Trần Việt không chỉ không muốn trở về bệnh viện, còn kéo theo cơ thể yếu ớt ở lại Thịnh Thiên xử lý cỏng việc dồn lại trong mấy ngày trước.
Giang Nhung nhìn anh mà giận khồng có chỗ trút. Cô bất chấp tất cả, hồm nay cho dù có phải đánh anh thành tàn phế, cô cũng muốn kéo về. Sao cô có thế đế cho anh tùy hứng như vậy được chứ.
“Em cho anh nửa giờ thôi.” Trần Việt thấy Giang Nhung tức giận thì lắc đầu, cảm giác vừa bất lực vừa buồn cười nói.
Giang Nhung cắn chặt môi, tức giận trừng mắt nhìn anh. Nếu như anh còn không về, cô sẽ không thèm nói chuyện với anh nữa.
“Ngoan, em đừng tức giận nữa, anh căn dặn một vài công việc xong sẽ trở về cùng với em.” Trần Việt cầm lấy điện thoại trên bàn và gọi cho cô thư ký xinh đẹp trẻ tuổi: “Cỏng việc trong mấy ngày qua đều giao cho Phó tổng giám đốc Kiều xử lý. Chuyện gì mà nhất định cần tôi xử lý thì bảo trợ lý Lục đưa đến nhà tỏi.”
“Vâng, tổng giám đốc Trần.” Cô thư ký xinh đẹp trẻ trung nhận lấy tài liệu liền lịch sự lui ra ngoài. Trước khi đi, cô ta không khỏi liếc nhìn Giang Nhung.
Tất cả mọi người trong Thịnh Thiên đều biết tổng giám đốc của bọn họ đã kết hôn, con cũng đã hơn ba tuổi, nhưng chưa có ai từng gặp qua vợ của tống giám đốc.
Trong Thịnh Thiên đồn nhau, nói khi vợ tống giám đốc của bọn họ sinh con, vì khó sinh mà qua đời, cho nên tổng giám đốc Trần của bọn họ phải vừa làm ba vừa làm mẹ.
Trước khi bạn nhỏ Trần Nhạc Nhung vào trường mầm non, tổng giám đốc của bọn họ đều dẫn theo con mình đi làm.
Nhớ hai năm trước, khi tổng giám đốc đang họp, thường xuyên phải dừng lại giữa chừng để thay tã và cho con bú sữa… Hình tượng tổng giám đốc lạnh lùng lập tức biến thành ông bố vĩ đại nuồng chiều con gái, yêu con như mạng sống của mình vậy.
Cũng vì một loạt những hành vi này của tổng giám đốc mới khiến cho mọi người tin tưởng vợ tổng giám đốc của bọn họ nhất định đã khó sinh mà qua đời rồi.
Vợ của tống giám đốc không còn, tống giám đốc của bọn họ dồn hết tình yêu dành cho vợ lên con gái của mình.
Nhưng hồm nay Lục Diên dẫn một người đến và nói là vợ tống giám đốc của bọn họ, trong giây lát bên trong Thịnh Thiên giống nồi áp suất bị nổ tung vậy.
Cả đám người đều đang suy đoán, chắc vợ của tổng giám đốc này là bạn gái mới của tống giám đốc lạnh lùng, không có ai nghĩ tới người vợ đã qua đời của tổng giám đốc cả.
Tống giám đốc của bọn họ đẹp trai lại nhiều tiền, muốn dáng người có dáng người, muốn khí chất có khí chất, muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền. Đây chính là người đàn ông mà bao nhiêu phụ nữ nằm mơ cũng muốn có được.
Những người phụ nữ muốn leo lên tống giám đốc của bọn họ ít nhất có thể lập thành một đội bóng rổ. Nhưng tống giám đốc lạnh lùng của bọn họ chưa bao giờ liếc mẳt nhìn những người phụ nữ kia, đóng băng hy vọng của bao nhiêu người phụ nữ.
Có một ngôi sao nữ là diễn viên nổi tiếng đã ký hợp đồng với giải trí Thịnh Thiên, tốt nghiệp học viện điện ảnh nào đó, mới ra mắt đã nhận được hai bộ phim của đạo diễn lớn, trong thời gian ngắn còn được quốc tế biết tới, hơn nữa danh tiếng cũng rất tốt.
Vào năm ngoái, trong cuộc họp hằng năm của Thịnh Thiên, ngòi sao nữ kia thông qua các quan hệ, cuối cùng mới có cơ hội đứng ở bên cạnh tống giám đốc của bọn họ.
Ngôi sao nữ kia có học thức lại rất xinh đẹp, dáng người nóng bỏng, trong bữa tiệc tối hôm đó ăn mặc đầy gợi cảm nhưng khỏng làm người ta cảm thấy quá lộ liễu, trang điếm cũng rất thỏa đáng.
Cô ta vừa vào phòng tiệc đã thu hút ánh mắt của rất nhiều người, rất nhiều đàn ông chủ động tới chào hỏi làm quen nhưng đều bị cô ta lịch sự duy trì một khoảng cách.
Tất cả mọi người cho rằng cô ta căn bản khỏng có tâm trạng phát triển mối quan hệ nam nữ, nhưng không biết cô ta đã sớm phong tỏa mục tiêu là tổng giám đốc của bọn họ.
Nhờ người dẳn tới gặp, cô ta cố gắng chen đến bên cạnh tống giám đốc, muốn mời tống giám đốc của bọn họ một ly rượu.
Nhưng tống giám đốc của bọn họ lại không hề nể mặt, vô cùng lạnh lùng nói một câu: “Tỏi không uống rượu”, không chút thương tiếc mà từ chối người ta.
Sau đó, tống giám đốc của bọn họ thậm chí còn không nhớ nối mặt mũi của ngôi sao nữ kia, nhưng cô ta lại suýt nữa tự sát vì ngài ấy.
Chuyện tương tự như vậy còn rất nhiều, nhưng từ trước đến nay tổng giám đốc Trân của bọn họ không hề động tâm trước bất kỳ người phụ nữ nào. Tất cả mọi người đều đoán, chẳc chẳn vợ tổng giám đốc của bọn họ qua đời quá thảm nên ngài ấy mới phải “giữ thân như ngọc”.
Chính vì vậy, khi Lục Diên đột nhiên dẫn đến một người phụ nữ, còn nói là vợ của tổng giám đốc, mọi người mới chấn động kinh ngạc như vậy.
Ai nấy đều chấn động đến mức khồng còn tâm trạng nào để bàn luận xem tổng giám đốc của bọn họ có phải bị bệnh nguy kịch hay không. Tất cả đang thảo luận xem cô vợ mới của tổng giám đốc rốt cuộc có chổ nào thu hút được tổng giám đốc Trần của bọn họ?
Dáng vẻ bên ngoài thật sự hơn người, dịu dàng xinh đẹp tao nhã… Mặt mũi có chút tương tự với bạn nhỏ Trần Nhạc Nhung, nhất là đôi mắt to sáng ngời lấp lánh như hai viên thủy tinh thì dường như là bản phóng đại của cô bé.
Mọi người suy đoán, có thế bởi vì người phụ nữ này giống với người vợ đã qua đời của tống giám đốc nên ngài ấy mới kính trọng cô vài phần.
Vào lúc bọn họ đều cảm thấy người được gọi là vợ của tống giám đốc này chỉ là một người đóng thế, tổng giám đốc lại chạy về… Khi thấy tổng giám đốc của bọn họ và vợ của ngài ấy cùng đi ra khỏi phòng họp, ánh mắt anh nhìn cô rất dịu dàng, lúc nói chuyện thì giọng điệu nuông chiều đến mức không ai còn dám nói ra nói vào sau lưng nữa.
Bọn họ thấy sự dịu dàng của tổng giám đốc khi ở bên cạnh vợ chẳng khác nào khi ngài ấy ở bên cạnh cô con gái bảo bối của mình.
Giang Nhung nhìn theo cô thư ký xinh đẹp trẻ trung kia ra khỏi văn phòng, quay đầu nói thầm có chút ghen tuồng: “Bên cạnh đều là mấy cô thư ký xinh đẹp trẻ trung, còn nói ba năm nay luôn nhớ tới em, ai tin được chứ! Quả nhiên không thể tin được lời của đàn ông nói!” “Cái gì?” Giang Nhung nói rất nhỏ nên Trần Việt không có nghe rõ.
“Em nói anh đúng là có diễm phúc không nhỏ đâu. Nhóm thư ký có tới mấy chục người, phần lớn đều là cô gái xinh đẹp trẻ tuổi.” Giang Nhung thừa nhận mình lòng dạ hẹp hòi, ghen tuông linh tinh.
“Trẻ tuối thì không sai, nhưng xinh đẹp sao?” Anh cũng phải nghi ngờ ánh mắt của Giang Nhung. Chẳng lẽ cô không cảm thấy những cô thư ký kia còn kém xa cô sao?
Giang Nhung:”…”
Thôi đi, chỗ này là địa bàn của tổng giám đốc Trần, cô vẫn không nên chọc anh thì hơn.
“Đi thồi, chúng ta về nhà đi.” Trần Việt tắt máy tính và đứng dậy. Nhưng anh vừa mới nhấc chân lên thì cảm giác mệt mỏi ập tới khiến anh phải ngã ngồi xuống.
Giang Nhung vội vàng đi tới đỡ anh: “Trần Việt, anh sao vậy?”
Trần Việt nắm lấy tay cô và khẽ cười nói: “Em còn muốn khỏng để ý tới anh nữa không?”
Trán anh lại đổ mồ hôi, rõ ràng cơ thể đã không thể chống đỡ được nữa mới phải mệt mỏi ngồi trở lại. Nhưng anh khỏng muốn làm cô lo lắng nên vẫn cố nhịn và nói đùa.
Giang Nhung cực kỳ đau lòng, hét lên với anh: “Trần Việt, nếu như anh còn cậy mạnh chống đỡ nữa, em sẽ dẫn theo Nhung Nhung nhỏ đi thật xa, cho anh cả đời cũng không tìm được bọn em.”
Giang Nhung rõ ràng chỉ nói lẫy, nhưng Trần Việt lại đế tâm nói: “Giang Nhung, nếu em còn nói như vậy nữa, anh sẽ trói em lại.”
“Em sẽ không nói lung tung nữa… Chúng ta đi tới bệnh viện trước đi.” Giang Nhung biết mình nói sai nên rất can đảm thừa nhận sai lầm.
“Không đi, anh đã nói không đi là không đi.” Trần Việt tùy hứng nói, cũng có vẻ hơi tức giận.
“Anh… Được rồi, vậy chúng ta về nhà thơi. Trần Việt không muốn về bệnh viện, Giang Nhung cũng không có cách nào, đành phải để cho anh về nhà trước.
Nhưng suy nghĩ lại, trong nhà rộng rãi, không khi cũng thoáng đãng, hoàn cảnh tốt hơn trong bệnh viên nhiều, nói không chứng có thể khiến cho anh khỏe lại nhanh hơn.