“Thu Ngân!” Giang Nhung nhìn về phía Lương Thu Ngân, khẽ cười một tiếng: “Hai người chúng ta chơi chung với nhau từ cấp ba cho đến đại học, từ lúc ở Giang Bắc cho đến bây giờ. Đã nhiều năm trôi qua, cậu vẫn luôn quan tâm lo lắng cho tớ, cảm ơn vì cậu đã đối xử tốt với tớ như thế.”

Đã từng trong lúc cô bị mọi người phải xa cách họ hàng người thân, Lương Thu Ngân vẫn luôn ở bên cạnh cô, giờ phút này đây, khi cô cảm thấy bất lực và lo lắng nhất, Lương Thu Ngân vẫn làm bạn bên cô.

Lương Thu Ngân là bạn thân, là người bạn tốt nhất của cô, cô ấy luôn giúp đỡ và quan tâm cô, thế nhưng cô không thể coi sự giúp đỡ và quan tâm đó của Lương Thu Ngân thành chuyện đương nhiên.

Lương Thu Ngân có gia đình, hơn nữa ngày dự sinh của cô ấy cũng sắp đến, cô ấy có cuộc sống riêng cho chính mình, làm sao cô có thể để cô ấy luôn lo lắng cho mình như thế được.

Trên phương diện này, Giang Nhung luôn cân nhắc rất rõ ràng.

Giang Nhung đang cười, thế nhưng Lương Thu Ngân lại thấy được cô đang khóc, trong lòng cô ấy cũng cảm thấy đau đớn: “Ngốc ạ, cậu nói với mình những thứ này làm gì chứ? Chẳng lẽ cậu muốn cắt đứt quan hệ với mình à?”

“Thu Ngân, không phải tớ muốn cắt đứt quan hệ với cậu, tớ muốn tự mình giải quyết chuyện này, được không?” Giang Nhung dịu dàng nói.

Lương Thu Ngân đã từng vì cô mà bị bỏng, cho đến bây giờ vết thương trên người cô ấy còn chưa khỏi hẳn.

Bây giờ Lương Thu Ngân sắp sinh, cuộc sống của gia đình cô ấy rất hạnh phúc và ấm áp, cô không thể để cho Lương Thu Ngân lại bị cuốn vào trong bất kỳ nguy hiểm nào.

Diệp Diệc Thâm kia, trên người anh ta mang theo hơi thở nguy hiểm, anh ta tuyệt đối không phải là một nhân vật dễ trêu chọc.

Giang Nhung biết loại người này không dễ chọc, cô cũng không trêu chọc anh ta. Thế nhưng lại bị anh ta đưa vào tầm ngắm… Cô nghĩ, anh ta sẽ không bỏ qua chuyện đó một cách đơn giản như thế.

Cô chỉ hy vọng Diệp Diệc Thâm có việc gì thì nhằm vào cô, cho dù cô có phải liều mạng với anh ta, cô cũng không sợ, thế nhưng cô sợ Diệp Diệc Thâm âm thầm gây ra thương tổn cho Trần Việt.

Không phải Trần Việt thua kém Diệp Diệc Thâm, mà chính là *, ai biết được Diệp Diệc Thâm sẽ làm ra loại chuyện gì?

*Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng: Đòn trước mặt dễ tránh, đòn sau lưng khó phòng.)

Lương Thu Ngân chần chờ một lúc rồi nói: “Nhung Nhung, nhưng mà…”

“Thu Ngân à, tớ và Trần Việt đã ly hôn.” Giang Nhung hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: “Không phải là do anh ấy không tốt, cũng không phải là do anh ấy đối xử với tớ không tốt, mà chính là anh ấy quá ưu tú, anh ấy luôn chăm sóc chu đáo cho tớ. Cậu biết không, lúc đi cùng anh ấy, có đôi khi tớ sẽ cảm thấy rất sợ, tớ sợ một ngày nào đó anh ấy đột nhiên rời khỏi tớ, giống như mẹ tớ, tớ thậm chí còn không được gặp mặt bà ấy lần cuối.”

“Nhung Nhung, chuyện này sẽ không xảy ra đâu.” Lương Thu Ngân hiểu Giang Nhung, cô ấy biết Giang Nhung đang lo lắng chuyện gì.

Giang Nhung cười khổ, nói: “Thu Ngân, cả ba mẹ tớ đều như thế. Không chỉ có ba mẹ tớ, còn có cả cậu cũng vì tớ mà bị thương… Thu Ngân à, tớ sợ, tớ rất sợ hãi, tớ sợ một ngày nào đó tớ đột nhiên nghe được tin tức xấu.”

Lương Thu Ngân nói: “Nhung Nhung, nhưng cậu có biết hay không, ngài Trần rất quan tâm cậu, nếu không, anh ấy tuyệt đối sẽ không theo đến, ở sát bên cạnh nhà cậu.”

“Tớ biết…” Giang Nhung cười nói: “Thu Ngân, cậu trở về đi, đừng để Trình Chí Dũng phải lo lắng.”

Cô đương nhiên biết Trần Việt đối xử rất tốt với mình, chính vì thế cô mới muốn cách xa Trần Việt.

“Nhung Nhung, cậu…”

“Thu Ngân, cậu trở về đi.”

Thái độ của Giang Nhung rất kiên quyết, Lương Thu Ngân đành phải quay đầu đi về.

Cô vừa đi vừa quay đầu nhìn lại, cô sợ mình vừa rời đi, Giang Nhung sẽ yếu ớt ngã xuống mặt đất.

Giang Nhung mỉm cười nhìn cô, cho cô một ánh mắt yên tâm, giống như muốn nói… Đừng lo lắng, tớ không sao đâu.

Mình nên tin tưởng Giang Nhung, Giang Nhung là một người có vẻ ngoài yếu đuối, nhưng trái tim của cô ấy rất mạnh mẽ, cô ấy không phải là người dễ dàng gục ngã như thế.

Trước kia Giang Nhung không dễ dàng gục ngã, bây giờ trên người Giang Nhung có thêm một phần chín chắn, có lẽ cô biết chính mình đang làm gì.

Sau khi nghĩ như thế, Lương Thu Ngân cảm thấy yên tâm hơn, cô hít một hơi thật sâu rồi đi về nhà.

Nhìn thấy Lương Thu Ngân rời đi, Giang Nhung thu lại tầm mắt, chỉ là vừa rồi ánh mắt còn đang mang theo ý cười, trong nháy mắt trở nên ảm đạm, mất đi ánh sáng.

Cô đưa tay bấm chuông cửa, bấm một lần lại một lần, nhưng người ở trong phòng không đáp lại.

Một lúc lâu sau, Giang Nhung lại một lần nữa lấy điện thoại di động ra, nhắn tin cho Trần Việt: “Trần Việt, em chỉ muốn nói hai câu với anh thôi, sau này em sẽ không đến quấy rầy cuộc sống của anh nữa, anh chỉ cần ra ngoài một lát thôi.”

Sau khi gõ xong những chữ này, Giang Nhung đọc đi đọc lại, cảm thấy giọng điệu của mình đã hạ xuống rất thấp, lần này hy vọng Trần Việt có thể đi ra gặp cô.

Thế nhưng lại một lần nữa, vẫn là một tin nhắn gửi đi không nhận được hồi âm.

Anh không mở cửa, không nghe điện thoại, cũng không trả lời tin nhắn… Những biện pháp có thể nghĩ ra được, Giang Nhung đều đã sử dụng, Trần Việt vẫn thờ ơ, như vậy cô chỉ có thể đứng chờ ở đây.

Nhất định phải chờ đến khi Trần Việt đi ra gặp cô.

Cùng lúc đó, trong phòng chính là một thế giới khác.

Trong phòng mở máy sưởi, nhiệt độ ấm áp, ở bên trong này gần như không cảm thấy được đang là mùa đông.

“Ba ơi!” Tiểu Nhung Nhung dè dặt kéo góc áo của Trần Việt, nhỏ giọng gọi một tiếng.

Trần Việt đang rơi vào trong trầm tư, anh không trả lời cô bé, cô bé bĩu môi, dáng vẻ ủy khuất giống như sắp khóc đến nơi rồi.

“Ba ơi, Nhung Nhung muốn mẹ và ba ở bên nhau!” Gọi một lần ba không nghe thấy, tiểu Nhung Nhung liền gọi lần thứ hai, cô bé nhất định phải gọi đến khi ba nghe được mới thôi.

Cô bé không muốn nhìn thấy ba mẹ xảy ra cãi vã, càng không muốn thấy hai người rời xa nhau, mình chỉ hy vọng ba mẹ mình mãi mãi ở bên nhau, gia đình ba người bọn họ sẽ không bao giờ xa rời, như mìnhé mới chính là bảo bối hạnh phúc nhất trên thế giới này.

Trần Việt lấy lại tinh thần, anh nhẹ nhàng vỗ lên lưng tiểu Nhung Nhung, dịu dàng nói: “Tối nay Nhung Nhung ở với ba nhé, chờ tay con hết sưng thì trở về bên mẹ.”

Nói cho cùng, những lời anh vừa nói với Giang Nhung, đều là những lời nói trong lúc nóng giận, sau khi bình tĩnh lại, anh thật sự không thể làm ra chuyện cướp tiểu Nhung Nhung từ bên cạnh Giang Nhung đi.

“Nhung Nhung không muốn mẹ buồn! Nhung Nhung muốn ra ngoài gặp mẹ!” Tiểu Nhung Nhung bẹp miệng, dáng vẻ vừa ủy khuất lại vừa đáng thương, giống như chỉ cần ba nói không cho cô bé ra gặp mẹ, cô bé sẽ khóc.

“Nhung Nhung…” Trần Việt yêu thương xoa đầu tiểu Nhung Nhung: “Nhung Nhung rất lo lắng cho mẹ, đúng không?”

“Vâng ạ!” Tiểu Nhung Nhung dùng sức gật đầu.

Trần Việt lại hỏi: “Nhung Nhung muốn ba mẹ vĩnh viễn ở bên nhau, đúng không?”

“Vâng ạ!” Tiểu Nhung Nhung tiếp tục gật đầu.

“Vậy Nhung Nhung phải hứa với ba, Nhung Nhung ở với ba hai ngày, những chuyện khác, con không cần quan tâm, mọi việc để ba lo, được không con?” Nói chuyện với con gái, Trần Việt vẫn là người ba dịu dàng, rất có kiên nhẫn.

“Ba ơi, mẹ ở bên ngoài, ngoài trời tuyết đang rơi rất nhiều.” Từ màn hình giám sát của chuông cửa, tiểu Nhung Nhung đã sớm nhìn thấy mẹ đứng ở bên ngoài, cô bé cảm thấy rất đau lòng.

“Nhung Nhung đi chơi, ba biết mình phải làm sao.” Không chỉ có Nhung Nhung lo lắng cho mẹ, anh cũng rất lo lắng cho vợ mình, thế nhưng Giang Nhung quả thật muốn phân rõ giới hạn với anh, không cho anh lo lắng.