Giang Nhung, em có thể nghe thấy anh không?

Giang Nhung, em có thể cảm nhận được anh không?

Nếu như em có thể nghe thấy anh, có thể cảm nhận được anh, xin em hãy đáp lại anh.

Cho dù lông mi hơi run lên, ngón tay hơi động đậy cũng được… Như vậy cũng sẽ khiến anh không cảm thấy quá lẻ loi trong quá trình chờ em tỉnh lại.

Lẻ loi đến độ giống như bị toàn thế giới vứt bỏ.

“Giang Nhung…”

Trần Việt nắm tay Giang Nhung đưa lên môi khẽ hôn. Tận sâu trong lòng anh gọi tên cô hết lần này đến lần.

Hi vọng cô có thể đáp lại anh.

Hy vọng có thể nghe thấy cô khẽ gọi tên anh – Trần Việt

Nhưng anh đợi đã lâu, đợi ròng rã ba tháng trời, cô vẫn nhắm chặt hai mắt, yên lặng nằm ở đây không chịu mở mắt nhìn anh.

Lẽ nào đây chính là sự trừng phạt cô dành cho anh sao?

Trừng phạt vì trước đây rõ ràng anh biết cô bị người khác uy hiếp, còn giả vờ ly hôn với cô, hơn nữa còn diễn một vở kịch ly hôn lớn.

Chắc chắn là cô đã biết chân tướng rồi, vì vậy cô dùng cách thức tàn nhẫn như vậy để trừng phạt anh, khiến cho anh biết được tâm trạng lúc đó của cô đau buồn đến cỡ nào.

“Ba ơi!”

Cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị đẩy ra, trước tiên Tiểu Nhung Nhung thò đầu nhỏ vào, sau đó cô bé vô cùng mềm mại gọi một tiếng ba.

Nghe được tiếng gọi của Tiểu Nhung Nhung, trái tim giống như bị ngâm trong hầm băng của Trần Việt dần dần cảm nhận được hơi ấm. Anh che giấu vẻ đau xót trong mắt, sau khi đổi thành một bộ dáng dịu dàng xong anh mới quay đầu lại nhìn ngoài cửa nói: “Cục cưng Nhung Nhung đến rồi.”

Tiểu Nhung Nhung bước chân nhỏ của mình chạy như bay nhào vào lòng ba, cọ tới cọ lui. Cô bé nhìn mẹ đang nằm trên giường bệnh hỏi: “Ba ơi, Nhung Nhung muốn mẹ.”

Cô bé muốn mẹ tỉnh lại, muốn mẹ giúp bé thắt bím tóc xinh đẹp, muốn mẹ ôm vào lòng hôn lên mặt cô bé, muốn mẹ cùng đi nhà trẻ với bé.

Sau khi mẹ trở về, những chuyện này đều là mẹ làm thay cho cô bé. Sau khi mẹ bị thương những chuyện này đều là do bà nội và cô út làm giúp cô bé.

Tuy bà nội và cô út thắt tóc cũng không tệ lắm nhưng cô nhóc này lại cảm thấy bím tóc mà họ thắt không đẹp bằng mẹ thắt.

Tiểu Nhung Nhung muốn làm rất nhiều việc với mẹ, nhưng mẹ vẫn ngủ mãi, bất kể cô bé gọi thế nào mẹ cũng không tỉnh lại.

Lẽ nào bởi vì cô bé không đáng yêu như trước kia, mẹ không muốn nhìn thấy cô bé nữa nên mới mẹ không muốn tỉnh lại?

Nghĩ đến có thể là nguyên nhân này, trong đôi mắt to tròn của cô bé cũng có phần tối tăm: “Ba ơi, có phải mẹ không cần Nhung Nhung nữa rồi sao?”

Bởi vì khi cô bé được sinh ra đã không có mẹ, trong lòng Tiểu Nhung Nhung luôn nhạy cảm hơn những đưa bé khác, vì vậy cô bé sẽ nghĩ đến khả năng là mẹ không cần cô bé nữa.

“Đứa bé ngốc!” Trần Việt nhẹ nhàng hôn lên gương mặt mập mạp trắng trẻo của cô bé, dịu dàng nói: “Nhung Nhung là cục cưng mẹ yêu nhất, sao mẹ lại không cần Nhung Nhung nữa chứ?”

“Vậy tại sao mẹ vẫn không tỉnh lại?” Tiểu Nhung Nhung vô cùng đáng thương hỏi, giống như chỉ cần ba cô bé trả lời một câu khiến cô bé không hài lòng thì cô bé sẽ đau buồn khóc rống lên.

“Bởi vì mẹ vì cứu ba và Nhung Nhung nên bị thương, bị thương rất nặng vì thế mẹ…” Nói tới đây Trần Việt cảm thấy trái tim mình giống như bị ai bóp nghẹt, khiến cho anh có phần nghẹn ngào nói không nên lời.

“Mẹ là yêu Nhung Nhung và ba nên mới bị thương? Không phải là mẹ không cần Nhung Nhung nữa?” Tuy Tiểu Nhung Nhung còn nhỏ thế nhưng đầu óc của cô bé vô cùng lanh lợi, vừa nghe ba nói vậy cô bé đã hiểu rõ.

“Cục cưng à con nói đúng rồi.” Trần Việt vò đầu Tiểu Nhung Nhung, ôm chặt cô bé vào lòng.

Đã từng là như vậy, ba năm trước kia lúc Giang Nhung không có ở đây chính là Tiểu Nhung Nhung nhỏ bé đã cho anh sức mạnh để đi tiếp.

Bây giờ trong thời gian dài đằng đẵng chờ đợi Giang Nhung tỉnh lại, mỗi một ngày trôi qua anh đều cảm thấy mình giống như đang vượt qua núi đao biển dầu, cũng vẫn là Tiểu Nhung Nhung ở cạnh anh cùng anh vượt qua vì thế chắc chắn Giang Nhung sẽ tỉnh lại.

Cục cưng của anh hiểu chuyện như vậy là bởi vì mẹ của cô bé chính là một người hiểu chuyện, cô nhóc đã được di truyền những ưu điểm này từ mẹ.

“Ba ơi, cô út nói hôm nay con phải ở cạnh ba lâu một chút.” Tiểu Nhung Nhung truyền lại lời của cô út cho ba mình nghe.

Sau khi qua tết Tiểu Nhung Nhung đi nhà trẻ ở Newyork. Trần Tiểu Bích và vệ sĩ đưa đón cô bé mỗi ngày.

Sau vụ nổ, ba Trần và mẹ Trần cùng với Trần Tiểu Bích đều chạy đến Mỹ đầu tiên, đây cũng là lần đầu tiên trong mấy chục năm nay bọn họ không ăn tết trong nước.

Lúc đó khi nghe được tin tức Chiến Niệm Bắc cũng muốn đến ngay, nhưng bởi vì thân phận anh ta đặc biệt, muốn ra nước ngoài một chuyến cũng không dễ dàng, vì vậy lúc có công văn cho phép, sau tết anh đã vội vàng chạy tới.

Sau khi ở Mỹ vài ngày do thời gian ở nước ngoài hạn chế, anh ta cũng không thể giúp đỡ gì được Trần Việt, lại vội vã trở về Giang Bắc.

Mỗi ngày ba Trần và mẹ Trần đều sẽ đến bệnh viện thăm Giang Nhung, muốn đổi cho Trần Việt về nhà nghỉ ngơi cho khỏe nhưng Trần Việt đều không chịu.

Giang Nhung ở bệnh viện ba tháng, Trần Việt cũng canh giữ ở bệnh viện ba tháng, ba tháng qua anh chưa từng rời khỏi phòng bệnh nửa bước.

Chuyện của Thịnh Thiên anh giao cho cấp dưới toàn quyền xử lý. Anh chỉ tập trung vào Giang Nhung. Một ngày Giang Nhung không tỉnh, anh cũng sẽ không có tâm trạng đi lo những chuyện khác.

Trần Tiểu Bích phụ trách đưa đón Tiểu Nhung Nhung mỗi ngày. Buổi sáng cô đưa cô bé đi nhà trẻ, buổi chiều đón Tiểu Nhung Nhung đến bệnh viện để cho Tiểu Nhung Nhung ở bệnh viện nói chuyện với ba mẹ.

Tấm lòng của Trần Việt đối với Giang Nhung, Trần Tiểu Bích cảm thấy không ai có thể hiểu rõ hơn cô.

Mấy năm Giang Nhung mất tích kia, chính mắt Trần Tiểu Bích đã nhìn thấy Trần Việt đã làm thế nào để vượt qua những ngày tháng khổ sở đó. Ba tháng này, cô lại ở cạnh anh chứng kiến điều đó.

Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ hồn vía lên mây của Trần Việt, Trần Tiểu Bích đều sẽ yên lặng rơi lệ, cô đau lòng cho anh trai đầu gỗ của mình nhưng lại không nghĩ ra cách nào để có thể giúp được anh.

Có lúc, cô rất muốn mình có thể thay Giang Nhung nằm trên giường bệnh kia, để cho Giang Nhung tỉnh lại đoàn tụ với chồng và con gái.

Nhưng đó chỉ là ý nghĩ của cô mà thôi. Cô không giúp được gì cả, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh trai đầu gỗ của cô đau lòng khổ sở.

Trước đây trong trí nhớ của Trần Tiểu Bích, anh trai đầu gỗ của cô mãi mãi là dáng vẻ thần thánh không thể xâm phạm được.

Bất kể anh đi tới đâu cũng đều là người mạnh mẽ khiến người khác phải ngước nhìn. Đời này không chuyện gì có thể làm khó được anh.

Mãi đến tận mấy năm trước, Giang Nhung bỗng nhiên biến mất trước mắt Trần Việt… Lúc đó, Trần Tiểu Bích mới biết được anh trai đầu gỗ của cô không phải là “Thần”, anh cũng chỉ là một người bình thường có da có thịt.

Anh cũng sẽ bị thương, cũng sẽ đau!

Lúc người khác đau, bên cạnh có người an ủi, mà lúc anh đau chỉ có một mình anh lẻ loi gặm nhấm vết thương đẫm máu kia của mình, ai cũng không giúp được anh.

Bởi vì từ trước đến nay, anh chống đỡ cả nhà đã thành thói quen rồi. Mọi người đều đã quen sống dưới đôi cánh bảo vệ của anh rồi.

Mà không ai có thể bảo vệ anh.

Lúc anh bị thương, anh đã quen giấu đi vết thương của mình, không để cho bất cứ ai bận lòng vì anh.