Giang Nhung ngẩng đầu, say khướt nhìn người đàn ông đang ôm cô, nói lẩm bấm: “Tôi đang nằm mơ đúng không, thật sự đang nằm mơ, người đàn ông đẹp trai như thế này chỉ xuất hiện trong mơ mà thôi.”

Cô cảm thấy chắc chắn là mình đang nằm mơ, đồng thời đây còn là một giấc mơ đẹp.

Bởi vì cô chính là đứa con rơi bị vứt bỏ bởi những người thân nhất, vì vậy trời cao phái xuống một “thiên thần” tốt đẹp hơn Cù Mạnh Chiến kia biết bao nhiêu lần để cứu vãn cô.

“Ha ha… Khuôn mặt anh thật đẹp, nếu như anh cười lên, đừng trưng ra khuôn mặt như thế này chắc chắn sẽ càng đẹp hơn.” Đột nhiên Giang Nhung vươn tay nặn khuôn mặt anh, ngược lại ở trong mơ, trong giấc mơ của cô, cô có thể tùy ý làm bậy, sẽ không ai làm gì được cô.

Giang Nhung không chỉ vươn tay nhéo khuôn mặt của Trần Việt, mà lúc cô mở miệng nói chuyện toàn là một mùi rượu, Trần Việt không khỏi nhíu mày, rất muốn ném cô ra đường lớn để gió lạnh thổi đi, để sau này cô không còn uống rượu lung tung nữa.

Thế nhưng anh không tính toán chuyện cô nhéo mặt anh, theo bản năng ôm chặt cô hơn, trầm giọng hỏi: “Cô có nơi nào để đi không?”

Trần Việt biết, cô không còn nhà để về, thế nhưng anh cũng không thể dẫn cô trở về nhà của mình, vì vậy chỉ có thể đưa cô đến nhà một người bạn đáng tin nào đó của cô.

“Nơi nào để đi sao? Là chỉ nhà của tôi sao?” Giang Nhung cười, cười vô cùng thảm thương: “Tôi vừa mới bị người nhà đuổi ra ngoài. Tôi đã không còn nhà nữa, cũng không còn người thân nữa, không ai cần tôi cả, sau này chỉ còn một mình tôi thôi.”

Trần Việt nghe Giang Nhung nói như vậy thì nhíu chặt mày.

“Người mẹ mà tôi yêu nhất đã không cần tôi nữa, ba tôi cũng không cần tôi, chị tôi thì có con với chồng sắp cưới của tôi… Bọn họ cùng nhau phản bội tôi, tại sao tôi làm người lại thất bại như vậy?” Giang Nhung cho rằng, đây chỉ là giấc mơ của mình, vì vậy cô không hề lo lắng nói ra những tâm sự của chính mình.

Trần Việt vẫn không hé răng, anh chỉ biết cô tên là Giang Nhung, là cô con gái thứ hai của nhà họ Giang, ngoài ra anh không hề biết rõ về cô, cho nên nhân phẩm của cô như thế nào, anh cũng không hiểu rõ.

“Anh không trả lời tôi, vậy thì đã chứng minh anh cũng cảm thấy tôi rất thất bại.” Nói xong, Giang Nhung lại nở nụ cười, thế nhưng nụ cười càng thêm đau khổ: “Từ nhỏ đến lớn tôi đều nhường cho chị ấy, tất cả mọi thứ đều nhường cho chị ấy trước… Có quần áo đẹp cũng để cho chị ấy chọn trước, có đồ ăn ngon cũng để cho chị ấy nếm trước. Thậm chí chỉ có một cơ hội đi ra nước ngoài du học, tôi cũng nhường cho chị ấy, chỉ vì chị ấy là chị của tôi, cho nên tôi tình nguyện nhường cho chị ấy.

Bởi vì cô yêu người nhà của cô, yêu chị gái của cô, cô hy vọng ba mẹ cô có thể yên tâm, chị cô có thể vui vẻ, vì vậy cô tình nguyện nhường cho chị ấy.

Cô là cam tâm tình nguyện, tuyệt đối không có một câu oán trách.

“Thế nhưng ngày hôm nay, chị ấy lại cướp chồng chưa cưới của tôi, ba tôi nói tôi là một đứa vô dụng, người mẹ mà tôi yêu nhất thì bảo tôi nhường cho chị ấy. Những món đồ khác tôi có thể nhường, thế nhưng người đàn ông cũng có thể nhường được sao?”

“Thật ra điều làm cho trái tim tôi đau khổ không phải là chồng chưa cưới của tôi bị cướp mất, mà chính là tôi bị bỏ rơi bởi những người thân nhất của mình. Tôi chỉ là một đứa con rơi vô dụng.”

“Ba tôi vẫn thường đánh chửi mẹ tôi. Chồng chưa cưới của tôi thì ‘vượt rào’ với chị gái của tôi, đàn ông các anh đều không phải người tốt.”

Nói xong, Giang Nhung hơi ghét bỏ trừng mắt nhìn Trần Việt.

Mặc dù khuôn mặt anh rất đẹp, thế nhưng anh cũng là đàn ông, vì vậy anh tuyệt đối cũng không phải là người tốt.

Giang Nhung nói như một cái máy hoàn toàn không hề ngừng lại, Trần Việt ôm cô đứng bên đường, gió lạnh thổi qua, nghe giống như một con ma men đang nói lời say xỉn.

Sau khi trách mắng trong một thời gian dài, cuối cùng Giang Nhung cũng nhớ tới người đàn ông đang ôm mình.

Cô nhìn anh một chút, say khướt hỏi: “À đúng rồi, anh tên gì? Là ai phái anh tới đây? Có phải người đó bảo anh tới an ủi tôi đúng không? Có phải anh cũng thương hại tôi đúng không? Tôi nói cho anh biết, tôi không cần sự thương hại của các người.”

“Tại sao anh không nói gì, anh không có tên sao?” Cô không cho anh cơ hội để trả lời, còn nghĩ rằng anh không trả lời cô.

Cô lại nói: “Anh không có tên, vậy thì để tôi đặt cho anh một cái tên. Tên anh là… là… Rốt cuộc tên anh là gì?”

Đầu óc cô đã xoay vòng vòng, không nghĩ ra được một cái tên hay, trong lòng rất gấp gáp: “Anh nói nhanh đi, nếu không thì tôi sẽ đuổi anh ra khỏi giấc mơ của tôi.”

“Trần Việt.” Trần Việt đáp lại hai chữ rất đơn giản, anh chỉ muốn nói cho cô biết tên của anh, chứ không phải vì anh chịu sự uy hiếp của cô.

Bởi vì trên thế giới này, thật sự không có mấy người dám uy hiếp ông chủ Tập đoàn Thịnh Thiên, người khác muốn gặp mặt anh phải nói là khó đến cỡ nào, vậy mà ngày hôm nay, anh lại rảnh rỗi chạy đến đây nghe một con ma men say khướt ăn nói lung tung.

“Trần Việt? Anh tên là Trần Việt sao?” Giang Nhung cười ngốc nghếch: “Triều đại nam thần của tôi chính là nhà Trần gần giống với họ Trần của anh.”

“Nam thần?” Trần Việt nhíu mày hỏi ngược lại.

“Là vua Trần đó! Ông ấy chính là nam thần của tôi, anh đã từng nhìn thấy binh mã chưa? Anh đã đi tới núi Thái Sơn chưa? Anh đã đi Tây An xem binh mã của ông ấy chưa, đi tới Thái Sơn chính là đi qua con đường năm đó ông ấy đã cúng tế trời đất đó?”

Nói tới nam thần của mình, Giang Nhung rất hưng phấn, trong chớp mắt đã quên sạch chuyện mình bị vứt bỏ, bắt đầu kể một tràng.

Trần Việt âm u hỏi: “Cô coi ông ấy là nam thần của mình, vậy cô thích ông ấy ở điểm gì?”

“Tôi thích ông ấy ở điểm gì sao?” Giang Nhung ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi thích sự thô bạo thống nhất sáu nước, thích thủ đoạn mạnh mẽ của ông ấy, thích… Tôi thích điểm gì của ông ấy thì có liên quan gì đến anh chứ?”

Giang Nhung ợ lên một hơi rượu, tiếp tục nói: “Tôi với anh chỉ là những nhân vật hư cấu, vậy thì nói nhiều như vậy để làm gì? Có nói anh cũng không hiểu đâu. Sau này, nếu như còn cơ hội, lúc đó tôi sẽ đi tới hai nơi đó, tiếp tục nằm mơ một lần nữa, sau đó thuận tiện dẫn anh đi ra ngoài.”

“Nằm mơ?” Cô đã nói chuyện với anh nửa ngày trời, hóa ra cô vẫn luôn coi anh là một nhân vật hư cấu, không có thật.

Đột nhiên Trần Việt hơi tức giận, buông lỏng tay định để cô xuống, mặc dù cô không nặng, thế nhưng ôm trong một thời gian dài cũng sẽ mệt.

Thế nhưng, khi anh mới đặt cô đứng xuống dưới đất, cơ thể cô hơi nghiêng nghiêng, giống như muốn ngã xuống mặt đất, Trần Việt theo bản năng vươn tay ôm lấy cô.

Vào lúc này, một chuyện đáng buồn đã xảy ra, Giang Nhung nôn ra ngoài, cũng may là cô vẫn chưa ăn cơm tối, cho nên cũng không nôn nhiều, thế nhưng đối với người thích bệnh sạch sẽ như Trần Việt mà nói, đây tuyệt đối là một chuyện không thể chịu đựng được.

“Cô!” Sắc mặt của Trần Việt thâm trầm, thế nhưng anh lại không biết bắt cô phải làm như thế nào, bởi vì cô đã nằm ngoài trong ngực anh ngủ thiếp đi rồi.

“Cậu chủ, đây là!!” Chú Ngụy vừa xử lý xong hai tên côn đồ, đến lúc quay lại đây đã nhìn thấy cảnh tượng như thế này.

Trời ạ!

Sắp xảy ra án mạng rồi!

Ông thật sự không dám nhìn, nôn lên người cậu chủ nhà bọn họ, dựa theo mức độ sạch sẽ của cậu chủ, chắc chắn cô nhóc này sẽ không có kết quả tốt đẹp.

Thế nhưng, điều càng làm cho chú Ngụy không tin chính là, cậu chủ nhà bọn họ không những không ném người gây ra chuyện này ra ngoài, mà ngược lại còn bế cô lên: “Quay về khách sạn.”

Chú Ngụy vẫn còn ở trong trạng thái kinh ngạc, đứng im không nhúc nhích.

Trần Việt quay đầu lại nhìn: “Lái xe quay về khách sạn.”

Chú Ngụy sợ hết hồn, vội vàng trả lời lại: “Vâng, vâng, vâng…”

Buổi tối hôm nay liên tục xảy ra những chuyện lạ, người đàn ông này có phải là cậu chủ không bao giờ lo chuyện bao đồng, có bệnh thích sạch sẽ của nhà bọn họ không?