“Bởi vì kiếp sau có quá nhiều yếu tố không thể kiểm soát, những yếu tố này anh đều phải cân nhắc từng cái một.” Trần Việt nghiêm túc nói.

“Em đùa với anh thôi, anh nghiêm túc như vậy làm gì?” Giang Nhung nhìn anh một cái, cười cười: “Trước dậy đi, hôm nay còn rất nhiều chuyện phải làm đấy.”

“Giang Nhung——” Trần Việt kêu tên Giang Nhung, muốn nói lại thôi.

“Làm sao vậy?” Giang Nhung đang xoay người xuống giường liền ngừng động tác, quay đầu lại nhìn anh.

Trầm mặc một chút, Trần Việt lại hết sức nghiêm túc nói: “Mỗi câu anh từng nói với em đều là nghiêm túc.”

Mỗi lời nói đều là nghiêm túc, chưa từng nói đùa.

Tối hôm qua, mọi người trở về phòng nghỉ ngơi sớm, không có gì phải lo lắng, ngủ ngon, vì vậy mọi người dậy sớm.

Hương Tú dặn dò nhà bếp chuẩn bị một bàn điểm tâm tinh xảo, hương vị đủ cả, chỉ nhìn thôi đã muốn ăn rồi.

Mẹ Trần sáng sớm đã trở về giúp chuẩn bị bữa sáng, chờ con cháu thức dậy cùng ăn cơm.

Đang chuẩn bị, Chiến Niệm Bắc đùng đùng xuống lầu, bước vài bước đến phòng ăn, vừa đặt mông xuống liền ăn, cũng không quan tâm những người khác đến hay chưa.

Mẹ Trần nhìn anh ta, vừa lắc đầu vừa thở dài: “thằng nhóc cậu rốt cuộc lúc nào mới có thể sửa đối cái tình này của cậu?”

“Tính em làm sao?” Chiến Niệm Bắc cắn một miếng điểm tâm, ngẩng đầu liếc mắt nhìn mẹ Trần: “Chị đừng so sánh em với con trai chị, em và nó không phải người cùng một đường.”

Mẹ Trần đang muốn nói thì bị lời của Chiến Niệm Bắc chặn lại, dừng một chút, bà lại nói: “Tiểu tử rốt cuộc từ sáng đến tối cậu đang làm những chuyện gì vậy?”

“Đi làm, tan làm, ăn, ngủ… Mỗi ngày đều lặp lại những việc này, còn có thể làm gì?” Nói xong, Chiến Niệm Bắc đón lấy sữa tươi mẹ Trần đưa tới, uống một hớp ừng ực ừng ực.

Mẹ Trần ngẩng đầu liếc mắt nhìn, không thấy Trần Tiểu Bích, lại nói: “Chuyện cậu và Trần Tiểu Bích, cậu định như thế nào?”

Trần Tiểu Bích không phải con ruột nhà họ Trần, không có quan hệ máu mủ với Chiến Niệm Bắc, chỉ cần hai người bọn họ bằng lòng, mẹ Trần bất cứ lúc nào cũng có thể giúp bọn họ làm đám cưới.

“Còn có thể làm sao? Nghĩ thế nào thì làm thế đó thôi.” Nghĩ đến Trần Tiểu Bích, khóe miệng Chiến Niệm Bắc không tự chủ hơi nở nụ cười.

Nha đầu kia, anh không phát uy, cô ấy sẽ không biết sự lợi hại của anh, gây chuyện với anh, bây giờ khá tốt, anh không tin, hôm nay cô ấy vẫn có thể dậy được.

“Chị hỏi em phải làm sao, em lại hỏi ngược lại chị. Chiến Niệm Bắc, chắc không phải là em không muốn chịu trách nhiệm đấy chứ?” Thấy thái độ ba lăng nhăng của Chiến Niệm Bắc, mẹ Trần cũng phát cáu.

Trần Tiểu Bích là đứa trẻ bọn họ nuôi lớn, tình yêu thương bọn họ dành cho Trần Tiểu Bích so với Trần Việt cũng không ít, nếu Chiến Niệm Bắc dám không chịu trách nhiệm với Trần Tiểu Bích, mẹ Trần sẽ là người đầu tiên không tha thứ cho anh ta.

“Nha đầu kia còn nhỏ, cô ấy còn muốn phát triển sự nghiệp diễn xuất của cô ấy… Chị hỏi cô ấy đi, cô ấy muốn thế nào, em đều theo cô ấy.” Lần đầu tiên, Chiến Niệm Bắc dùng giọng điệu nghiêm túc chăm chú như thế nói về chuyện của Trần Tiểu Bích.

Trần Tiểu Bích lúc nào cũng nói cô ấy còn trẻ, không muốn từ bỏ sự nghiệp sinh con cho Chiến Niệm Bắc. Mặc dù Chiến Niệm Bắc chưa từng nói ra, nhưng sau khi nghe xong anh đã nhớ kỹ trong lòng.

Mẹ Trần đưa tay gõ gõ đầu anh ta: “Cậu một người đàn ông, cậu không chủ động một chút, cậu bảo tiểu cô nương làm sao nói ra muốn thế nào?”

Chiến Niệm Bắc lại cắn tiếp một miếng điểm tâm, thờ ơ nói: “Mỗi buổi tối em đều bò vào phòng cô ấy, chẳng lẽ còn thiếu chủ động?”

Mẹ Trần rất nhanh bị những lời này của Chiến Niệm Bắc làm cho giận đến mức giậm chân.

Sao lại có người đàn ông ngốc như vậy.

Bà nói chủ động, là chỉ buổi tối bò vào phòng của Trần Tiểu Bích sao?

Cậu ta không biết xấu hổ, nhưng Tiểu Bích nhà bọn họ vẫn muốn giữ chút mặt mũi.

Cũng may là xã hội thời đại ngày nay tương đối cởi mở, nếu như trước đây, bọn họ làm ra loại chuyện này chắc chắn sẽ bị bắt đi dìm lồng heo rồi.

Chiến Niệm Bắc lại nói: “Chị, người chị không khỏe, chị từ sáng đến tối chăm sóc bản thân cho tốt, để anh rể em bớt lo lắng cho chị một chút, để bọn trẻ bớt lo lắng cho chị một chút, so ra cái gì cũng tốt. Chuyện em và Trần Tiểu Bích, cứ như vậy đi.”

Có kết hôn hay không, Chiến Niệm Bắc thấy cũng không quan trọng, hai người ở bên nhau vui vẻ tự do là được rồi.

Nếu ngày nào đó đứa bé được sinh ra, ai muốn nuôi đều được.

“Cái gì gọi là như vậy đi?” Mẹ Trần cảm thấy mình đã không còn cách nào để trao đổi với em trai này, mới nói với cậu ta một chút, bà đã bị tức giận đến mức thổ huyết.

“Đi đây! Quân khu còn rất nhiều chuyện chờ em đến làm.” Bỏ lại lời nói, Chiến Niệm Bắc đứng dậy liền đi, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, anh ta ăn như hổ đói mà đã ăn no rồi.

“Chiến Niệm Bắc, em đứng lại.” Mẹ Trần chạy vài bước đuổi theo Chiến Niệm Bắc: “Chuyện em và Tiểu Bích, em nhất định phải tự mình suy nghĩ thật kỹ. Nếu em dám bắt nạt con bé, chị sẽ không để em yên.”

“Anh rể, chăm sóc vợ anh cho tốt đi, đừng để chị ấy từ sáng đến tối nhiều chuyện như vậy.” Lúc Chiến Niệm Bắc vừa ra đến cửa thì gặp ba Trần, trực tiếp ném chị gái nhiều chuyện của anh ta cho ba Trần xử lý.

“Niệm Bắc, lần này không phải anh nói em, chuyện em và Tiểu Bích, em quả thực phải suy nghĩ thật kỹ. Đám cưới có thể làm muộn một chút, có thể đăng ký giấy chứng nhận trước.” Ba Trần đứng cạnh mẹ Trần.

“Không nói với hai người cổ hủ các người nữa, chuyện bọn em, các người bớt quan tâm đi.” Bỏ lại lời nói, Chiến Niệm Bắc bước nhanh hơn, không muốn nói với bọn họ một câu nào nữa.

“Bà nội…”

Mẹ Trần vẫn muốn đuổi theo Chiến Niệm Bắc, giọng mềm mại của Tiểu Nhung Nhung truyền đến, sự chú ý của bà trong nháy mắt đã bị kéo lại, lập tức thay khuôn mặt tươi cười: “Bé Nhung, sao dậy sớm vậy? Người còn khó chịu không?”

Tiểu Nhung Nhung ở trong lòng mẹ con bé lắc lắc cái đầu nhỏ: “Nhung Nhung khỏe rồi, không khó chịu ạ.”

Người Tiểu Nhung Nhung vừa mới đỡ, còn quá yếu, Giang Nhung không thể làm gì khác ngoài bế con bé xuống tầng, con bé yếu ớt vùi vào lòng mẹ nó.

Hình như Tiểu Nhung Nhung mỗi ngày đều sẽ cao lớn hơn một chút, đã hơn bốn tuổi, thoạt nhìn đúng là một đứa bé cao lớn, Giang Nhung bế rất khó khắn, thế nhưng cô vẫn không muốn giao con bé cho Trần Việt.

“Ừ. Bé Nhung của chúng ta đã khỏe rồi.” Giang Nhung đặt Tiểu Nhung Nhung vào ghế BB, lấy thêm cơm ra khay cho con bé: “Mẹ, cậu út lại chọc giận mẹ sao?””

“Không nhắc tới tiểu tử đần độn ấy nữa. Nó không có thời gian để chọc giận mẹ.” Mẹ Trần nhìn về phía Trần Việt đang đi đến, càng nhìn càng hài lòng.

Còn đứa con trai tốt này của bà, từ trước đến nay chưa bao giờ để mọi người phải lo lắng, kết hôn sinh con từng bước quy củ, chưa bao giờ vượt quá.

“Mẹ, chuyện tình cảm của Chiến Niệm Bắc trong lòng cậu út tự hiểu rõ, mẹ đừng bận tâm thay cậu út.” Phải nói người thực sự hiểu rõ Chiến Niệm Bắc, vẫn là Trần Việt.

Tính cách bọn họ hoàn toàn khác nhau, nhưng đều là những người đàn ông đứng đầu trong lĩnh vực của họ, rất nhiều chuyện, không cần đối phương nói nhiều, bọn họ đều hiểu.

Mẹ Trần thở dài một tiếng: “Nếu thực sự trong lòng nó đã hiểu rõ thì tốt rồi.”

Con trai cũng đã nói như vậy, mẹ Trần cũng không biết còn có thể nói thêm gì, thực ra những lời con trai mình nói đều đúng.

Trần Việt ngồi xuống bên cạnh Giang Nhung, rót cho cô một cốc sữa, lại đưa cho cô món điểm tâm mà cô thích, mọi thứ làm vô cùng thuận lợi.

Cuộc sống bình yên, chính là như vậy.