Tâm Dao bước về phía phòng tổng tài của Lý thị.Tiếng giày cao gót lộc cộc vang lên.

Cô ta bước vào phòng, mắt sụt sùi ” anh họ anh phải làm chủ cho em! Có người dám tát em kìa!” cô ta vừa nũng nịu vừa oan ức kể lể

“tự giải quyết đi” hắn lạnh lùng buông câu, khẩu khí có phần trùng xuống

” anh họ… anh giúp em lần này có được không? Dẫu sao ba em cũng đã nói là anh phải lo cho em mà!” cô ta dịu giọng hơn

Tâm dao từ bé đã được nuông chiều, luôn coi mình là nhất làm gì cũng chẳng sợ vì đã có người lót đệm giải quyết thay. Nhưng càng lớn tính khí ngôi sao lại càng tỉ lệ thuận với độ tuổi khiến bố mẹ hết sức lo lắng mà chẳng biết giải quyết thế nào đành nhờ đến hắn. Cũng may cô nàng này sợ hắn thật người khác không dám mà cũng chẳng thể nào bắt ép nổi cô nhưng chỉ cần hắn nói một hai câu cô liền ngoan ngoãn làm theo.Hai người thấy vậy liền dốc lực phó thác cô cho hắn trông nom dùm với lí do rất đơn giản: Lực bất tòng tâm không quản nổi!.

Đương nhiên với cô em họ này hắn cũng chẳng quan tâm nhiều. Vốn dĩ với ai hắn cũng thế cả ngoại trừ những người hắn tin tưởng.

” hừ, biết điều thì đừng gây chuyện!” hắn kí vào tài liệu, không ngẩng lên, giọng có phần nguy hiểm

” hừ cô động vào chị dâu thì nói thử xem anh ấy có đồng ý không?” Gia Viễn mở cửa bước vào, đi qua Tâm Dao hừ lạnh, đặt bản kế hoạch lên bàn

“chị dâu?” cô ta hỏi lại

” hừ, đừng tưởng cô làm gì thì anh tôi không biết. Mình là người gây chuyện trước còn bày đặt kêu oan cái gì chị dâu chỉ đòi tiền cô hai cốc cafe, tát cô một cái là nhân từ lắm rồi!”

” ai mượn anh lên tiếng” Tâm Dao bực dọc, có phần chột dạ

” anh họ cô ta là vợ anh thật ư?” TÂM DAO hồ nghi hỏi

“phải”

” theo lễ thì cô phải đến chào chị ấy đấy” Gia Viễn nhắc nhở

” chào? Tôi mà phải chào cô ta! Còn lâu đi!” TÂM DAO khoanh tay, khó chịu lên tiếng

” ồ thế là cô không để anh hai trong mắt? ” Gia Viễn mỉa mai

“em nào dám nhưng cô ta…” TÂM DAO hơi sợ sệt. Gia Viễn cắt ngang” một điều cô ta hai điều cô ta mà còn nói nào dám chị dâu xét về vai vế vẫn hơn cô đấy!” giọng đầy bức xúc

” Hai người bị cô ta che mắt nên mù quáng rồi đừng tưởng bề ngoài của cô ta ngây thơ ngốc nghếch mà tưởng cô ta thế thật. Cô ta là đang diễn kịch cho mọi người xem đó. Anh họ anh nghĩ đi cô ta một phần cũng chẳng bằng CÁT NHƯ hơn nữa Cát Như yêu anh thật lòng còn cô ta chắc gì không vì tài sản mà tiếp cận anh!” Tâm Dao không phục nói

Hắn không vui, đáy mắt sắc lạnh đi mấy phần,lời nói cũng trầm hơn “lần sau đừng nói mấy lời ngu ngốc như thế nếu còn muốn sống trong nhung lụa”

Tâm Dao biết nếu hắn đã nói chắc chắn sẽ làm. Cô ta trước nay đều người bưng kẻ hầu sao chịu được khổ cực chứ!

Tâm Dao lo sợ vội chỉnh lại thái độ ” em không như thế nữa anh họ. Em xin lỗi em sai rồi lần này anh bỏ qua cho em nha. em hứa sẽ không có lần sau” cô ta vừa cầu xin vừa thề thốt, suy nghĩ một chút “mai em nhất định đến diện kiến chị ấy mà!”

hắn không trả lời coi như ngầm đồng ý

Tâm Dao thầm thở dài trong lòng, tạm biệt rồi rời đi.

“chậc chậc chị dâu mà ở đây chắc vui lắm!” Gia Viễn nhếch môi cười

“ít việc?” hắn chỉ nói đúng hai từ nhưng hàm ý đe dọa vô cùng rõ ràng.

“anh bình tĩnh ” anh chàng giơ hai tay lên trước

” Em nghĩ anh nên trông chừng chị dâu cẩn thận sẽ bị người khác cướp mất đấy!Tình địch của anh cũng không kém đâu nha! ” anh chàng nhăn nhở nói nhưng lại chứa đầy ý quan tâm và lo lắng.

“cút!” hắn không khách khí trục xuất

“em cút ngay đây, cút ngay! Làm gì mà nóng chứ em nói sự thật thôi mà!” anh chàng bom chen rồi chuồn mất đến khi ra khỏi cửa còn ngoái lại hét ” anh hai đối thủ của anh xuất hiện rồi anh không nhanh sẽ bị hớt tay trên đấy!”

Hắn ném tài liệu về phía Gia Viễn nhưng tiếc là anh chàng đã co chân mất dạng từ lúc nào rồi.

Hắn đứng trước cửa sổ, vén rèm nhìn xung quanh trầm luân suy nghĩ, khẽ miết miết tâm mi, đứng lặng lúc lâu rồi lại trở về bàn làm việc

Tối, tại nhà

Nó mặc bộ đồ ngủ giản dị màu xanh trời, ngồi trên ghế ở phòng khách, hai tay ôm một chiếc gối trong lòng chăm chú nghe bản tin về cuộc đấu giá những món trang sức đắt giá.

“Sau đây tôi xin giới thiệu món đồ đấu giá cuối cùng và là trọng điểm không gì khác ngoài chiếc vòng Mặc Liên Hoa được làm từ những hạt Ngọc lục bảo Alexandrite hiếm có trên thế giới và điểm nhấn là viên kim cương đỏ có hình tròn vô cùng tinh xảo. Đặc biệt món quà này được thiết kế riêng với ý nghĩa “TÂM LIỀN TÂM” rất thích hợp để bày tỏ tình cảm với người mình yêu. ” tiếng khàn khàn nhưng dễ nghe của người MC vang lên.

Chiếc vòng được thiết kế bằng ba dây sáp cao cấp màu vàng nhạt bền theo thời gian. Các hạt ngọc lục bảo hình tròn được màu hồng được đặt đan xen nhau và lồng ghép trong đó là những viên pha lê Swarovski cao cấp màu trắng trong suốt có hình dáng tương tự với giá thành đắt đỏ. Điểm nhấn chính là viên kim cương đỏ quý hiếm nhất thế giới được chế tác thô sơ hình bông hoa nở rộ khéo léo đặt trong một bán cầu thủy tinh trong suốt. Nhìn đơn giản nhưng rất kì công và tỉ mỉ chất liệu thì không nói làm gì đều được chọn lọc kĩ càng quan trọng là cách thức để tạo viên kim cương thành bông hoa này rất tốn thời gian và công sức. Bảo sao không đẹp cho được!

Nó nhìn qua màn hình mà phê lòi mắt. Thật khiến người ta muốn trộm cướp!

Nó chìm vào mộng mị. Thầm tưởng tượng ra cảnh mình được đeo nó. CHậc chậc, nghĩ mà cũng sướng đến rụng răng rồi!

Đương nhiên vì quá chú tâm đến cái vòng mà nó chẳng biết hắn đang nhìn mình.

” giá khởi điểm của chiếc vòng là 15 triệu USD. Xin mời quý khách ra giá ” MC vẫn từ tốn giới thiệu

Riêng nó nghe xong mà shock toàn tập, xỉu ngay tức khắc. OH no! Viễn cảnh nó được đeo chiếc vòng cứ bay dần bay dần và xa mãi mãi!

Tuy nó rất thích chiếc vòng nhưng đó là một con số trên trời hơn nữa chỉ bỏ ra số tiền lớn như thế vào một món đồ là vô cùng lãng phí tiền của.

nó tiếc nuối lẩm bẩm ” đồ trên trời giá cũng trên trời! Qúa đắt đỏ! Thật khiến người ta xót xa! Thật quá đau khổ mà! Haiz”

Hắn thu hết biểu cảm của nó vào tầm mắt rồi quan sát kĩ chiếc vòng trên tivi, đôi mắt sâu thẳm khó đoán

Nó đặt gối xuống, lên phòng thì nhìn thấy hắn

“Anh về khi nào vậy?” nó hơi bất ngờ

“Khi nãy”

“Khi nãy?” liệu có khi nào…? Hắn nhìn thấy hết rồi? Chắc không đâu! Nó tự động viên mình

“Vậy anh nghỉ sớm đi tôi lên phòng trước đây” nó nói rồi nhanh chóng leo lên cầu thang.

Nó bật máy lên đăng nhập vào kênh PE (TT: kênh bán đồ và đấu giá trực tuyến ấy ạ. mk sợ mọi người quên)

Lâu nay nó không vào chắc để thêm vài hôm nữa là quên mật khẩu mất.ẦY, trên mạng mà còn nhộn nhịp hơn cả ngoài chợ.

Nó quan sát đơn hàng và tình hình của kênh bán, khá hài lòng.

Nó thoát ra rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ

Tại căn phòng bên cạnh, hắn nói gì đó qua điện thoại rồi tắt máy. Căn phòng lại trở về với sự yên tĩnh vốn có.