Trần Việt đảm bảo, nếu Giang Nhung dám giở trò lừa dối anh, anh nhất định sẽ treo ngược cô lên đánh để cô biết rằng Trần Việt anh không phải là người dễ trêu chọc.
“Trần Việt, em biết câu nào anh nói với em cũng đều là nghiêm túc.”
Giang Nhung dũng cảm chống lại ánh mắt thâm thúy của Trần Việt, cô khẽ cắn môi nói tiếp: “Em cũng rất nghiêm túc.”
Cô nhìn anh với ánh mắt vừa trong trẻo vừa kiên định: “Anh nói anh yêu em, muốn giữ em luôn ở bên cạnh, sao em lại không muốn thường xuyên ở bên anh chứ. Nhưng em còn rất nhiều chuyện phải lo, em sợ, sợ rằng chúng ta không thể nắm tay nhau cùng đi đến già.”
Giang Nhung cứ nghĩ đến chuyện cô không thể ở bên Trần Việt đến già thì lại thấy hít thở khó khăn, lòng cũng thấy đau đớn: “Trần Việt, từ lúc em đồng ý kết hôn với anh, em đã quyết định muốn sống cùng anh đến hết đời, trước giờ chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ ly hôn với anh.”
Cô hít sâu một hơi, cố nén nước mắt, tiếp tục nói: “Vài ngày trước, em đề nghị ly hôn với anh là vì Diệp Diệc Thâm uy hiếp em, anh ta sẽ gây bất lợi cho anh. Em sợ, sợ sẽ mất anh, cho nên em mới làm theo lời anh ta.”
“Trần Việt, anh biết không?” Giang Nhung hỏi Trần Việt, đồng thời tự mình trả lời: “Chắc chắn là anh không biết, khi em nhìn anh ký tên vào đơn ly hôn, lúc đó em đã cảm thấy như trời sắp sập xuống vậy.”
“Cho dù năm đó, em chưa biết mấy người Giang Chính Thiên không phải là người thân của em thì lúc bị bọn họ cùng nhau phản bội, em cũng không thấy khó chịu như lần này.”
“Trong giây phút anh ký tên vào đơn ly hôn đó, em tưởng như mình đã chết rồi. Nhưng trong bụng em còn có con của chúng ta, em phải không ngừng tự nhủ là em không thể để bản thân xảy ra chuyện gì, em nhất định phải sinh đứa con của chúng ta ra thuận lợi.”
“Bởi vì đứa bé này là anh để lại cho em, là bảo bối duy nhất, đứa bé là mối liên hệ duy nhất giữa em và anh trong lúc đó.”
Giang Nhung lấy hơi rồi nói một tràng rất dài, cô nói toàn bộ những điều trước đây chưa từng nói với anh, cô muốn để anh biết rằng, thật ra trong lòng cô, anh chính là mạng sống của cô.
Anh nói khi cô không ở bên anh, trong lòng anh trống rỗng.
Nhưng cô cũng đâu có khác gì.
Lúc anh không ở bên cạnh cô, trong lòng cô chỉ có sự trống rỗng, cô thậm chí cảm thấy mỗi lần hít thở không khí cũng đều kèm theo nỗi đau đớn thấu xương.
Khi không có anh ở bên cạnh, cô chưa có đêm nào ngủ yên giấc, chưa ăn bữa cơm nào ngon miệng.
Nếu không phải là còn có con chống đỡ thì có lẽ cô đã không thể kiên trì được đến tận bây giờ.
Giang Nhung nói xong hồi lâu vẫn không thấy Trần Việt trả lời, cô hơi thấp thỏm kéo nhẹ góc áo Trần Việt: “Trần Việt?”
Rốt cuộc anh muốn như thế nào?
Trả lời cho cô một câu, cho cô một đáp án, đừng cứ để cô phải tự phỏng đoán như vậy có được không?
“Giang Nhung, xin lỗi em!” Trần Việt xoa đầu cô, ôm cô vào lòng: “Chuyện Diệp Diệc Thâm uy hiếp em, anh đã biết rồi.”
Trước đây, Trần Việt luôn cảm thấy những việc anh có thể làm giúp Giang Nhung thì anh đều đã làm hết rồi, anh chính là một người chồng mẫu mực.
Thật ra những chuyện anh làm còn xa mới đủ, trước giờ anh cũng không đứng ở lập trường của Giang Nhung để suy nghĩ cho cô, bởi vì cuối cùng thì cô cũng không phải là anh.
Cô chỉ biết là anh là người đứng đầu Thịnh Thiên, chỉ biết là mỗi ngày anh kiếm được rất nhiều tiền, nhưng cô cũng không biết thủ đoạn mà anh dùng để quản lý Thịnh Thiên.
Có rất nhiều chuyện mà anh chưa từng nói với cô, bởi vì anh nghĩ rằng Giang Nhung có biết hay không thì cũng không ảnh hưởng gì.
Chính vì anh không nói, Giang Nhung mới không biết thế lực thật sự của anh, cho nên khi đột nhiên bị người khác uy hiếp, lại là chuyện có liên quan đến anh, đã khiến cô hoảng loạn sợ hãi.
Trong lúc hoảng sợ một mình, dù sao đầu óc cũng sẽ phản ứng chậm hơn bình thường một chút, cho nên cô mới đưa ra lựa chọn như vậy.
Mà anh biết rõ Giang Nhung bị Diệp Diệc Thâm uy hiếp nhưng chẳng những không chủ động nói cho cô biết, để cô không phải lo lắng, bảo cô rằng anh có cách để đối phó với Diệp Diệc Thâm, mà lại để cô tự suy nghĩ, để cô tự mình đưa ra quyết định.
“Anh biết cả rồi sao?” Giang Nhung tưởng mình làm mọi chuyện thần không biết quỷ không hay, thật không ngờ Trần Việt lại biết hết.
Trần Việt đã biết, rốt cuộc là anh đã biết từ lúc nào?
Từ trước hay sau khi bọn họ ly hôn?
Trong khi Giang Nhung còn đang nghi ngờ thì lại nghe thấy Trần Việt nói: “Giang Nhung, anh đã nói với em rất nhiều lần, em là vợ của Trần Việt anh, anh là người đàn ông mà em có thể dựa vào cả đời. Vậy sao khi em bị người khác uy hiếp, em lại không thương lượng với anh? Tại sao lại muốn tự quyết định một mình?”
Giang Nhung cúi đầu: “Em…”
Trần Việt nâng cằm cô lên, hôn lên trán cô: “Trước đây anh không biết là em đang sợ hãi, nhưng bây giờ thì anh biết rồi.”
Trước đây, Trần Việt không hiểu, nhưng sau khi nghe những lời vừa rồi của Giang Nhung thì anh đã hiểu ra tất cả.
Đối với anh, ly hôn là một chuyện trọng đại, anh vẫn luôn chờ đợi Giang Nhung, chờ cô nghĩ thông suốt, chờ cô tìm đến anh, nói cho anh biết.
Anh cứ tưởng cô sẽ nghĩ thông, thật không ngờ, cô lại thực sự ly hôn với anh, cho nên trong cơn tức giận, anh đã đồng ý ly hôn với cô.
Nói cho cùng, giữa hai người bọn họ đều tưởng mình đang nghĩ cho đối phương, cũng không được đối phương hiểu cho, khiến hai người không trao đổi với nhau đúng lúc nên mới để tình huống như vậy xảy ra.
Giang Nhung lại không hiểu: “Anh biết cái gì?”
Trần Việt đang nâng mặt cô: “Giang Nhung, đồng ý với anh, sau này cho dù gặp phải chuyện gì, bất kể chuyện lớn hay nhỏ, em đều phải thương lượng cùng anh, không được lại tự mình quyết định.”
Giang Nhung nhẹ nhàng gật đầu: “Em đồng ý với anh. Anh cũng phải đồng ý với em, không được lặng lẽ xử lý hết tất cả mọi chuyện nữa, có chuyện gì cũng phải thương lượng với em.”
“Ừ, sau này chúng ta sẽ cùng nhau nỗ lực.” Trần Việt nói xong thì cúi đầu hôn Giang Nhung, liếc mắt lại thấy đứa nhỏ đang đứng bên cạnh, cô bé chớp chớp đôi mắt to trong veo như nước, vô cùng tò mò nhìn hai người bọn họ.
“Nhung Nhung!” Trần Việt gọi cô bé.
Nhung Nhung không thấy gì hết.” Tiểu Nhung Nhung dùng bàn tay nhỏ nhắn che mắt, lại cố tình hé ngón tay ra, nhìn ba mẹ qua kẽ tay.
Ba mẹ lại chơi trò hôn hôn rồi, chứng tỏ hai bọn họ lại hòa thuận lại rồi, sau này sẽ không cãi nhau nữa, cô bé cũng không cần phải lo lắng mình sẽ lại trở thành đứa nhỏ không có mẹ nữa rồi.
“Con qua đây!” Trần Việt gọi.
“Ba không được bắt nạt Nhung Nhung, Nhung Nhung không nhìn là được.” Tiểu Nhung Nhung thấy vẻ mặt của ba không bình thường, nhanh chóng nói mấy lời dễ nghe, ngộ nhỡ ba tức giận, đánh cái mông nhỏ của bé thì phải làm sao?
“Con mau qua đây!” Trần Việt hơi nhấn mạnh.
“…” Cái miệng nhỏ của Tiểu Nhung Nhung khẽ giật giật, nếu như ba lại đánh thì bé sẽ khóc cho ba coi, cô bé nghĩ là làm.
“Trần Việt, anh muốn làm gì? Đừng dọa bé Nhung của chúng ta nữa.” Mẹ không đợi Tiểu Nhung Nhung khóc cho ba coi thì đã đứng ra bảo vệ cô bé rồi.