Editor: Bộ Yến Tử
Beta: ThyToretto
Lưu Đồng đang cùng Thường Cảnh Sơn và tiểu Hàn thị tán gẫu vui vẻ.
Hắn vốn có ý định muốn lấy lòng người nhà Thường Nhuận Chi, cho nên quăng thân phận Hoàng tử của mình sang một bên, ngược lại bày ra tư thái vãn bối, đem Thường Cảnh Sơn và tiểu Hàn thị đậu được hợp bất long chủy.
Tiểu Hàn thị nói thầm trong lòng, là ai nói Cửu Hoàng tử trầm mặc ít lời? Thanh niên trước mặt bà là người rất biết cách nói chuyện đó nha.
Tiểu Hàn thị cười hỏi:
“Bây giờ Cửu hoàng tử ở cạnh Thụy vương làm việc đã quen chưa?”
Lưu Đồng liền đáp:
“Hồi Hầu phu nhân, đã quen rồi. Ngũ ca rất chiếu cố ta, chuyện xấu cũng không có gì khó xử.”
“Cửu Hoàng tử nếu rỗi rảnh, có thể cùng ta đi gặp mấy bằng hữu dân gian. Thời điểm ngài ban sai có một số việc không dễ làm, cứ nhờ những bằng hữu này của ta, thường thường sẽ có chút kỳ hiệu.”
Thường Cảnh Sơn vuốt râu, mặt chứa ý cười nói.
Nghĩ tới ba con rể của ông, có hai người là người Hoàng gia, hai người này lại là hậu duệ quý tộc phi thường coi trọng nữ nhi nhà mình, Thường Cảnh Sơn cảm thấy kích động.
Khi Tiên đế còn sống, bởi vì ông uống chút rượu, ngự tiền thất nghi, làm hại phủ An Viễn hầu giáng xuống hàng ngũ chờ tập tước.
Mặc dù ông biết, tiên đế đã sớm có tâm tư làm suy yếu thế lực thế gia, nhưng cũng có chút đau lòng buồn bã.
Thường Cảnh Sơn cũng biết lão mẫu nhà mình luôn vì tương lai Thường gia và phủ An Viễn hầu mà sầu lo, khi gả đại nữ nhi cho Ngũ Hoàng tử, kỳ thực Thường Cảnh Sơn còn cảm thấy đi bước cờ này cũng không vững chắc lắm.
Ai có thể nghĩ tới Ngũ Hoàng tử có thể phong vương, tam nữ nhi Nhuận Chi đã hòa ly còn có thể tái giá cho một Hoàng tử?
Có hai huynh đệ Hoàng gia này duy trì, mặc dù phủ An Viễn hầu ở hàng ngũ chờ tập tước, dựa vào sự giúp đỡ của con cháu, tỷ muội và cô mẫu bọn họ, cũng có thể tìm đường ra khác, đem Thường gia phát dương quang đại.
Ông cũng không xem như bôi nhọ danh dự gia tộc.
Nghĩ vậy, ánh mắt Thường Cảnh Sơn nhìn Lưu Đồng càng thêm ôn hòa.
“Lúc trước không tiếp xúc nhiều cùng Cửu Hoàng tử, nhưng có nghe người ta nói thân thể Cửu Hoàng tử không tốt. Bây giờ thân thể Cửu Hoàng tử đã tốt lên chưa?”
Thường Cảnh Sơn thân thiết hỏi.
Lưu Đồng sợ trượng nhân(1) tương lai cảm thấy hắn thân thể suy nhược, vội nói:
“Tạ Hầu gia quan tâm, ta chính là không thích cùng người ta qua lại, liền mang danh quái gở. Kỳ thực thân thể ta không có gì không tốt, người xem tay ta nè.”
Lưu Đồng nói xong liền giơ tay phải ra trước mặt Thường Cảnh Sơn, hung hăng vỗ vỗ:
“Rắn chắc á.”
Thường Cảnh Sơn mừng đến nheo mắt:
“Thân thể Cửu hoàng tử không việc gì liền hảo, chờ Nhuận Chi vào cửa, ta có thể chờ ôm ngoại tôn tử.”
Lưu Đồng liên tục gật đầu, mặt đỏ ửng.
Đang nói chuyện, Thường Nhuận Chi đến.
Nàng mặc một thân xiêm y ở nhà, vừa vào cửa liền đem áo lông cừu khoác bên ngoài cởi xuống.
“Phụ thân, mẫu thân.”
Thường Nhuận Chi hành lễ với Thường Cảnh Sơn và tiểu Hàn thị, giương mắt quét Lưu Đồng, mâm môi, khóe miệng hơi hơi giơ lên.
Chi tiết nhỏ này bị Lưu Đồng bắt được, lòng hắn vui rạo rực, không tự chủ được đứng lên.
“Nhuận Chi ngồi đi.”
Tiểu Hàn thị ho một cái, Lưu Đồng vội vàng phục hồi tinh thần lại ngồi xuống, mặt càng đỏ hơn.
Thường Cảnh Sơn nhìn hắn trưng ra bộ mặt ngốc tiểu tử mới biết yêu, càng mừng hết chỗ nói.
“Cửu Hoàng tử nói, tới chỗ này giúp Thụy vương phi truyền lời cho Nhuận Chi. Hiện tại Nhuận Chi cũng tới rồi, Cửu Hoàng tử có lời gì cứ nói?”
Tiểu Hàn thị che miệng cười nói:
“Lại trễ chút, lão thái thái nghe được tiếng gió, không phải muốn kêu Nhuận Chi đi chỗ kia bồi bà lễ Phật.”
Lưu Đồng vội lên tiếng, nói:
“Ngũ tẩu nói, Nhuận Chi… Trên người Tam cô nương còn treo chức vị nữ quan phủ Thái tử. Tuy rằng được thánh chỉ tứ hôn, nữ quan làm không xong, nhưng vẫn phải đi dỡ chức vị mới tốt. Mặt khác, chỗ Thái tử phi đối với Nhuận… Đối với Tam cô nương chiếu cố có thêm, Tam cô nương cũng phải đi tới chỗ nàng nói mấy câu.”
Trước mặt phụ mẫu Thường Nhuận Chi, Lưu Đồng cũng không tốt trực tiếp kêu tên của nàng, cảm thấy thật ngượng ngùng, trên đường sửa miệng hai lần, Thường Cảnh Sơn và tiểu Hàn thị nghe được rành mạch, hai người đối diện cười.
Chờ Lưu Đồng nói xong, lúc này tiểu Hàn thị gật đầu nói:
“Chuyện này là chúng ta sơ sót, Thụy vương phi mất công nhắc nhở. Như vậy, ngày mai Nhuận Chi sẽ đi phủ Thái tử một chuyến, đem chuyện này phân công rõ ràng.”
Thường Nhuận Chi tự nhiên sẽ không phản đối.
Nói xong chính sự, Lưu Đồng cũng không có lý do gì tiếp tục ở lại phủ An Viễn hầu.
Lúc Thường Nhuận Chi chưa tới, tiểu Hàn thị đã mịt mờ nói cho Lưu Đồng biết lão thái thái trong Hầu phủ rất trọng quy củ, không thích nam nữ trước khi thành thân lui tới thân thiết.
Lưu Đồng cũng biết sau khi hắn từ biệt Thường Nhuận Chi ở thôn trang, Thường Nhuận Chi cũng bị gọi trở về phủ An Viễn hầu, là vì duyên cớ hắn ở đàng kia đợi hai ngày.
Lưu Đồng không hy vọng Thường Nhuận Chi nhận chỉ trích của lão thái thái Hầu phủ.
Cho nên mặc dù luyến tiếc, nhưng Lưu Đồng vẫn đứng dậy cáo từ.
Thường Cảnh Sơn và tiểu Hàn thị hư để lại một phen, đưa Lưu Đồng đi.
Trước khi đi, Lưu Đồng còn vụng trộm nhìn Thường Nhuận Chi nhiều thêm vài lần, an ủi mình tốt xấu gì hôm nay cũng gặp được Nhuận Chi, có thể giải được chút khổ tương tư.
Tiễn bước Lưu Đồng, Thường Cảnh Sơn vui vẻ nói với tiểu Hàn thị:
“Bà nhìn ra không? Hôm nay Cửu Hoàng tử ở trước mặt chúng ta, liên tục bày ra bộ dáng vãn bối, thân phận Hoàng tử không biết đã vứt đi đâu.”
Tiểu Hàn thị cũng vui rạo rực:
“Không phải tốt lắm sao? Cọc hôn sự này là hắn tự mình vào cung thỉnh cầu tới. Lão thái thái nghĩ…”
Nói đến đây tiểu Hàn thị dừng lại câu chuyện đắc ý, Thường Cảnh Sơn kỳ quái nói:
“Lão thái thái xảy ra chuyện gì?”
“Không làm sao.”
Tiểu Hàn thị bỏ đề tài đó qua một bên, nói:
“Nữ nhân chúng ta nói chuyện, ông hỏi thăm làm gì?”
Thường Cảnh Sơn bất đắc dĩ nói:
“Không phải do bà khơi chuyện trước sao?”
Khoát tay, Thường Cảnh Sơn tỏ vẻ mình không thèm đề cập tới, vui tươi hớn hở nói:
“Ta đi tìm vài bằng hữu uống chút rượu, hôm nay cao hứng, tối nay lại trở về.”
Tiểu Hàn thị cũng không ngăn cản, chỉ dặn dò:
“Đừng uống say như chết là được.”
“Yên tâm, ta có thể không đúng mực sao?”
Thường Cảnh Sơn nói vài câu liền đi, tiểu Hàn thị suy nghĩ một lát, đi tới tiểu viện lão thái thái, tự mình mở miệng nói hôm nay Lưu Đồng tới đây.
Lão thái thái đang chuẩn bị lễ Phật, biết việc này cũng không nhiều lời. Chẳng qua nghe tiểu Hàn thị đề cập Cửu Hoàng tử coi trọng Thường Nhuận Chi đủ loại, lão thái thái cũng cảm khái.
“Lúc trước ta thấy Cửu hoàng tử không tệ, cho nên mới nghĩ tới chuyện tác hợp cho Nhuận Chi. Không nghĩ tới hai hài tử này có duyên phận với nhau, xem đúng mắt rồi… Ngược lại, ta đỡ phí tâm tư tạo cơ hội tác hợp hai người bọn họ.”
Tiểu Hàn thị cười nói:
“Lão thái thái tuệ nhãn như đuốc, Nhuận Chi có thể được hôn phu tương lai coi trọng như vậy, cũng không phải nhờ lão thái thái ngài chỉ điểm sao.”
Tuy rằng lão thái thái thích nghe lời này, nhưng vẫn thực sự cầu thị nói:
“Bên cạnh ta có thể giúp giúp, nhưng Nhuận Chi và Cửu Hoàng tử nảy sinh tình cảm, quả thật ta giúp không được gì. Cũng là đứa nhỏ Nhuận Chi này sửa đổi tính tình tốt lắm. Trước kia yếu đuối, bây giờ là ngoài mềm trong cứng.”
Lão thái thái nói đến đây, lại hỏi mục đích Lưu Đồng đến. Tiểu Hàn thị nói, lão thái thái trầm ngâm:
“Mộc Chi lo lắng đúng, lần này Thái tử phủ hành, Nhuận Chi không thể không đi, không thể để chúng ta mang tiếng vong ân phụ nghĩa. Thái tử phi chắc tới tháng chạp sẽ lâm bồn, phải làm sớm một chút.”
Note: (1) trượng nhân: ở đây chỉ cha mẹ vợ tương lai.