Thời điểm mọi người đang hăng hái sôi nổi, cũng không quên Boss lớn nhà mình. Lập túc, việc Boss lớn có tham gia hoạt động lần này hay không, trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.

Lúc các đồng nghiệp bận suy nghĩ vấn đề này, trong lòng Giang Nhung cũng đang suy nghĩ về Trần Việt. Tuần này Trần Việt đi công tác nơi khác, cô đã không gặp anh mấy ngày rồi, lúc nào anh mới về đây? Tuy rằng mỗi đêm anh đều sẽ canh đúng giờ gọi điện thoại về, nhưng quan hệ giữa anh và cô còn chưa đạt tới trình độ nói không hết chuyện, rất nhiều thời gian hai người ở hai đầu điện thoại đều im lặng không nói.

Lúc này, có người trong nhóm hoạt động của công ty khởi xướng một hoạt động, đặt cược xem Boss lớn có tham gia hoạt động lần này hay không, mỗi người tham gia đặt cược 1.500.000đ. Số tiền 1.500.000đ không phải là quá lớn, nên được rất nhiều người hưởng ứng, công ty có mấy chục người hầu hết đều tham gia, đặt đi và không đi đều ngang nhau không phân thắng bại.

Lâm Mỹ và Vũ Văn Minh cùng chạy tới tìm Giang Nhung, hào hứng hỏi: “Giang Nhung, cô có muốn đặt không?” Giang Nhung chăm chú phân tích. Tuy tính cách Trần Việt hơi lạnh lùng, thế nhưng đây là lần đầu tiên công ty tổ chức hoạt động lớn như vậy, từ sau khi anh nhậm chức, hơn nữa còn đi tới một nơi sang trọng như vậy, chắc là do anh gợi ý cho trợ lý Hứa chuẩn bị. Thế nên cô theo Lâm Mỹ và các đồng nghiệp, đặt Trần Việt sẽ tham gia.

Gần sát giờ tan tầm, Giang Nhung nhận được cuộc gọi của Trần Việt, biết anh đi công tác đã về. Vì vậy Giản đi siêu thị một chuyến, mua nguyên liệu nấu ăn cùng vật dụng hàng ngày và một ít đồ ăn vặt cho chuyến du lịch ngày mai, rồi mới về nhà.

Về đến nhà, Trần Việt còn bận việc trong phòng sách, Giang Nhung cất tiếng chào hỏi với anh, rồi vội vàng xuống bếp chuẩn bị cơm tối.

Lúc ăn cơm, Trần Việt vẫn không nói một tiếng, động tác ăn cơm cực đẹp mắt. Giang Nhung nhìn trộm anh mấy lần, cuối cùng to gan lên tiếng hỏi: “Trần Việt, anh có tham gia hoạt động công ty tổ chức ngày mai không?”

Trần Việt giống như không nghe thấy câu hỏi của cô, vẫn chăm chú ăn cơm.

Anh không trả lời khiến Giang Nhung có chút xấu hổ, bèn cúi đầu ăn tiếp.

Hồi lâu sau, Trần Việt buông đũa xuống, cầm khăn lên lau miệng, tùy ý trả lời một câu: “Anh không có hứng thú đối với loại hoạt động này.”

Trần Việt không nói thẳng là không đi, nhưng lời này của anh cũng chẳng khác nào nói là mình không đi.

“Ồ.” Giang Nhung nhỏ giọng đáp lại, trong âm thanh khó giấu nổi sự thất vọng.

“Sao vậy? Em hy vọng tôi đi à?” Nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Giang Nhung, Trần Việt đột nhiên đưa ra một câu hỏi.

Giang Nhung gãi đầu cười ngây ngô, trong lòng lại thầm nghĩ, anh có đi hay không không quan trọng, em đang quan tâm 1.500.000đ tiền đặt cược của mình thôi.

Dưới ánh đèn treo sáng ngời, đôi mày kiếm của Trần Việt nhếch lên. Nếu cô hy vọng anh đi, với tư cách là chồng của cô, anh sẽ dành thời gian đi xem thử!

Ngày hôm sau, Giang Nhung dậy thật sớm, nhưng Trần Việt vẫn dậy sớm hơn cô. Bọn họ đã ở chung vài ngày rồi, cho dù cô thức dậy sớm cỡ nào thì khi cô tỉnh lại cũng thấy Trần Việt quần áo chỉnh tề, ngồi bên cửa sổ đọc báo kinh tế tài chính.

Có đôi khi, Giang Nhung cảm thấy Trần Việt không phải là một người sống ở thời kỳ này.

Cuộc sống làm việc và nghỉ ngơi của anh có quy luật khiến người khác giận sôi gan, mỗi ngày đều dành thời gian đọc báo giấy sắp lỗi thời, chứ không lên Internet tìm hiểu tin tức.

“Dậy rồi à!” Anh ngẩng đầu nhìn cô một cái rồi lại cúi đầu xem báo.

“Ừ, chào buổi sáng!” Giang Nhung nhìn anh, trong phút chốc không thể dời mắt. Hôm nay anh mặc một bộ quần áo bình thường màu trắng tinh, yên lặng ngồi trên ghế salon đơn đặt bên cửa sổ, đôi chân thon dài vắt chéo một cách thoải mái, ánh nắng sớm xuyên qua cửa sổ nhẹ nhàng hắt lên người anh, khiến cả người anh tỏa ra sựấm áp. Người đàn ông này quả thực không phải người, mà là một tác phẩm nghệ thuật hiếm thấy trên đời, đẹp tới mức khiến người ta chỉ muốn giấu đi.

Ánh mắt dò xét nóng rực của Giang Nhung khiến Trần Việt chú ý, nhưng anh không quá quan tâm, vẫn bình tĩnh lật xem tờ báo trong tay.

Bình thường vẻ ngoài của anh đã hấp dẫn vô số ánh mắt mê giai, khiến anh rất phản cảm, nhưng kiểu yên lặng nhìn ngắm giống như Giang Nhung lại không khiến anh chán ghét. Sau một lúc lâu, ánh mắt của Giang Nhung còn chưa dời đi, anh ngẩng đầu lên hỏi cô: “Không phải em muốn tham gia hoạt động công ty tổ chức sao?”

“Anh không nói thì suýt nữa em quên mất.” Giang Nhung xấu hổ cười cười, tùy tiện tìm một lý do lấp liếm. Cô còn đang nghĩ, tác phẩm nghệ thuật như Trần Việt mà mang đi bán đấu giá nhất định sẽ bán được giá tốt, thì giọng nói của Trần Việt giống như chậu nước lạnh hắt tỉnh cô.

Công ty thuê hai xe khách 50 chỗ để chở công nhân viên đi sơn trang Bích Hải – thánh địa nghỉ phép.

Lúc trưởng phòng các ban ngành kiểm kê nhân số, ánh mắt mọi ngườiở đó đều nhìn chung quanh, xem thử Boss lớn có đến đi cùng hay không?

Lâm Mỹ đứng bên cạnh Giang Nhung nói: “Trời cao phù hộ, Boss lớn nhất định phải tới, nhất định phải tới đó.”

Giang Nhung bật thốt ra: “Anh ấy sẽ không tới.”

Lâm Mỹ trợn to mắt nhìn Giang Nhung: “Sao cô biết?”

Giang Nhung ý thức được mình lỡ miệng, lập tức tìm cớ: “Boss lớn bình thường đều là người vô cùng đúng giờ, hiện tại còn chưa thấy bóng dáng đâu thì chắc chắn là không tới rồi.”

Lâm Mỹ thất vọng gục đầu xuống, nữ đồng nghiệp bên cạnh nghe được cũng thất vọng thở dài một hơi.

Tâm tư của nhóm đồng nghiệp nữ rất rõ ràng, bình thường trong công việc không thấy được Boss lớn, không có cơ hội biểu hiện trước mặt Boss lớn, nên lần du lịch này chính là một cơ hội. Tất cả mọi người đều mang tới những bộ quần áo đẹp nhất, tưởng tượng bản thân có thể xuất hiện trước mặt Boss, nhưng người ta lại không đến.

Hơn một giờ sau đoàn người mới tới sơn trang Bích Hải nằm ở ven biển, chuyện cần làm đầu tiên khi tới là nhận thẻ phòng.

Giang Nhung vốn ở chung một phòng với Lâm Mỹ, nào ngờ Hứa Huệ Nhi đột nhiên xuất hiện: “Giang Nhung, gian phòng bên này không đủ, cô đi theo tôi tới phòng bên này!”

Hứa Huệ Nhi là người được tin cậy bên cạnh Boss lớn, Giang Nhung được cô chỉ định ở một phòng khác, khiến mọi người không ngừng hâm mộ.

Chờ mọi người nhận xong thẻ mở phòng, vội vàng muốn đi xem phòng thì Hứa Huệ Nhi đứng ra nói: “Mọi người xin chờ một chút, tổng giám đốc Trần muốn nói vài lời với mọi người.”

Tổng giám đốc Trần!!!

Trong chốc lát, ánh mắt của mọi người đều rực sáng, tổng giám đốc Trần tới thật sao?

Trong ánh mắt mong đợi của mọi người, Trần Việt mặc một bộ vest màu xám bạc được cắt may thủ công chậm rãi đi từ cửa lớn tới. Mỗi một bước đi của anh đều khiến tim của nhóm đồng nghiệp nữ đập loạn xạ.

Giang Nhung nhìn thấy Trần Việt xuất hiện, không nghĩ gì ngoài việc 1.500.000đ của cô đã trở về, còn thắng thêm được mấy triệu nữa, thật sự khiến người ta vui vẻ. Lúc ánh mắt Trần Việt nhìn qua thấy Giang Nhung cười sáng lạn không gì sánh bằng thì lại nghĩ, mình chỉ là tìm chút thời gian ghé qua cũng có thể làm cho cô vui mừng đến thế sao?

Anh đi tới, lịch sự cười với mọi người: “Mọi người chơi thỏa thích, ăn thỏa thích, tất cả chi phí đều do công ty chi trả.”

Mọi người vui sướng nhảy dựng lên, suýt nữa thì hô to Boss lớn muôn năm, chỉ có một mình Giang Nhung lặng yên đứng phía sau thầm nghĩ, có tiền thật là thoải mái.

Hứa Huệ Nhi mượn cớ nói gian phòng bên này đã chia xong, dẫn Giang Nhung ngồi lên một xe ngắm cảnh chạy tới khu biệt thự độc lập trong khu nghỉ phép. Nhìn thấy cơ sở vật chất bố trí bên này, trong lòng Giang Nhung có chút bồn chồn. Đừng nói là Hứa Huệ Nhi dẫn cô tới bên này là có mục đích khác nhé?

Giang Nhung đoán không lầm, Hứa Huệ Nhi đưa cô tới địa bàn riêng tư của Trần Việt.