này không nhỏ, tiền lời rất cao. Nếu tương lai Tiểu Tứ thật sự công thành danh toại…  Thế lực hậu tộc cũng không thể khinh thường. Chỉ sợ các đại thần ngoại thích thiện quyền, e là sẽ nói chút lời lẽ tru tâm.

Hiện tại Thái Xương đế rất tín nhiệm và nể trọng thê tộc của mình, nhưng chuyện tương lai, khó mà nói được…

Mặc kệ phu thê Lưu Đồng và Thường Nhuận Chi bí mật tán gẫu ra sao, tóm lại cũng không thể cải biến ý tưởng của Thái Xương đế.

Đại Ngụy yên lặng vô thanh vô thức bắt đầu nâng đỡ thương hộ, ban hành chính lệnh hưng nông trường kỳ.

Việc tuyển tú sau một tháng đã triển khai hừng hực khí thế, sau khi thông báo, các nơi tuyển tú đến báo danh không ít.

Xem ra, giá thị trường của Thái Xương đế vẫn rất tốt.

Khi Thường Nhuận Chi tiến cung làm bạn với Hoàng Hậu, Hoàng Hậu cũng đề cập, sơ tuyển có mấy nữ tử danh vọng rất cao, có dựa vào mỹ mạo, có dựa vào tài học để nổi danh, còn có người dựa vào thanh danh, ví như hiếu đạo.

Những người xuất chúng, bức họa của họ đã sớm đưa đến kinh thành.

Hoàng Hậu lấy ra cho Thường Nhuận Chi nhìn, đại khái các bức họa cổ đại không có vẽ ra hình dáng người rõ ràng, nhưng khi nhìn bức họa, dung mạo vẫn rõ ràng.

Có thể vượt qua vòng sơ tuyển, tự nhiên đều không phải xấu nữ.

Hoàng Hậu cầm bức họa cùng một số lời bình qua, nhìn lời bình phía sau cười hỏi Thường Nhuận Chi: “Ngươi cảm thấy thế nào?”

“Tiến cung cũng chỉ là hầu hạ tỷ tỷ, tỷ nhìn hợp nhãn, người cũng thành thật bổn phận, ở lại trong cũng không phải không thể.”

Tỷ phu nhà mình nạp thiếp, nàng làm muội muội còn có thể không đồng ý hay sao? Trước mặt tỷ tỷ mình, tự nhiên nàng khó mà nói cái gì.

Hoàng Hậu nghe vậy cười: “Trong cung có chút quạnh quẽ, vườn Ngự Uyển to như vậy, nhiều đều không đặt… Chờ tú nữ vào cung, hậu phi bỏ thêm vào vườn Ngự Uyển, nhân khí cũng đã tới rồi.” 

Thường Nhuận Chi cười không nói chuyện, bưng trà lên uống.

Chuyện ở hậu cung chuyện có Hoàng Hậu nhìn, Thái Xương đế có thể đặt toàn bộ tâm tư trên triều đình.

Lúc trước hắn ta muốn điều chỉnh phương án quan chức, lục bộ đều lục tục trình lên, trong đó tường tận nhất chính là Hình bộ. Dù sao tọa trấn Hình bộ là Lưu Đồng, Hình bộ Thượng thư đưa ra phương án, luôn được trình qua Lưu Đồng không ngừng xem xét và bác bỏ.

Hình bộ Thượng thư có cảm giác, gần đây tóc của mình lại có thêm sợi trắng.

Tổng hợp lại tất cả phương án điều chỉnh của các bộ khác, Thái Xương đế nghĩ ra phương án tổng thể, muốn lục bộ dựa theo phương án tổng tự điều chỉnh.

Trước hết chỉnh sửa là một góc tương đối nhàn nhã, Lễ bộ và Công bộ.

Thực quyền ở hai bộ này không nhiều lắm, vừa vặn có thể dùng làm nơi thí điểm.

Do điều chỉnh chức quan, trong hai bộ rất nhiều quan viên bị gián chức, bây giờ còn cầm bổng lộc triều đình, nhưng trên tay không có quyền lực.

Thái Xương đế cũng không tỏ vẻ muốn cho bọn họ về nhà, chỉ là dùng thời gian một tháng để quan sát công tác vận hành ở Lễ bộ và Công bộ, cảm thấy hiệu suất rất cao, lại không có chỗ không ổn, liền khẳng định Thượng thư hai bộ đã vất vả, xem như nhận lấy cải chế của Lễ bộ cùng Công bộ.

Thượng thư hai bộ này nhẹ nhàng thở ra, kế tiếp thì đến phiên Binh bộ và Hình bộ cải chế.

Hai vị Thượng thư Binh bộ, Hình bộ cũng dựa theo kết quả hai vị phía trước xử trí, loại bỏ một ít quan viên.

Đối với việc quan viên bị gián chức Thái Xương đế cũng không có tỏ vẻ như trước, chỉ ý bảo sau khi Binh bộ Hình bộ cải chế hoàn thành, Lại bộ và Hộ bộ phải đuổi kịp.

Lại bộ và Hộ bộ, thực sự được xem là nơi quyền thế nặng nề nhất trong lục bộ. Nhất là Hộ bộ, đó là nơi chứa gói tiền to, phàm là đếm số người ở đó, là có thể đem người phía dưới uy ra được một tràng bụng đầy phì.

Còn Lại bộ, quan viên chủ quản khảo hạch, muốn thăng quan, luôn muốn chuẩn bị lên xuống rõ ràng mới được. Người Lại bộ cũng không có khả năng tất cả đều thanh liêm.

Muốn cải chế hai bộ này còn khó hơn bốn bộ còn lại rất nhiều. Còn lại bốn bộ, luôn có một ít thứ tử gia tộc hoặc bình dân thông qua khảo cử, bị bỏ qua, nhiều nhất cũng là những người này.

Mà Lại bộ và Hộ bộ, bởi vì quyền thế nặng nề, lại có bệ đỡ, người có thể đi vào đều là đệ tử đại gia tộc coi trọng.

Tục ngữ nói tăng nhiều cháo thiếu, Lại bộ và Hộ bộ chính là cháo, muốn phân chia thức ăn, chỉ có thể khẩn cấp chia quyền thế của các gia tộc lớn này.

Muốn loại bỏ người ra khỏi hai bộ này, đó là chuyện phải châm chước. Các gia tộc cũng phải cân nhắc lợi hại mới có thể ra quyết định loại bỏ người.

Việc này, Thái Xương đế đều xem ở trong mắt.

Phải qua ba tháng, cuối cùng thanh ly lục bộ một lần.

Đồng thời, Lưu Đồng cũng đem tư liệu mình thẩm tra xem xét số quan viện bị loại bỏ sửa lại một lần, nhấc lên những người có tài trong đó, giao cho Thái Xương đế duyệt.

Cùng lúc đó, vòng sơ tuyển, phục tuyển việc tuyển tú đã hoàn thành toàn bộ, còn thừa lại một trăm thiếu nữ kiều mị, tiến vào chỗ Đế Hậu tham tuyển chân hạng cuối cùng.

Thái Xương đế không có hứng thú với những chuyện thế này, vòng chung tuyển hắn ta cũng không thèm lộ diện.

Hắn ta đang cùng mấy thần tử tâm phúc và Lưu Đồng thương lượng cho hành động kế tiếp.

Cho nên tọa trấn chung tuyển, chỉ có thể là Hoàng Hậu.

Còn về phần Thái Hậu, xưa nay bà thích thanh tĩnh, cũng không biết mình ít tôn tử, cho nên cũng không ham thích chuyện tuyển tú, nhiều nhất cũng chỉ nhìn vài bức họa xuất chúng Hoàng Hậu đưa lên, sau đó cũng không có ý kiến gì.

Hoàng Hậu chỉ có thể bất đắc dĩ chiêu Hiền phi cùng nhau chọn, hai vị tần cùng ngồi một chỗ, bình luận một hai.

Thường Nhuận Chi muốn xem náo nhiệt, Lưu Đồng đề cập chuyện đó với Thái Xương đế, Thái Xương đế không có ý kiến, Hoàng Hậu liền nhường nàng trốn ở một nơi xem.

Dù sao để nàng đi bình phẩm tần phi tương lai của Hoàng Đế là không hợp quy củ.

Bên trong đại điện, từng trận gió thơm. Các thiếu nữ thiên kiều bá mị quần áo hoa mỹ, năm người một tổ theo thứ tự tiến vào điện để đám người Hoàng Hậu chọn.

Có thể vào chung tuyển, quá nửa để là nữ tử quý tộc. Mặc dù có nữ tử dân gian, nhưng cũng không nhiều lắm, thậm chí lúc trước còn truyền ra thanh danh rơi tuyển ở vòng phục tuyển.

Chuyện này không thể nghi ngờ là do quý tộc động tay động chân, sợ nữ tử dân gian quá mức phát triển, đoạt mất nổi bật của nữ tử quý tộc bọn họ.

Nữ tử dân gian vào chung tuyển, tướng mạo đều bình thường, chỉ là quyến rũ tú lệ hơn so với nữ tử quý tộc.

Tuổi tác của Hoàng Hậu nương nương đã không còn trẻ, mấy nữ hài nhi này đều có thể làm con dâu của nàng, ánh mắt nhìn các nàng cũng không quá sắc bén.

Hiền phi thân thể không tốt, thường ho khan hai tiếng. Hoàng Hậu hỏi nàng, nàng liền đáp, không hỏi, nàng yên tĩnh ngồi đó.

Thường Nhuận Chi nhìn một lát thì cảm thấy không thú vị, hoàn toàn không náo nhiệt giống như nàng nghĩ.

Hoàng Hậu tuyển phi thay Hoàng Thượng, thật sự chỉ là tuyển phi mà thôi, xem dung mạo, xem tính tình, xem nhân phẩm…

Xem xong một trăm người, tổng cộng Hoàng Hậu chỉ chọn ra sáu người, trong đó ba người mặc dù xuất thân quý tộc, cũng chỉ là quý tộc nhỏ, không thể khoáy động sóng to gió lớn gì. Ba người khác, một người xuất thân thương hộ, một người là chi nữ nhà nông, còn một người có xuất thân dòng dõi thư hương xuống dốc, nghe nói tổ tiên nhà nàng ta, từng có một vị là trọng thần.

Tổng thể mà nói, tuyển sáu cô nương tốt đều biết vâng lời, ở mặt ngoài nhìn cũng thành thật bổn phận.

Hoàng Hậu dựa theo lời nói của Thái Xương đế đến tuyển, nhưng kết quả này, lại không làm cho mọi người vừa lòng.

Chuyện này, sang ngày thứ hai, còn có Ngự sử trình tấu nói Hoàng Hậu không hiền ghen tị.

Thái Xương đế cười lạnh, sẽ chờ quyển tấu chương này!