Sau khi chấm dứt cuộc trò chuyện với Lục Diên, Trần Việt lại gọi một số điện thoại khác, sau khi gọi thì bên kia nhanh chóng bắt máy: “Tổng giám đốc Trần.”

“Diệp Diệc Thâm đang ở đâu?” Trần Việt không nói thừa một chữ mà nói thẳng mục đích gọi điện thoại của mình.

Anh chẳng việc gì phải bận tâm về kẻ được Diệp Diệc Thâm cử tới đả kích mình, bởi lẽ những kẻ đó căn bản là không thể làm được gì anh.

Nếu Diệp Diệc Thâm tự mình đối phó anh thì anh còn có có thể chơi trò mèo vờn chuột với Diệp Diệc Thâm cho vui nhưng hiện tại anh không chỉ có một mình mà còn có cả mẹ con Nhung Nhung.

Anh không chỉ muốn bảo vệ sự an toàn của mẹ con Nhung Nhung mà còn muốn bảo đảm mình phải được an toàn trăm phần trăm vì anh không muốn để cho mẹ con Nhung Nhung lo lắng lại càng không muốn nhìn thấy họ rơi nước mắt.

“Tổng giám đốc Trần, chúng tôi đã biết rõ hành tung của Diệp Diệc Thâm rồi. Anh ta đã đến New York vào tối ngày hôm trước, hộ chiếu mà anh ta dùng sử dụng thân phận khác, cho nên người của Lục Diên bên đó và người của chúng tôi bên này mới không phát hiện ra anh ta sớm.” Người đang nói chuyện ở đầu dây bên kia là Kiều Chấn Đông, cũng là một nhân viên cốt cán lão luyện đã làm việc bên cạnh Trần Việt nhiều năm rồi.

Chẳng qua sau khi Trần Việt quay về Giang Bắc để phát triển thì Kiều Chấn Đông vẫn ở lại Mỹ phụ trách công việc bên Mỹ, người trực tiếp lãnh đạo anh ta đương nhiên chỉ có một mình Trần Việt.

Trần Việt vẫn không hé một lời, Kiều Chấn Đông biết Trần Việt đang chờ anh ta tiếp tục báo cáo công việc, nên tiếp tục nói: “Người của chúng ta đã định vị được vị trí cụ thể của Diệp Diệc Thâm, thế lực còn sót lại bên cạnh anh ta cũng đã bị chúng ta tiêu diệt một cách triệt để. Chỉ cần anh ra lệnh một tiếng, chúng tôi sẽ tóm gọn anh ta ngay, anh ta có chạy cũng không thoát.”

Thế lực còn sót lại đã bị diệt sạch, vậy thì Diệp Diệc Thâm đối với Trần Việt mà nói chẳng khác nào một kẻ tàn phế, không có một chút tác dụng uy hiếp nào cả.

Trần Việt một tay cầm di động, ngón tay của bàn tay còn lại thì khẽ gõ lên mặt bàn, một hai một hai, rất có nhịp phách.

Hồi lâu sau, anh mới chậm rãi nói: “Gửi vị trí cụ thể của anh ta sang đây, tôi muốn tự mình đi gặp anh ta.”

“Không…” Không cần anh phải tự mình đi gặp một kẻ như vậy.

Kiều Chấn Đông muốn nói thế nhưng đã không nói, dù sao thì từ khi nào đến phiên cấp dưới như bọn họ bàn xét việc mà ngài tổng giám đốc nhà họ làm chứ.

“Còn có vấn đề gì sao?” Trần Việt lạnh lùng hỏi.

“Không có.” Kiều Chấn Đông tiếp tục nói: “Tôi đã sai người theo dõi anh ta, tuyệt đối không cho anh ta bước ra khỏi cửa nửa bước, tổng giám đốc Trần muốn gặp anh ta lúc nào cũng được.”

“Bây giờ.” Lại là hai chữ đơn giản đến không thể đơn giản hơn được nữa, là cách thức nói chuyện, xử lý công việc quen thuộc của Trần Việt.

“Vậy tôi đi sắp xếp.” Trần Việt chỉ nói hai chữ đơn giản như vậy nhưng khẳng định là Kiều Chấn Đông hiểu được ý đồ của anh, bây giờ anh sẽ đi gặp Diệp Diệc Thâm

Thế lực bên cạnh Diệp Diệc Thâm đã bị diệt sạch, gã ta đã bị bọn họ đẩy vào ngõ cụt, đã không còn đường phản kháng nữa rồi.

Trần Việt lần này đi gặp Diệp Diệc Thâm, là muốn để cho Diệp Diệc Thâm biết, người phụ nữ của anh tuyệt đối không phải là người mà tên họ Diệp rác rưỡi như gã có thể động vào.

Thậm chí, Trần Việt còn muốn lấy dao cắt môi và chặt tay của Diệp Diệc Thâm vì đôi môi và hai cánh tay của gã đã động vào Giang Nhung.

Giang Nhung của anh, đời này chỉ có thể thuộc về một mình anh!

Trước kia Trần Việt không hề biết ham muốn chiếm giữ của anh lại mạnh như vậy!

Trần Việt đi ra khỏi phòng làm việc, thấy Tiểu Nhung Nhung đang chạy chơi đùa giỡn với Miên Miên, một người một chó đang giành nhau quả bóng nhỏ, tranh nhau túi bụi, không ai chịu nhường cho ai.

“Ba, em gái không ngoan!” Thấy Trần Việt, Tiểu Nhung Nhung tựa như thấy được chỗ dựa vững chắc nhất liền lập tức mét ba.

“Gâu gâu gâu…” Miên Miên không biết nói nên dùng tiếng sủa gâu gâu gâu của mình để thể hiện sự bất mãn của mình, cứ như đang nói chị Nhung Nhung không ngoan.

“Được rồi, lát nữa ba sẽ bảo người ta mang tới vài trái banh nữa, hai người các con mỗi đứa một trái, không cần tranh nhau.” Thấy Tiểu Nhung Nhung và Miên Miên bởi vì giành nhau một quả banh mà không ai chịu nhường ai, Trần Việt lắc đầu buồn cười, hai đứa nhóc này bình thường rất tình cảm nhưng khi giành đồ của nhau thì coi nhau như người lạ.

“Nhung Nhung yêu ba!” Trong lòng Tiểu Nhung Nhung thì ba vẫn là người tốt nhất, mặc kệ là chuyện lớn đến đâu thì ba vẫn có cách giải quyết.

“Gâu gâu gâu…” Miên Miên quẩn quanh Trần Việt một vòng rồi ôm chân anh, dùng cách thức thể hiện độc đáo của mình để nói nó cũng yêu ba.

“Được rồi, hai đứa đi chơi đi, ba phải ra ngoài bàn công chuyện.” Trần Việt lại nhìn sang một căn phòng làm việc khác thì thấy bản thiết kế do Giang Nhung phác thảo.

Cô vừa nhận một đơn đặt hàng, yêu cầu của khách hàng là một bộ sườn xám của Trung Quốc nhưng phải mới lạ và nổi bật, hơn nữa phải giao phiên bản hoàn thiện cho khách trước tết Nguyên đán.

Hiện chỉ còn vài ngày nữa là tới tết Nguyên đán rồi, Giang Nhung lại càng phải vội vàng làm ngày làm đêm, nhất định phải giao phiên bản hoàn thiện cho khách trước thời gian đã hẹn.

Tối hôm qua cô bận rộn đến tối muộn mới đi ngủ, hôm nay trời vừa sáng cô đã thức dậy, Trần Việt muốn khuyên cô nhưng những lời khuyên can chưa kịp nói ra đã phải nuốt vào lại.

Giang Nhung thích công việc này, hơn nữa này công việc này có thể khiến cô cảm thấy mình có giá trị chứ không phải là một con mọt gạo chỉ biết ỷ lại ở anh… Cho nên anh không có lý do gì phải yêu cầu cô bỏ công việc này.

Trần Việt đau lòng vì Giang Nhung quá mệt nhọc nhưng những khi cô bận rộn, anh luôn ở bên cạnh cô, nói cho cô biết, anh sẽ vẫn ủng hộ công việc của cô, hơn nữa sẽ không nhúng tay vào công việc của cô, ủng hộ cô về mặt tinh thần.

Trần Việt đi vào phòng làm việc, ôm cô từ phía sau, khẽ cọ cằm lên đỉnh đầu cô: “Giang Nhung…”

“Hửm?” Giang Nhung khẽ uhm một tiếng, cô vẫn tập trung toàn bộ sự chú ý của mình vào bản phát thảo nên không để ý tới Trần Việt.

“Giang Nhung!” Trần Việt lại nhấn mạnh tên cô.

“Trần Việt, sao vậy?” Giang Nhung vẫn không nhìn anh.

“Nhìn anh này!” Trần Việt bất mãn, lấy cây bút vẽ trong tay Giang Nhung xuống, xoay cô lại để cô nhìn anh.

“Đừng quậy mà!” Giang Nhung cười với anh, giơ tay nựng mặt anh: “Em đang có cảm xúc, bị anh chen ngang như vậy em không biết khi nào mới lại có thể tiếp tục.”

“Chẳng lẽ anh còn không quan trọng bằng bản thiết kế của em sao?” Trần Việt rầu rĩ, một bản thiết kế cũng có thể khiến anh nổi cơn ghen.

“Đương nhiên…” Giang Nhung ôm lấy cổ anh, kề sát vào khóe miệng của anh hôn một cái: “Đương nhiên bản thiết kế của em không quan trọng bằng anh, nhưng em phải dựa vào nó để kiếm sống.”

“Em cũng có thể dựa vào anh để sống mà…” Trần Việt đang định nói ra những lời này nhưng lại cố gắng nuốt ngược trở vào.

Cô không hề muốn sống dựa vào anh, cô phải tự lực cánh sinh, cô là vợ của anh chứ không phải là con mọt gạo ỷ lại vào anh.

Dù những lời muốn nói thì không thể nói nhưng những chuyện khác Trần Việt có thể làm được.

Anh nâng mặt của Giang Nhung lên, biến nụ hôn phớt của cô vừa rồi thành một nụ nôn nồng nhiệt, dịu dàng nhưng triền miên.

Hôn đến mức Giang Nhung sắp ngợp thở đến nơi, anh mới quyến luyến không nỡ buông cô ra, dùng ngón tay thô ráp của mình khẽ vuốt ve đôi môi bị anh hôn đến sưng phù lên: “Thích không?”

Thích anh hôn cô như vậy không?

Đó là điều mà Trần Việt muốn hỏi, Giang Nhung hiểu ý anh nên mới đỏ mặt gật đầu: “Thích!”