Tô Nguyên Mi chậm rì rì lấy miêu mi loa tử đại(1) từ trong hộp trang điểm ra, nhìn mình trong gương đồng, tay mềm nhẹ miêu mi, ánh mắt lại phảng phất đang nhìn túc địch cuộc đời.

“Hòa ly rồi mà vẫn còn quyến rũ hắn mất hồn mất vía, câu được hắn nghĩ lại cưới ngươi về, từ trước tại sao ta lại không phát hiện ngươi có năng lực như vậy ha?”

Tô Nguyên Mi thấp giọng thì thào, đột nhiên khóe miệng âm ngoan nở nụ cười: 

“Ngươi cho là, ngươi sẽ là người thắng cuối cùng sao? A, người si nói mộng. Muốn trở lại Phương gia, cũng phải nhìn ngươi có mệnh này hay không!”

“Ba” một tiếng, Tô Nguyên Mi cầm gương đồng trong tay vỗ mạnh lên bàn.

Thân ở phủ Thái tử Thường Nhuận Chi đánh cái hắt xì.

Diêu Hoàng nhíu mày nói: 

“Cô nương, có phải tối qua bị lạnh hay không?”

“Không phải.” 

Thường Nhuận Chi chỉ chỉ Ngụy Tử: 

“Ngươi hỏi một chút đi, nha đầu kia mới vừa rồi chạy đi đâu, mang về một trận gió thơm như thế, ngấy phát hoảng.”

Ngụy Tử cười hắc hắc, di chuyển ra ngoài hai bước, nói: 

“Cô nương, mới vừa rồi nô tì đi tới chỗ Mạc nhũ nhân, hỏi thăm Thanh Văn tỷ tỷ bên cạnh nàng, đây là huân hương trong phòng Mạc nhũ nhân á.”

Ngụy Tử ngửi ngửi hai tay áo của mình, nói: 

“Cô nương cảm thấy ngấy sao? Nô tì ngược lại cảm thấy mùi vị này rất tốt đó.”

Thường Nhuận Chi không khỏi trợn trừng mắt: 

“Đại cô nương tuổi còn trẻ, huân hương nồng như vậy làm cái gì? Mùi nhẹ nhàng khoan khoái không phải ngửi tốt hơn sao? Ngươi cách ta xa chút, chờ mùi nhạt dần thì lại gần ta.”

Ngụy Tử bất đắc dĩ đáp, bĩu môi trở về thay quần áo.

Thường Nhuận Chi lật xem 《 diêu tử kinh dật sự 》, nhìn xem mùi ngon.

Diêu Hoàng lấy bình hoa cắm mấy bông dài gáy(2) tươi vào, bày biện đoan đoan chính chính, dâng lên trà xanh.

Thường Nhuận Chi uống một ngụm, thích ý duỗi thắt lưng.

“Mặc dù thời tiết nóng, nhưng mà những ngày này ta trải qua cũng thật khoái hoạt.” 

Thường Nhuận Chi cười tủm tỉm nói tiếp: 

“Chỗ Thái tử phi đột nhiên không phân chuyện gì cho ta nữa. Nếu có thể liên tục thanh nhàn như thế thì tốt rồi.”

Diêu Hoàng cười nói: 

“Trong ngày thường nô tì thấy chỗ của Thái tử phi cũng không có chuyện gì, phía trước buồn bực là vì muốn cô nương vội, cũng nhiều nửa là vì muốn tác hợp cô nương và Phương đại nhân.”

Thường Nhuận Chi gật gật đầu, giận dữ nói: 

“Hi vọng Thái tử phi nghĩ thông rồi, đừng khó xử ta nữa.”

Diêu Hoàng suy nghĩ một lát, nói: 

“Hôm nay cô nương và Phương đại nhân ầm ĩ một trận, đã xem như xé rách lớp mặt nạ. Nói vậy, Phương đại nhân cũng sẽ không tiếp tục đến dây dưa với cô nương. Chỗ của Thái tử phi, tự nhiên cũng sẽ không nói thêm gì đâu.”

Thường Nhuận Chi vui sướng gật đầu.

Chuyện này nếu là thật, vậy thì không thể tốt hơn rồi nha.

Thời gian mới qua một lát, Ngụy Tử đã đổi xong xiêm y rồi trở lại, nghe được Diêu Hoàng đề cập tới Thái tử phi, vội nói với Thường Nhuận Chi: 

“Nói đến Thái tử phi, nô tì nhưng là nghe nói một chuyện.”

“Chuyện gì vậy?” 

Thường Nhuận Chi tùy ý hỏi.

“Hiện tại mấy tiểu nha hoàn đều đang nói, lần này Thái tử phi mang thai đã để Khâm Thiên giám tính qua, nói khẳng định là tiểu nam hài.”

Thường Nhuận Chi nghe vậy hơi hơi ngồi ngay ngắn, nhíu mày nói: 

“Ai truyền? Làm sao truyền ra được?”

Ngụy Tử nói: 

“Ai truyền ra thì không có nói rõ ràng, bất quá mấy tiểu nha hoàn đều nói có bài bản hẳn hoi.”

“Cô nương, này có thể có vấn đề gì không?” 

Diêu Hoàng nhẹ nhàng nhíu mày hỏi.

Thường Nhuận Chi chần chờ, nói: 

“Tạm thời thì không nhìn ra được có vấn đề hay không, bất quá tổng cảm thấy có chút kỳ quái. Thái tử phi hoài tướng cũng không phải người nào muốn biết thì có thể biết, huống chi chuyện đoán trước nam nữ như vậy… Hiện tại lời đồn đãi như thế, nếu như Thái tử phi sinh nhi tử ngược lại cũng thôi, nhưng nếu sinh nữ nhi, lời đồn đãi này bất quá cũng chỉ là một hồi chê cười, truyền ra chuyện này căn bản không có tất yếu. Trừ phi…”

Ánh mắt Thường Nhuận Chi nhất thời ngưng lại, lắc đầu tự mình phủ định nói: 

“Không thể nào…”

Diêu Hoàng và Ngụy Tử nhìn nhau, Diêu Hoàng thấp giọng hỏi: 

“Cô nương nghĩ tới cái gì?”

Thường Nhuận Chi lắc lắc đầu, xua tay nói: 

“Quên đi, đừng để ý chuyện này. Các ngươi coi như không nghe thấy lời đồn đãi này đi.”

Hai người liền gật đầu, Ngụy Tử truy vấn nói: 

“Nếu như có người hỏi thì sao ạ?” 

Nàng ngượng ngùng vò đầu: 

“Mấy tiểu nha hoàn kia đều biết nô tì thích hỏi thăm, nô tì muốn nói chưa từng nghe qua lời đồn đãi này, nhân gia cũng sẽ không tin…”

Thường Nhuận Chi trừng mắt nhìn nàng, nói: 

“Vậy cứ nói có nghe nói qua, nhưng mà không có chi tiết là được rồi.”

Ngụy Tử gật gật đầu.

Bên ngoài tiểu nha hoàn đến kéo Ngụy Tử đi ra phác điệp, Thường Nhuận Chi mặc kệ nàng, tiếp tục xem quyển sách trên tay nàng.

Xem làm sao cũng không thể vào.

“Ai.” Nàng thở dài một tiếng.

Diêu Hoàng ở một bên quạt cho nàng, hỏi: 

“Cô nương có chuyện phiền lòng sao?”

Thường Nhuận Chi thấp giọng nói: 

“Ta hoài nghi, tin tức này là do Thái tử phi cố ý cho người truyền ra ngoài.”

Diêu Hoàng dừng động tác trên tay một lúc, nghi hoặc nói: 

“Thái tử phi?”

“Ừ.” 

Thường Nhuận Chi lại tiếp tục nói: 

“Mặc dù ta và Thái tử phi tiếp xúc không nhiều, nhưng cũng nhìn ra được, nàng không phải là dạng người ngồi chờ chết, nhất là —— “

Nhất là ở quốc yến chiêu đãi sứ đoàn Tiên Ti, khi ở hậu viện không biết vì sao bị người ta thiết kế kém chút nữa sanh non.

Thường Nhuận Chi dừng lại lời nói, sau một lát mới tiếp tục: 

“Cái thai của Thái tử phi bây giờ đã ổn, nữ nhân ở hậu viện lại như cũ án binh bất động, không biết là đang đánh chủ ý gì. Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, Thái tử phi thả ra tin tức như vậy, chỉ sợ là vì để người ta thấy sốt ruột. Chỉ cần có người động thủ, Thái tử phi liền có thể có hành động.”

Thường Nhuận Chi nói: 

“Bất quá đây chỉ là do ta đoán, không được chuẩn.”

Diêu Hoàng nhẹ nhàng vuốt cằm, thở dài: 

“Mặc kệ là ai thả ra tiếng gió, phía sau lại có mục đích gì… Chỉ cần là nữ nhân hậu viện phủ Thái tử đều có lai lịch, Thái tử phi muốn đối phó, xác thực cũng không phải là chuyện dễ.”

“Đĩnh đáng thương đúng không?” 

Thường Nhuận Chi cảm thán cười: 

“Cho nên, làm người đã khó, làm nữ nhân lại càng khó hơn. Nam nhân cưới vợ lại muốn nạp thiếp vào phòng, nạp thiếp vào phòng thì tính kếtiểu thiếp, tiểu thiếp cũng muốn đề phòng chủ mẫu chèn ép… Đều là nữ nhân, tội gì khó xử nữ nhân?”

Diêu Hoàng thấy Thường Nhuận Chi tràn đầy cảm xúc, làm cho nàng đau lòng, vội vàng chuyển hoán đề tài, hỏi Thường Nhuận Chi hoa mà nàng vừa mới cắm nhìn đẹp mắt không.

Thường Nhuận Chi gật đầu thổi phồng hai câu, lại đem đề tài nhéo trở về.

“Nữ nhân cùng hoa giống nhau, tốt đẹp nhất là lúc tuổi nở rộ, cũng ngay tại vài năm kia. Vài năm thời gian không phong phú chính mình, hảo hảo hưởng thụ sinh hoạt, thế nào cũng phải cùng người lục đục với nhau, một ngày trôi qua đều vất vả, làm gì chứ.”

Thường Nhuận Chi chỉ chỉ dài gáy trong bình hoa: 

“Chúng nó đều bị trói buộc trong cái miệng chai chật hẹp, nửa điểm tự do cũng không có, lại còn muốn cùng đồng bệnh tương liên so sánh với các đóa hoa khác, cái này cùng ngươi so nhan sắc ai càng tiên diễm, cái kia cùng ngươi so mùi hoa càng mê người… Ngươi nói có ý nghĩa gì?”

Diêu Hoàng dụng tâm nói người như hoa có thể sánh bằng tính, đến cùng là sợ Thường Nhuận Chi tiếp tục thao thao bất tuyệt, chỉ có thể gật đầu nói: 

“Cô nương nói rất có đạo lý, căn bản là không có ý nghĩa.”

Được tán thành, Thường Nhuận Chi liền thỏa mãn, nói với Diêu Hoàng: 

“Sau này ngươi và Ngụy Tử, đều phải tìm một người cảm tình thành thật. Không cầu hắn đại phú đại quý, chỉ cần hắn gánh được tránh nhiệm gia đình thật tốt, các ngươi có thể đồng tâm hiệp lực sống an lành qua ngày, vậy là đủ rồi.”