“Giang Nhung, hai người có sao không?” Trần Việt vừa lái xe, vừa quan sát tình hình của Giang Nhung và Tiểu Nhung qua kính chiếu hậu.
“Em với con không sao.” Giang Nhung nói.
Khi cơ thể bị va đập, Giang Nhung theo bản năng che chắn bụng, may mà chỉ đập phải bả vai cô, cô và con không sao.
Tiểu Nhung Nhung ngồi trên ghế BB chuyên dụng cho trẻ nhỏ, vừa rồi khi quẹo cua xe, cánh tay cô bé bị siết đỏ, thế nhưng tình hình tổng thể vẫn ổn.
“Ba, Nhung Nhung cũng không sao!” Tiểu Nhung Nhung mạnh mẽ thể hiện sự tồn tại của mình.
“Nhung Nhung ngoan!” Giọng nói Trần Việt dịu dàng hơn nhiều, lại nói: “Nhung bảo bối, lát nữa ba muốn chơi với con một trò chơi rất kích thích, con và mẹ ngồi vững, không cần phải sợ.”
“Ba, Nhung Nhung là bạn nhỏ dũng cảm! Nhung Nhung không biết sợ!” Tiểu Nhung Nhung tuổi còn nhỏ, ba nói là chơi trò chơi, cô bé lập tức tin tưởng là chơi trò chơi, nhưng không biết có một “trò chơi” sống còn đang chờ một nhà ba người bọn họ.
“Giang Nhung…” Trần Việt tăng tốc xe, đồng thời lại nhìn Giang Nhung qua gương chiếu hậu: “Xảy ra một chút vấn đề nhỏ, em và Nhung thắt chặt dây an toàn ngồi vững, không cần phải sợ, tất cả đã có anh.”
“Trần Việt, anh tập trung lái xe, không cần lo lắng cho chúng em, em sẽ trông nom Tiểu Nhung Nhung.” Trong trí nhớ của Giang Nhung, Trần Việt lái xe vẫn rất ổn, hôm nay đột nhiên quẹo cua lớn như vậy, chắc chắn là có chuyện.
Cô cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng cô tin tưởng Trần Việt có thể xử lý.
Bây giờ, việc cô phải làm là bảo vệ mình và Tiểu Nhung Nhung, để Trần Việt không bị phân tâm.
“Nhung Nhung, con ngồi chắc, ba chuẩn bị tăng tốc.” Trần Việt xoay vô-lăng, một chiếc xe nhanh chóng bám đuôi, nhanh chóng vượt lên bên phải làn xe.
Cuối cùng Giang Nhung cũng biết xảy ra chuyện gì, hóa ra có mấy chiếc xe bám theo bọn họ, liều chết lao về phía bọn họ.
Vừa rồi bất ngờ bị bao vây, nếu Trần Việt không có khả năng quan sát đường, đoán chừng ngay thời điểm đột ngột quẹo cua, xe bọn chúng đã gặp phải tại nạn rồi.
Giang Nhung lo lắng nhìn về phía Trần Việt, ánh mắt của cô và Trần Việt chạm nhau trong kính chiếu hậu, tình huống khẩn cấp như vậy, Trần Việt không chỉ phải cắt đuôi mấy chiếc xe phía sau, còn phải luôn luôn quan sát tình hình của hai mẹ con cô qua kính chiếu hậu, tuyệt đối không thể để hai người xảy ra chuyện.
Ánh mắt cô và anh chạm nhau qua kính chiếu hậu, nhưng chỉ một giây ngắn ngủi, Trần Việt lại dời ánh mắt đi, tập trung chú ý đến tình hình xung quanh.
Thấy Trần Việt bình tĩnh như thế, trái tim hơi dâng lên của Giang Nhung cũng chậm rãi về lại chỗ cũ.
Cô tự nói với mình đừng lo lắng, tin tưởng Trần Việt chắc chắc có thể cùng mẹ con hai người ứng phó nguy hiểm lần này.
Đúng lúc này, Giang Nhung thấy phía trước có một chiếc xe đi ngược chiều đến, mục tiêu của nó, rõ ràng chính là xe của họ.
Trước có hổ chặn, sau có truy binh, chúng bao vây quanh xe hai người, nếu như đồng thời va chạm, thì chiếc xe hạng sang Ferrari đắt tiền này của Trần Việt cũng không thoát khỏi số phận bị nát thành đống sắt vụn.
Tình hình càng ngày càng nguy hiểm, Giang Nhung nắm chặt tay, căng thẳng đến nỗi tim sắp nhảy ra ngoài.
“Ba, cố gắng lên!” Tiểu Nhung Nhung tin chắc ba đang dẫn hai người chơi trò chơi, cho nên cô bé không sợ chút nào.
“Nhung bảo bối ngồi chắc nhé, ba cố gắng đây!” Đang ở dưới tình huống căng thẳng như vậy, Trần Việt vẫn tỉnh táo xoay vô-lăng, khi trái khi phải, rồi đạp mạnh chân ga.
Một tiếng rít mạnh vang lên, chiếc xe anh lái dường như có mắt, sượt qua thân chiếc xe chặn đầu, tia lửa bắn ra bốn phía.
Trần Việt lái xe tránh được cú chặn đầu của chiếc xe kia, chiếc xe kia lại không cách nào khống chế tốc độ của mình, tiếp tục lao về phía trước, ầm một tiếng, đâm vào chiếc xe truy kích Trần Việt từ phía trước.
Chiếc xe đó và ba chiếc khác cùng đâm vào nhau, sau khi đâm thì văng ra, nặng nề rơi xuống đất, thân xe nát bét, người lái xe mang theo các loại thiết bị an toàn cũng bay ra ngoài, văng cao mấy mét, rồi lại rơi xuống đất, giật lên một cái rồi không có bất kỳ cử động gì, đã không còn thở nữa.
Cú va chạm này khiến các xe khác truy kích Trần Việt cũng bị tổn hại không nhỏ, đợi đến khi bọn chúng nghĩ đến việc phải đuổi theo Trần Việt, xe Trần Việt đã sớm lao đi, không thấy phương hướng.
Lúc này, có một đoàn xe chạy tới, nhanh chóng bắt được đám người theo dõi Trần Việt.
“Mấy chiếc xe của các cậu phụ trách hộ tống tổng giám đốc Trần, mấy người các anh dẫn người về.” Người đứng đầu chỉ đạo.
May là ông chủ của bọn họ không sao, nếu không thì cả đám người bọn họ sẽ không gánh nổi.
Khi người của mình tới, Trần Việt mới giảm tốc độ xe, không bao lâu cũng về tới nơi ở của họ.
Trần Việt xuống xe, lập tức kiểm tra tình hình của hai người: “Nhung Nhung, trò chơi kết thúc rồi. Nói cho ba, con có khó chịu ở đâu không?”
Tiểu Nhung Nhung lắc lắc chiếc đầu nhỏ: “Ba, Nhung Nhung không khó chịu, Nhung Nhung vẫn muốn chơi.”
Bởi vì không rõ tình huống, Tiểu Nhung Nhung chỉ cho rằng vừa rồi có người muốn chơi xe đụng với họ, nói thật là chơi rất khá.
“Nhung Nhung giỏi lắm!” Trần Việt khen ngợi từ tận đáy lòng, không hổ là con gái của anh, gan dạ sáng suốt, không giống người khác, tuổi còn nhỏ mà chẳng những không bị dọa sợ vì xe chạy như bay, lại vẫn vui vẻ nói với anh vẫn muốn chơi tiếp.
“Đúng, Nhung bảo bối của chúng ta thật sự rất giỏi.” Giang Nhung xoa mặt Tiểu Nhung Nhung, vừa rồi cô sợ đến tim sắp bắn ra, vậy mà Nhung bảo bối nhà họ lại có thể mặt không đổi sắc.
Khen ngợi con xong, lúc này ánh mắt Trần Việt mới nhìn về phía Giang Nhung, ánh mắt nóng rực lại có chút vui mừng: “Giang Nhung, em cũng rất giỏi!”
“Hả… Em giỏi chỗ nào?” Giang Nhung có chút ngượng ngùng khi được Trần Việt khen, theo bản năng dời đi ánh mắt nhìn thẳng anh.
“Chỗ nào em cũng rất giỏi!” Tình huống vừa rồi nguy hiểm như vậy, Giang Nhung biết phải bảo vệ chính mình và cục cưng trong bụng cùng với Tiểu Nhung Nhung để anh không bị phân tâm, cho nên anh mới có thể hoàn toàn thoát khỏi kẻ địch, an toàn về đến nhà.
“Em đâu có…” Giang Nhung thực sự xấu hổ khi được anh khen.
“Nhung Nhung lớn bé của anh đều rất giỏi!” Trần Việt cởi đai an toàn cho Tiểu Nhung Nhung, ôm cô bé lên rồi đi vòng qua bên phải, giúp Giang Nhung mở cửa.
Giang Nhung duỗi chân xuống xe, lại cảm thấy bụng đau đớn.
“Trần Việt, em… bụng em đau quá, em không biết…”
Vừa nghĩ đến khả năng làm tổn thương con, Giang Nhung lo lắng đến không nói nổi một câu hoàn chỉnh.
“Sao thế?” Giang Nhung có chuyện, Trần Việt càng lo lắng hơn cô.
Anh đặt Tiểu Nhung Nhung xuống đất rồi ôm lấy Giang Nhung.
“Bụng em đau, vẫn đang đau…” Giang Nhung căng thẳng nói.
Vừa rồi không cảm thấy đau bụng, có thể là vì tinh thần quá căng thẳng, lúc này đau đớn ở phần bụng khiến Giang Nhung đổ mồ hôi lạnh.
“Giang Nhung, đừng sợ, không sao đâu.” Trần Việt ôm lấy Giang Nhung bước nhanh vào trong nhà: “Nhung Nhung, theo sau ba.”
Tiểu Nhung Nhung chạy theo ba mình, thế nhưng bé còn quá nhỏ, mặc dù dốc hết sức nhưng vẫn nhanh chóng bị ba bỏ xa.