Editor: Bộ Yến Tử
Giữa khuya khi mộng, Lưu Đồng thường mộng thấy một màn lúc Mạc thị lâm chung.
Rồi sau đó, hắn lại nhớ tới một màn mẫu phi khởi vũ mà chết, trọng điệp ở cùng một chỗ.
Đối với Lưu Đồng mà nói, chính mắt nhìn thấy mẫu phi của mình chết, chính mắt nhìn thấy vợ cả bỏ mình, đều là nỗi đau mà người khác lái đi không được.
Mặc dù hắn không có nhiều tình cảm với Mạc thị lắm, nhưng trơ mắt nhìn nữ nhân đi vào trong sinh mệnh của mình, cứ như vậy đột nhiên rời khỏi, vẫn là lấy phương thức như vậy… Làm sao hắn có thể chấp nhận?
Nguyên bản, nội tâm hắn có chút ấm áp, lại trở nên cương lạnh.
Sau khi tang sự Mạc thị xong xuôi, Lưu Đồng âm thầm hỏi thăm tình huống phủ Phụ quốc công.
Mạc thị và Mạc nhũ nhân đều xuất thân tam phòng phủ Phụ quốc công, nguyên bản là đích nữ gả cho Hoàng tử làm Hoàng tử phi, thứ nữ vào phủ Thái tử làm nhũ nhân, bất quá chiếu theo cánh Mạc thị nói, phủ Phụ quốc công đã tráo đổi hai người.
Nguyên nhân cũng là vì, trước đó Thái tử và đích nữ phủ Phụ quốc công có liên quan, phủ Phụ Quốc Công lại không muốn đích nữ làm thiếp, cho nên dùng biện pháp “Thay mận đổi đào”.
Đã muốn danh phận Hoàng tử phi, vừa muốn mượn hào quang của Thái tử.
Có lẽ phủ Phụ Quốc Công còn tưởng, tương lai Thái tử đăng cơ, nữ nhi nhà mình còn có thể làm hoàng phi. Không chắc nàng sinh nhi tử, tương lai còn có cái có thể đánh cờ.
Mặc kệ phủ Phụ Quốc Công xuất phát từ dạng lo lắng gì, tóm lại tỷ muội Mạc thị, là bị tráo đổi.
Lưu Đồng nhận được tin tức, phủ Phụ Quốc Công liên tục đối với đích xuất coi trọng có thêm, đối với thứ xuất thì cảm thấy có cũng được mà không có cũng không sao.
Phủ Phụ Quốc Công tam phòng có đôi tỷ muội tuổi không kém nhau là bao, bởi vì thứ nữ có là trong lúc chủ mẫu có thai, cho nên chủ mẫu đối với thứ nữ luôn luôn xem không vừa mắt, đối xử thứ nữ càng là bạc đãi.
Cảnh này khiến cho trong mắt chủ mẫu quyền quý nhân gia khác, thứ nữ thì phải là nhân vật có cũng được mà không có cũng không sao, càng không có khả năng đánh đồng cùng đích tỷ.
Chuyện này, người gặp qua thứ nữ đã ít càng thêm ít.
Chủ mẫu đối với giáo dưỡng của thứ nữ sẽ không để bụng, càng đem giáo dưỡng của thứ nữ sợ đầu sợ đuôi, không hề đại gia phong.
Mà phủ Phụ Quốc Công cần quân cờ như vậy chiếm cứ vị trí Cửu hoàng tử, chủ mẫu liền không chút do dự đẩy thứ nữ ra, lấy di nương và đệ đệ cùng mẹ với nàng ra áp chế nàng.
Tổng hợp lại hết thảy tin tức, Lưu Đồng có thể khẳng định, trước khi Mạc thị xuất giá sở dĩ bị gãy chân, chính là do người của phủ Phụ Quốc Công cảnh cáo nàng.
Hoặc bọn họ từng nói qua, “Nếu ngươi dám để lộ nửa điểm tiếng gió, kế tiếp chuyện xảy ra như vậy chính là di nương và đệ đệ ngươi.” Lời uy hiếp cứ như vậy nảy sinh.
Mạc thị trừ bỏ thỏa hiệp, còn có thể làm gì chứ?
Nhưng cố tình phủ Phụ Quốc Công làm chuyện đuối lý, chỉ sợ quỷ gõ cửa, thấy Mạc thị và hắn quan hệ tiệm hảo, sợ chuyện này giấu giếm không được, dứt khoát một không làm, hai không dứt…
Xử lý xong xuôi chuyện Mạc thị, hạ nhân làm của hồi môn, Lưu Đồng để người ta hung hăng đánh một trận, rồi mới vừa lòng đuổi khỏi phủ Hoàng tử.
Người Phủ Phụ Quốc Công từng đến mịt mờ hỏi qua thiếu đi lão ma ma, Lưu Đồng nói bà “Nô đại lấn chủ”, bị hắn trượng giết.
Đoạn thời gian kia, người phủ Phụ Quốc Công cũng tốt, Thái tử cũng tốt, đều nhìn hắn với vẻ mặt là lạ.
Nhưng mà, hắn lại hoài nghi có phải họ đã biết cái gì hay không.
Bất quá Lưu Đồng lại bất động thanh sắc, một đoạn ngày sau, thấy Lưu Đồng không có động tác gì, phủ Phụ Quốc Công và Thái tử cũng yên tâm.
Sau đó, phủ Phụ Quốc Công lại không hề chột dạ, nghĩ tái giá nữ nhi cho hắn…
Lưu Đồng xoa xoa mi tâm, khẽ thở dài.
Chỉ hy vọng Hiển tần nương nương bên kia tiến triển thuận lợi, còn lại, phải nhờ vào Quý phi nương nương…
Chỉ sợ mặc dù hắn nói trắng ra, Quý phi nương nương cũng không nguyện ý giúp hắn.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại, chuyện này đối với Quý phi nương nương mà nói cũng không phải việc khó. Quý phi nương nương không đến nỗi không giúp hắn.
Lưu Đồng chìm trầm khí, chậm rãi nắm chặc tay.
Lưu Đồng chờ mong cọc hôn sự này có thể thuận lợi ký kết, Hiển tần cũng không phải người làm việc cho có lệ, rất nhanh liền cho người ta đi hỏi thăm chuyện tam cô nương phủ An Viễn hầu, rồi sau đó thông qua con dâu Thụy vương phi Thường Mộc Chi, để nàng mời mẫu thân nàng là An Viễn hầu phu nhân vào cung tâm sự.
Đương nhiên, trong lời nói Hiển tần cũng để lộ ra một hai tin tức, miễn cho phủ An Viễn hầu không hề chuẩn bị.
Thường Mộc Chi một điểm tức thấu, hơn nữa lúc trước Thụy vương đã nói với nàng, nói Lưu Đồng vào cung cầu Hiển tần, nàng tự nhiên biết ý tứ của Hiển tần là cái gì.
Trong lòng Thường Mộc Chi cảm thấy vui mừng, ngoài miệng lập tức đáp ứng, ngày đó ra cung liền thẳng đến Hầu phủ.
“Mẫu thân!”
Thường Mộc Chi nhìn thấy tiểu Hàn thị liền cười đến hợp bất long chủy, nói:
“Hiển tần nương nương muốn người rút cái không, cùng con tiến cung đó!”
Tiểu Hàn thị ngoài ý muốn nói:
“Hiển tần nương nương vì sao phải gặp ta?”
Mặc dù chân chính tính tới, tiểu Hàn thị và Hiển tần là thân gia có tiếng cũng có miếng, nhưng đến cùng Hiển tần chính là cung phi, cũng không phải hoàng hậu, tiểu Hàn thị cùng nàng cũng không thường xuyên lui tới. Cho nên đột nhiên nghe Thường Mộc Chi nói Hiển tần muốn gặp bà, tiểu Hàn thị rất là kinh ngạc.
Thường Mộc Chi nhìn Thường Nhuận Chi, chớp chớp mắt, cười hì hì nói:
“Mẫu thân nói đi?”
Tiểu Hàn thị theo đó nhìn nhìn Thường Nhuận Chi, lại nhìn về phía Thường Mộc Chi, nghĩ một cái liền hiểu rõ, nhất thời kích động nói:
“Hiển tần nương nương biết chuyện Cửu hoàng tử và Nhuận Chi rồi?”
Thường Mộc Chi che miệng cười, nói:
“Chuyện này phải hỏi Nhuận Chi á.”
Thường Nhuận Chi mạc danh kỳ diệu, kỳ quái nói:
“Đại tỷ, trừ bỏ cung yến lần đó vấn an Hiển tần nương nương, muội và bà không có nói qua cái gì đâu.”
“Tỷ biết.”
Thường Mộc Chi cười cười, nhìn tiểu Hàn thị nói:
“Là Cửu hoàng tử tới trước mặt Hiển tần nương nương nhấc lên chuyện, muốn cưới Nhuận Chi. Hiển tần nương nương liền muốn thương lượng cùng mẫu thân một phen…”
Thường Mộc Chi nói xong liền nhịn không được ý cười:
“Mẫu phi nói, cửu đệ đến lúc đó còn muốn đích thân đi tới trước mặt Quý phi nương nương mời hôn đó.”
Tiểu Hàn thị tự nhiên cũng cao hứng không thôi.
“Vậy còn chờ cái gì? Ngày mai… Không, sau ngày, sau ngày ta theo con tiến cung đi thỉnh an Hiển tần nương nương.”
Tiểu Hàn thị cảm thấy vẫn là không cần biểu hiện rất sốt ruột cho thỏa đáng, đến cùng là gả nữ nhi, nên dè dặt chút.
Thường Mộc Chi gật đầu, lại hỏi tiểu Hàn thị:
“Lão thái thái bên kia, có cần đi chung không?”
Tiểu Hàn thị suy nghĩ một chút, gật đầu:
“Chờ ta nói với lão thái thái, xem lão thái thái có phải sẽ đi hay không. Hôn sự của Nhuận Chi cũng treo ở trong lòng lão thái thái thật lâu, nói vậy là người muốn đi. Huống chi… Lúc ban đầu xem trọng Cửu hoàng tử, cũng là lão thái thái.”
Thường Mộc Chi liền nhìn Thường Nhuận Chi, kéo tay nàng nói:
“Ánh mắt của lão thái thái rất tốt, Cửu hoàng tử nhất định là một hảo nam nhân biết đau thê tử.”
Thường Nhuận Chi có chút xấu hổ cười, mặt cũng có chút nóng.
Tiểu Hàn thị cũng trêu ghẹo nàng nói:
“Lão thái thái bất quá cũng nhấc tới cửu hoàng tử, chân chính cùng hắn nhận thức ở chung rồi để bụng hắn, vẫn là Nhuận Chi. Hai ngươi là có duyên phận.”
Thường Nhuận Chi ngượng ngùng cúi đầu, trong lòng trừ bỏ cảm giác như vậy, còn lại đều cảm thấy có chút ngọt ngào, còn có một chút mê mang đối với tương lai.
Nàng đã tiếp xúc với Lưu Đồng, kỳ thực còn xa xa không đủ.
Nhưng mà Lưu Đồng cũng đã muốn cưới nàng làm thê…
Đối với Thường Nhuận Chi mà nói, còn có chút không chân thực.
Nhưng nàng cũng cảm giác được một chút may mắn.
May mắn người này không phải người khác, mà là Lưu Đồng