Lần đầu tiên nhìn thấy “Điệp Luyến”, Giang Nhung liền bị thiết kế khéo léo tuyệt vời cùng đường may tinh xảo chắc chắn của người thợ hấp dẫn, khiến cô cảm thấy đẹp mê hồn.

Cô nhớ bộ váy cưới đó đã làm cho cô vô cùng xinh đẹp trong mắt mọi người, tương tự cô cũng nhớ rõ bộ đồ vest bị rách tơi tả đó của Trần Việt. Cô lại càng không thể quên được ánh mắt hoảng sợ của Ivan khi nhìn thấy “Điệp Luyến” bị rách tả tơi.

“Vậy thì bây giờ tôi sẽ nói cho cô biết, người thực sự thiết kế ra Điệp Luyến chính là tôi, Ivan chẳng qua chỉ là mượn danh nghĩa mà thôi.” Diệp Diệc Thâm nói từng chữ với Giang Nhung, giọng điệu tuy nhẹ nhàng, nhưng lại khiến cho người ta không cách nào xem nhẹ được.

Lúc này, nghe Diệp Diệc Thâm nói như vậy, Giang Nhung tựa hồ đã hơi hiểu được năm đó vì sao Ivan lại có biểu cảm như vậy khi nhìn thấy Điệp Luyến bị xé rách.

“Món đồ quý giá” do mình bảo quản thay bạn lại bị người ta làm hư, biểu cảm đó không phải là hoảng sợ, cũng không phải phẫn nộ, mà hơn hết thảy là đáng tiếc.

“Anh là tác giả đích thực của Điệp Luyến thì có liên quan gì đến tôi cơ chứ?” Giang Nhung thật sự không hiểu, Diệp Diệc Thâm muốn lấy lại bản quyền thiết kế của mình thì chỉ cần đi tìm Ivan là được rồi, tại sao lại phải cứ quấn lấy cô.

Diệp Diệc Thâm nhanh chóng đưa cho cô đáp án.

Gã nói: “Bởi vì bộ váy cưới đó tôi chuẩn bị cho người vợ tương lai của mình nhưng lại được cô khoác lên mình.”

Cô chẳng những mặc “Điệp Luyến” của gã, mà cô còn mặc rất xinh đẹp, vừa nhìn thấy bóng dáng đó của cô dù chỉ là nhìn thấy từ xa.

Thì gã đã biết gã muốn người phụ nữ này.

Loại tâm tình này quá mức mãnh liệt, là cảm xúc mà từ trước đến nay gã chưa từng có với những người phụ nữ khác.

Giang Nhung: “…”

Thế nhưng cô lại không tìm được lý do nào để phản bác lại gã, bởi vì những gì Diệp Diệc Thâm nói đều là sự thật.

Năm đó khi Trần Việt muốn cô mặc Điệp Luyến, Chu Ly từng nói chủ nhân của Điệp Luyến đã chuẩn bị nó cho người vợ tương lai của anh ta.

Diệp Diệc Thâm lại nói: “Giang Nhung, hãy đi với tôi.”

Giang Nhung đã biết, Diệp Diệc Thâm muốn đưa cô đi, nhưng không rõ mục đích là gì.

Lúc này chỉ có hai mẹ con cô ở đây, căn bản là không thể phản kháng lại Diệp Diệc Thâm, cô chỉ có thể nghĩ cách để giảm mức độ tổn thất của mọi việc xuống thấp nhất.

Cô nói: “Diệp Diệc Thâm, anh muốn tôi đi theo anh, tôi có thể đi với nhưng anh phải để con gái của tôi lại.”

Ít nhất cũng phải để Tiểu Nhung Nhung lại, dù gì thì trong hai mẹ con cô vẫn phải có một người an toàn, Trần Việt trở về phát hiện ra mọi chuyện mới không bị hỏng loạn.

“Cô muốn để lại cô nhóc này để nó đi báo tin cho ba mình ư?” Diệp Diệc Thâm lạnh lùng cười: “Giang Nhung, không cần phải vậy, tôi sẽ sai người của mình đi thông báo cho Trần Việt, anh ta sẽ đến gặp hai mẹ con cô.”

Giang Nhung ôm hi vọng cuối cùng nói: “Diệp Diệc Thâm, tốt xấu gì thì anh cũng là một người đàn ông, anh muốn gì thì cứ nhằm vào tôi, hãy để con gái tôi lại, tôi cam đoan sẽ ngoan ngoãn đi cùng anh, tuyệt đối không phản kháng lại.”

Nhưng Diệp Diệc Thâm chỉ trả lời cô bằng một nụ cười thâm sâu khó lường.

“Tổng giám đốc Trần, Diệp Diệc Thâm đang ở bên trong, anh xem xem là anh vào hay tôi cử người vào trong mời anh ta ra?” Kiều Chấn Đông dẫn Trần Việt tới chỗ của Diệp Diệc Thâm, đứng cách Trần Việt khoảng hai bước, cẩn thận dò hỏi.

“Các cậu lui ra đi.” Mục đích của Trần Việt khi đến đây là để gặp Diệp Diệc Thâm một mình, cho nên anh quyết định tự mình đi vào gặp Diệp Diệc Thâm.

Cửa phòng vừa được mở ra, ánh mắt của Trần Việt liền nhìn người trong phòng.

Tuy chỉ nhìn thấy bóng dáng của đối phương nhưng anh biết chắc rằng người đó không phải là Diệp Diệc Thâm, mà là người khác giả mạo.

“Kiều Chấn Đông, Diệp Diệc Thâm ở đâu?” Trần Việt quay nhìn Kiều Chấn Đông bằng ánh mắt lạnh lùng, Kiều Chấn Đông sợ tới mức rùng mình một cái, một hồi lâu vẫn không hiểu có chuyện gì xảy ra.

“Tổng, tổng giám đốc Trần… Diệp Diệc Thâm ở trong phòng…” Tuy bị Trần Việt dọa nhưng Kiều Chấn Đông vẫn cố lấy hết dũng khí chỉ chỉ vào phòng.

Ý của anh ta là muốn Trần Việt nhìn kỹ một chút, Diệp Diệc Thâm đang ở trong phòng, ngài tổng giám đốc ơi, ngài có thể nhìn cho rõ rồi hẳn hùng dữ với tôi được không.

Nói xong, Kiều Chấn Đông liền phát hiện ra chỗ kì lạ, anh ta lập tức vọt vào trong phòng túm lấy người đó nhìn.

Chết tiệt!

Người này đâu phải là Diệp Diệc Thâm, mà chỉ là một người có dáng vẻ giống Diệp Diệc Thâm thôi.

“Mày là ai? Diệp Diệc Thâm đâu?” Anh ta nôn nóng đến mức đạp tên giả mạo một đạp.

Tổng giám đốc Trần của bọn họ nổi tiếng là người rất nghiêm khắc với cách làm việc của cấp dưới, không cho phép xảy ra một chút sai sót nào, vậy mà hôm nay anh ta lại để cho Diệp Diệc Thâm thật bỏ chạy ngay trước mắt mình và còn để lại một tên giả mạo thay thế.

Ngay khi Kiều Chấn Đông trừng phạt tên giả mạo thì Trần Việt đã xông ra ngoài ngay lập tức, anh đã đoán được Diệp Diệc Thâm sẽ đi đâu.

Anh lấy di động ra, đang chuẩn bị gọi điện thoại cho cấp dưới đang bảo vệ khu biệt thự thì điện thoại của Giang Nhung gọi đến.

Trần Việt lập tức bắt máy: “Giang Nhung…”

“A…”

Trong điện thoại có tiếng hét thảm thiết của Giang Nhung vang lên, Trần Việt nghe thấy, tái tim đau như vỡ nát.

Anh nắm chặt nắm đấm, bình tĩnh nói: “Diệp Diệc Thâm, không được làm cô ấy bị thương.”

“Ha ha ha… Minh Chí ơi là Minh Chí, lớn tuổi cỡ đó mà tại sao mày vẫn thông mình như vậy nhỉ? Tao còn chưa nói gì mà mày đã khẳng định là tao bắt cóc vợ con của mày hay vậy.” Trong điện thoại, Diệp Diệc Thâm đang cười, cười như một tên điên vậy.

“Diệp Diệc Thâm, mày muốn gì?” Giọng nói của Trần Việt nghe thì vẫn bình tĩnh, nhưng cánh tay đang cầm di động của anh đã run lên bần bật rồi.

Diệp Diệc Thâm bắt cóc hai mẹ con Nhung Nhung, đó là hai người mà đời này kiếp này Trần Việt quý trọng nhất, bình thường anh nâng niu yêu quý hai mẹ con họ trong lòng bàn tay.

Họ bị Diệp Diệc Thâm bắt cóc, Trần Việt làm sao mà không lo lắng cho được, nhưng anh không thể rối loạn.

Bởi vì đây là thời khắc mà hai mẹ con Nhung Nhung đang cần anh, anh phải bình tĩnh mới có thể đối phó với Diệp Diệc Thâm, cứu hai mẹ con cô về.

“Tao muốn gì sao? Ha ha…” Diệp Diệc Thâm cười lạnh, cười mãi không ngừng như lên cơn dại: “Mày cảm thấy vợ và con gái mày đáng giá bao nhiêu tiền?”

“Nói!” Trần Việt rống lên một chữ duy nhất.

Anh không còn tâm trí đâu mà chơi đùa với Diệp Diệc Thâm, Diệp Diệc Thâm có thời gian, nhưng anh thì không thể để mẹ con Nhung Nhung ở trong tay kẻ thù thêm một giây nào nữa.

Diệp Diệc Thâm đột nhiên ngưng cười, nói: “Nếu tao nói tao muốn dùng vợ và con gái của mày đổi lấy Thịnh Thắng, thì mày có muốn hay không cũng phải đáp ứng yêu cầu của tao thôi, đúng không.”

Rõ ràng là câu hỏi nhưng Diệp Diệc Thâm lại dùng giọng điệu khẳng định.

Cũng chính vì anh ta hiểu rất rõ địa vị của Giang Nhung cùng Tiểu Nhung Nhung trong lòng Trần Việt, cho nên Trần Việt sẽ không một chút do dự mà dùng Thịnh Thắng để đổi lấy an toàn của vợ con anh.

“Minh Chí ơi là Minh Chí, tốt xấu gì thì tao và mày cũng là bạn học mấy năm trời, tính cách của mày ra sao tao vẫn rất hiểu.” Diệp Diệc Thâm lại cười, cười rất đắc ý: “Giao Thịnh Thiện cho tao đối với tao mà nói chẳng có tác dụng gì, cho nên tao muốn dùng thứ quan trọng hơn cả Thịnh Thiên để đổi lấy hai mẹ con họ.”

Trần Việt trầm giọng nói: “Nói ra ý muốn của mày đi!”

“Tao muốn mạng của mày!” Diệp Diệc Thâm nghiến răng nghiến lợi nói.

Lúc này đây, mục đích của anh ta không phải là Giang Nhung và Tiểu Nhung Nhung, mà là Trần Việt.

Anh ta muốn tính mạng của Trần Việt!

Trần Việt mà chết thì Thịnh Thiên như rắn mất đầu, lúc đó sẽ không còn ai cắn xé nhà họ Diệp của bọn họ nữa, nhà họ Diệp có thể sống lại.