Editor: Bộ Yến Tử – Diễn Đàn
___________
“Chỉ chớp mắt, bệ hạ đã đăng cơ chín năm.”
Đầu người trên bến tàu toàn động, trừ các thần tử, quý tộc, thì quân đội cấu thành một cái phòng hộ tuyến phía ngoài, còn lại là dân chúng chật ních đến xem náo nhiệt.
Thường Nhuận Chi dẫn theo Nhạc Nhạc đến xem đại hạm, vừa nhìn, chỉ có thể hình dùng bằng bốn chứ người người tấp nập, và đó cũng là từ để hình dung thịnh cảnh hôm nay.
Nhạc Nhạc nghe vậy ngửa đầu nhìn nàng, nhỏ giọng hỏi: “Nương, hoàng bá bá đăng cơ chín năm, Lâm Tuệ mười tuổi rồi.”
Thường Nhuận Chi cười vỗ vỗ đầu nàng, nói: “Nhạc Nhạc coi như có phúc, lúc nương mang thai con, nhà chúng ta đã qua khốn khổ, ít nhiều gì hoàng bá bá của con cũng đã từ Yến Bắc trở về, cứu cha con ra, sau đó khẩn trương đưa thứ tốt đến cho chúng ta, mới có thể nuôi dưỡng con tốt như thế.”
Nhạc Nhạc bị sinh non, trí óc có chút thiếu hụt, lúc nhỏ phản ứng còn chậm, học đồ vật cũng chậm, phu thê Lưu Đồng phí không ít tâm sức.
Bây giờ cô bé cũng là tiểu cô nương mười tuổi, không có gì khác với các tiểu cô nương cùng tuổi. Dù tướng mạo vẫn thanh tú như cũ nhưng đôi mắt kia, thật sự rất xinh đẹp.
Thái Xương đế cũng rất tốt với chất nữ này, trong cung có thứ gì tốt, lúc nào cũng đưa đến cho cô bé một phần.
Bởi vì Hoàng Hậu không có nữ nhi, rất yêu thích Nhạc Nhạc, cho nên rất thường triệu cô bé tiến cung.
Có thể nói Lưu Cảnh Đào là quý nữ trong hoàng gia, rất được yêu thích, ngay cả Công chúa hậu phi sinh ra cũng không được như cô bé.
Tính tình cô bé này tốt, phẩm tính, nội tâm chân thật, khi cô bé lên tám Hoàng Hậu đã bắt đầu nói lải nhải trước mặt Thường Nhuận Chi, nói rằng sau này Nhạc Nhạc trưởng thành, không biết phải hữa gả cho dạng người gì? Thậm chí bắt đầu từ đó, đã tiến hành quan sát và tìm kiếm “Giai tế”, còn muốn để bụng hơn cả mẹ ruột là Thường Nhuận Chi.
Thường Nhuận Chi cũng ghi nhớ ý tốt của đế hậu trong lòng, cho nên bình thường dạy dỗ Nhạc Nhạc phải biết tôn kính cảm kích đế hậu.
Lưu Cảnh Đào nép vào người mẫu thân, bỗng nhiên kéo kéo nàng, chỉ vào nàng nói: “Nương nhìn kìa, đại ca!”
Lưu Cảnh Dương đã trưởng thành đã là thanh niên cao lớn rắn rỏi, hắn đang ở cùng các đại thuyền công kiểm tra số liệu trên các đại hạm, vẻ mặt rất nghiêm túc, đối với náo nhiệt xung mắt điếc tai ngơ.
Nhạc Nhạc hưng phấn gọi hắn hai tiếng, Lưu Cảnh Dương đều không có phản ứng.
“Cách khá xa, đại ca con không nghe thấy được.” Thường Nhuận Chi nhéo nhéo má Nhạc Nhạc, nói: “Đi thôi, chúng ta nhân cơ hội đi xem xem trên thuyền lớn này có cái gì, một lát sau giờ cơm trưa, giờ lành đế, thuyền lớn phải ra khơi.”
Nhạc Nhạc đáp ứng, tiếc nuối quyệt quyệt miệng, vẫn đi theo Thường Nhuận Chi.
Hai mẹ con là chủ thuyền, chủ trong khoang thuyền, Thái Xương đế đang nói chuyện cùng các đại thần hoàng thất, tự nhiên các nàng phải tránh đi đến bộ phận khoang chủ, đi tham quan các công năng khoang khác.
Kiếp trước Thường Nhuận Chi cũng chưa từng ngồi qua loại thuyền lớn này, cho nên cảm thấy thật mới mẻ. Tâm tính của Nhạc Nhạc vẫn trẻ con, cho nên nhìn thấy những thứ không quen sẽ rất tò mò. Cũng may người hậu đi bên cạnh nhất nhất giải thích, mới khiến đầu óc các nàng không đến mức choáng váng.
Đại hạm này, thật là lớn.
Hai mẹ con dạo đến một nửa, lúc rẽ sang chỗ khác, Nhạc Nhạc đi hơi nhanh nên đụng vào một người đi tới từ chỗ rẽ.
“Ây da…” Nhạc Nhạc che đầu, giọng buồn buồn: “Ơ, thực xin lỗi…”
Thường Nhuận Chi vội nhìn về phía nàng: “Xảy ra chuyện gì vậy? Không sao —— “
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn người mà Nhạc Nhạc đụng vào, trong lúc nhất thời im lặng.
“Là Phương đại nhân à.” Thường Nhuận Chi cười nhạt: “Tiểu nữ không tốt, va chạm Phương đại nhân, thứ lỗi.”
Nhạc Nhạc xoa xoa đầu cũng cảm thấy không còn đau nữa, ngẩng đầu lên nhỏ giọng nói: “Thực xin lỗi Phương đại nhân, ta không thấy đường, đụng vào ngươi, ngại quá.”
Vẻ mặt Phương Sóc Chương có chút hoảng hốt.
Người khác nhìn cảm thấy tướng mạo Nhạc Nhạc bình thường, chỉ là đôi mắt cực kỳ mê người, nhưng ở trong mắt hắn ta, việc này khó thoát khỏi bộ dáng Thường Nhuận Chi gả cho hắn ta năm đó, khiếp đảm như con thỏ nhỏ, có một đôi mắt biết nói.
Phương Sóc Chương nghẹn ở trong lòng, nhếch miệng lại phát hiện mình không thể nói lời nào, ngay cả thỉnh an Quận vương phi hắn ta cũng không nói được.
Thái Xương đế đăng cơ, sau khi Vinh Quận vương cầm quyền, kỳ thực hắn ta luôn chờ nhận lấy trả thù từ Vinh Quận vương.
Nhưng hắn ta đợi chín năm, vẫn không có đợi được điều hắn ta chờ mong, lại sợ hãi trả thù.
Hắn ta chờ mong, Vinh Quận vương trả thù hắn ta, đủ để nói rõ, địa vị phu thê trong lòng hắn vẫn không hề có thể khinh thường. Còn hắn ta sợ hãi, là vì hắn ta biết, Vinh Quận vương trả thù, tất nhiên đến phiên cuộc sống của hắn ta không xong.
Nhưng mà tương phản, bởi vì năng lực làm việc của hắn ta xuất chúng, chính năm theo Hộ bộ thị lang làm được Hộ bộ thượng thư, sau đó thậm chí điều đi các, trở thành quan viên chính lệnh trái phải của hoàng đế. Tương lai chờ hắn già, nói không chừng còn có thể tiến thêm một bước, làm đến chức tể tướng cũng chưa biết.
Hắn ta từng là học sinh hàn môn, cũng có thể có một ngày, có thể trở thành trọng thần.
Nhưng giữa khuya khi tỉnh mộng, hắn ta lại nhịn không được trằn trọc không yên.
Vinh Quận vương không nhìn hắn ta tiền đồ phát triển, ngày thường tuy nhìn thấy hắn ta không cho hắn sắc mặt tốt, nhưng cũng chưa bao giờ chủ động làm khó.
Đó là vì Vinh Quận vương giải thoát cho hắn ta sao?
Phương Sóc Chương biết không phải Vinh Quận vương không nhìn hắn ta, là vì căn bản không xem hắn ta là đối thủ.
Là vì hắn cho rằng hắn ta không thể tạo thành uy hiếp gì đối với tình cảm giữa phu thệ bọn họ.
Mấy năm nay hắn ta chưa từng nhìn thấy Vinh Quận vương phi, lại có ý muốn thu thập các việc có liên quan đến phủ Vinh Quận vương.
Hắn ta biết Vinh Quận vương sốt ruột ái thê, trong phủ từ đầu đến cuối chỉ có một vị Vương phi và một thị thiếp, vị thị thiếp kia, cũng chỉ là phụ nhân nhát gan muốn dưỡng lão trong phủ Vinh Quận vương mà thôi.
Hắn ta biết Vinh Quận vương có hai nhi tử và một nhi nữ, đều do Vương phi sinh, trưởng tử trầm ổn giỏi giang, tranh chữ của thứ tử trác tuyệt, còn ấu nữ mặc dù sinh ra đã kém cỏi, phát dục chậm, lại rất được đế hậu yêu thích.
Hắn ta biết Quý thái phi dưỡng lão ở phủ Vinh Quận vương, Vinh Quận vương phi rất kính trọng vị bà bà không phải thân mẫu của Vinh Quận vương, quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu vô cùng hòa hợp.
Cho nên hắn ta biết, người trong phủ kia, sớm đã không xem hắn ta là người quan trọng gì, thậm chí người mới vào phủ, căn bản không thiếp thu Vinh Quận vương từng chịu tang thê, Vinh Quận vương phi cũng là hòa ly gả lần hai.
Giống như bọn họ, từ lâu trước đó là người một nhà mà không phải phu thê mới thông qua nửa đường.
Nghĩ đến hai mươi nắm trước, Phương Sóc Chương hắn ta và Thường Nhuận Chi mới đúng là phu thê nguyên phối!
Trong ánh lửa chớp choáng, Phương Sóc Chương suy nghĩ rất nhiều, khi lấy lại tinh thần lại chỉ nghe Thường Nhuận Chi nói một câu: “Phương đại nhân có công vụ quấn thân, ta không nên quấy rầy, cáo từ.”
Lâm Tuệ Ông Chủ cũng nhỏ giọng chắp tay nói: “Phương đại nhân, cáo từ.”
Phương Sóc Chương đứng cứng ngắc tại chỗ, cho đến khi người hầu phía sau gọi hắn ta, hắn ta mới quay đầu về sau đáp.
Đôi mẫu nữ kia đã đi xa, tiểu cô nương kéo cánh tay mẫu thân, dán vào người nàng làm nũng, mặt trời ôn hòa giữa trưa, phóng tới đón đầu, không biết tại sao, có chút làm mắt hắn ta đau đớn.
Trước mặt Phương Sóc Chương bỗng chốc tối sầm, nhanh chóng quay đầu trở lại.
Hóa ra mấy năm nay, việc hắn ta làm được như mây nước, nhưng trong lòng chũng không có chân chính giải thoát.
Nếu như trước kia hắn ta cũng có thể trở thành trượng phu tốt che chở thê tử, mái nhà ấm áp này, phải thuộc về hắn ta.
Chỉ tiếc… Trên đời này chưa từng có chữ “Nếu”.