Editor: Bộ Yến Tử

Thường Âu nghe nói Lưu Đồng đến Hầu phủ, cố ý tìm tới.

Nào biết khi vừa tới liền thấy Lưu Đồng đang nói chuyện với tam tỷ của mình.

Thường Âu nhíu lông mày, bước qua làm dãy phân cách đứng giữa hai người.

“Tiểu tứ làm sao lại đến?” 

Thường Nhuận Chi kinh ngạc nhìn Thường Âu, hỏi: 

“Lúc này không phải đệ nên ở trường học đọc sách sao?”

Thường Âu hừ hừ hai tiếng, phòng bị nhìn chằm chằm Lưu Đồng, nhưng mà làm Lưu Đồng cảm thấy không hiểu.

Mặc dù tương lai Lưu Đồng là con rể Hầu phủ, cũng là tỷ phu của Thường Âu, nhưng cho đến cùng hắn cũng là Hoàng tử, sao có thể để người vô lễ như vậy chứ?

Thường Nhuận Chi nhẹ giọng nói: 

“Tiểu tứ, sao đệ lại không biết lễ nghi như vậy hả? Nhìn thấy Cửu Hoàng tử còn không chào?”

Thanh âm tuy rằng nhẹ, nhưng chân thật đáng tin.

Thường Âu ủy khuất nhìn Thường Nhuận Chi, nhưng là làm Thường Nhuận Chi mềm lòng.

Cũng may Lưu Đồng rất biết điều làm người giảng hòa, nói: 

“Không có chuyện gì, Tiểu Tứ đây là không xem ta như ngoại nhân đó, ta cao hứng.”

Lưu Đồng nở nụ cười, lại hỏi Thường Âu: 

“Tiểu tứ hạ học?”

Thường Âu hừ một tiếng tính như trả lời, trầm mặc không hé răng dựa ở bên người Thường Nhuận Chi.

Thường Nhuận Chi sờ sờ đầu hắn.

Thường Âu đã mười một tuổi, cũng được tính là một nửa đại tiểu tử. Tuy rằng vóc người còn chưa lớn, nhưng trong một năm này vóc dáng lại cao lên rất nhiều. Một thiếu niên lang nhẹ nhàng như vậy, tiếp qua vài năm nữa sẽ lớn lên, bà mối đăng môn làm mối không biết có bao nhiêu.

Lần trước Tiền di nương trải qua nhắc nhở chỉ điểm của Thường Nhuận Chi, ngược lại cũng không ngoan bắt Thường Âu đọc sách.

Vì thế, Thường Âu càng thêm yêu thích tam tỷ hắn, chỉ cảm thấy có tam tỷ hắn ở đây, hắn làm cái gì đều thư thái.

Nhưng không đợi đến lúc hắn muốn thừa dịp trong khoảng thời gian này tam tỷ hồi phủ, cùng tam tỷ hảo hảo trò chuyện, trong phủ đột nhiên đưa thánh chỉ tới, tứ hôn cho tam tỷ.

Hừ! Lập gia đình có cái gì tốt! Lúc trước tam tỷ phu kia xuất thân hàn môn còn ghét bỏ tam tỷ, mặt sau tỷ phu này lại là Hoàng tử, không biết sau lưng sẽ đối xử thế nào với tam tỷ nữa nha.

Thường Âu cường tì khí lên, càng xem càng cảm thấy Lưu Đồng không vừa mắt, lúc đối mặt Lưu Đồng tự nhiên sẽ không có sắc mặt tốt.

Bình thường gặp phải người như vậy, hơn phân nửa Lưu Đồng sẽ khinh thường chú ý, quay đầu bước đi. Nhưng bây giờ đối tượng là đệ đệ của Thường Nhuận Chi, hắn không có tức giận, chính là cười rộ lên có chút xấu hổ ngu đần.

Tiểu cữu tử tương lai vì sao không thích hắn nhỉ?

Lưu Đồng bồn chồn, đảo mắt nhìn Thường Nhuận Chi ôn hòa nói chuyện với Thường Âu, một ít chuyện nhỏ vụn vặt cũng có thể nói lâu như vậy.

Hắn ở một bên nghe không biết chán, còn hưng trí bừng bừng thỉnh thoảng cắm vào một hai câu.

Thường Nhuận Chi sẽ trả lời hắn, còn Thường Âu lại làm như không thấy hắn.

Đại khái là vì Thường Âu đến bên này quấy rầy hai người tâm tình bị tiểu Hàn thị biết được, một lát sau nha hoàn trong tiểu viện của tiểu Hàn thị đến mời Thường Âu đi qua, nói thái thái tìm hắn.

Thường Âu mặt mũi không vừa ý, trừng mắt nhìn Lưu Đồng nửa ngày, vẻ mặt rối rắm suy nghĩ một lát, nói: 

“Ngươi cùng tam tỷ ta hảo hảo nói chuyện, không được bắt nạt nàng.”

Lưu Đồng dở khóc dở cười: 

“Ta khi nào bắt nạt tam tỷ của đệ?”

“Hiện tại không có.” 

Thường Âu không chút khách khí đánh giá hắn một phen, nói: 

“Chờ khi tam tỷ gả cho ngươi, ngươi cũng không chuẩn bắt nạt nàng.”

Lưu Đồng liền giật mình.

Tiểu cữu tử tương lai này không vừa lòng tỷ phu, cho nên cho hắn xem sắc mặt, nhưng lại biết hôn sự này không thể đổi, sợ tương lai hắn bởi vì nổi giận mà giận chó đánh mèo lên người Thường Nhuận Chi, cho nên đang cảnh cáo hắn.

“Được, Tiểu Tứ yên tâm, tỷ phu nhất định sẽ không bắt nạt tam tỷ của đệ.”

Lưu Đồng cam đoan thề son sắt, đổi lấy cũng là một câu nói thầm của Thường Âu:

“Còn không phải tỷ phu á…”

Nha hoàn ở một bên nghe xong đoạn đối thoại của hai người, trên trán ẩn ẩn đổ mồ hôi, thúc giục nói: 

“Tứ thiếu gia mau đi đi, thái thái chờ đó.”

Thường Âu lúc này mới quyệt miệng bỏ đi.

Thường Nhuận Chi nhìn theo hắn rời khỏi, bắt đắc dĩ nói với Lưu Đồng: 

“Huynh đừng so đo với Tiểu Tứ nha.”

Lưu Đồng lắc đầu nói: 

“Sẽ không.”

Dừng một chút, hắn nói: 

“Nhìn ra được nàng rất sủng hắn.”

“Đúng vậy.” 

Thường Nhuận Chi cười nói: 

“Trong phủ chỉ có hắn là một tiểu nhân nhi, không sủng hắn thì sủng ai? Huống chi Tiểu Tứ cũng không bị làm hư, luôn làm người ta muốn sủng hắn một ít.”

Lưu Đồng nghe có chút hâm mộ, nhẹ giọng nói: 

“Hắn luyến tiếc nàng xuất giá.”

Thường Nhuận Chi dừng một chút, cười nói: 

“Ừ, ta biết.”

Nói xong liền nhìn Lưu Đồng nháy mắt mấy cái nói: 

“Không uổng phí ta đau hắn một hồi.”

Thường Âu xuất hiện bất quá chỉ là tiểu nhạc đệm, rất nhanh liền qua đi.

Thường Nhuận Chi và Lưu Đồng tán bước trò chuyện không nhìn trời, thời gian cũng lặng yên trôi qua. Đợi đến khi hạ nhân nhắc nhở, mới biết được đã đến lúc phải dùng cơm trưa.

Lưu Đồng cùng An Viễn hầu và bốn vị thiếu gia Hầu phủ dùng bữa, Thường Nhuận Chi cùng đám người tiểu Hàn thị ngồi riêng một bàn.

Tiểu Hàn thị chiếu cố, Nhạc thị cũng nhân cơ hội này nhìn con rể tương lai của mình.

Nhạc thị là người không nhiều chủ kiến, theo chỗ tiểu Hàn thị biết được Cửu Hoàng tử là lão thái thái xem trọng, cọc hôn sự này cũng là lão thái thái tác thành, tự nhiên đối với Lưu Đồng không có ý kiến, còn nhắc Thường Nhuận Chi sau này muốn quá ngày lành.

Nhạc thị luôn luôn nhận định lão thái thái có ánh mắt hảo, nếu là do lão thái thái nhìn trúng, thì phải là tốt nhất.

Mẹ vợ xem con rể, càng xem càng vui mừng, Nhạc thị theo nhà ăn đi ra, liền cười đến hợp bất long chủy.

Tiền thị liền trêu ghẹo bà nói: 

“Khi lần đầu tam cô nương xuất giá, cũng chỉ nhìn thấy ngươi khóc, sau đó tam cô nương bị ủy khuất hòa ly hồi phủ. Lúc này tam cô nương vừa muốn xuất giá, ngươi cũng đã nở nụ cười. Nghĩ đến lần này tam cô nương là gả đúng người, sau này cũng sẽ không thể chịu ủy khuất.”

Nhạc thị nhớ tới cọc hôn sự lần đầu của nữ nhi, tranh luận: 

“Cũng là do ta khi đó không chịu van cầu thái thái, để lão thái thái ra mặt nhìn người…”

“Tốt lắm, ta không xem từ trước, liền xem về sau.” 

Tiền thị vỗ vỗ tay Nhạc thị, nói: 

“Sau khi tam cô nương xuất giá đã là Hoàng tử phi, so với thân phận thái thái Phương gia còn cao quý hơn. Cửu hoàng tử còn chưa có con nối dòng, tam cô nương vào phủ nếu có thể một lần được con trai, vị trí này đã có thể ngồi được vững vàng. Ai còn nhớ thương Phương gia.”

Nhạc thị cũng là hết giận gật gật đầu, lại chần chờ ngập ngừng nói: 

“Tiền tỷ tỷ, ngươi nói… Tam cô nương xuất giá hai năm, đều không thể có thai, có phải hay không…”

“Phi phi phi!” 

Tiền thị lập tức nói: 

“Đó là bởi vì họ Phương kia cách xa tam cô nương, tam cô nương lại bị bệnh, thân thể tam cô nương cũng không có tật xấu.”

Nhạc thị cũng vội vàng hướng trên đất thóa hai miệng, nói: 

“Tiền tỷ tỷ nói không sai, sau khi tam cô nương hồi phủ lão gia thái thái đã mời thái y xem mạch cho nàng, còn điều trị thân thể cho nàng, tam cô nương nhất định có thể hảo hảo mà, sau khi lập gia đình nhất định sẽ sinh đại mập tiểu tử.”

Tiền thị cười gật đầu, lại nghĩ tới cái gì che miệng nói: 

“Lại nói tiếp, nghe nói lúc trước Cửu Hoàng tử còn từng đưa dược liệu trong phủ tới, nhường tam cô nương bồi bổ thân thể… Nói không chừng lúc ấy Cửu Hoàng tử nhận thức tam cô nương, liền quan tâm tam cô nương. Hai cái hài tử này thật đúng là có duyên phận.”

Nhạc thị tự nhiên hi vọng nữ nhi và con rể có thể hòa thuận mĩ mãn, nghe Tiền thị nói như vậy nụ cười liền treo trên mặt, thật lâu cũng không tiêu, lại cùng Tiền thị nói xong lời hay về Cửu Hoàng tử.

Rõ ràng lúc này hai người mới thấy mặt Lưu Đồng, lúc tán gẫu hắn nhưng lại cũng tán gẫu được quật khởi, nói xong, đề tài đã oai đến chân trời.