“Giang Nhung, em nghe thấy tiếng của anh có đúng không?” Trần Việt nhìn thấy giọt nước mắt được lăn xuống từ khóe mắt của Giang Nhung, anh vô cùng vui mừng.

Giang Nhung!

Giang Nhung!

Giang Nhung!

Trần Việt liên tục gọi tên Giang Nhung, thế nhưng ngoại trừ giọt nước mắt vừa mới chảy ra của cô, cô không hề có bất cứ điều gì để đáp lại anh.

Trần Việt nhìn thấy Giang Nhung không hề đáp lại mình, trái tim đang đập liên hồi của anh lại nguội lạnh, giống như sông băng đang đỗ nát, nhấn chìm tâm trạng kích động của anh.

Anh nhắm mắt lại, hít một ngụm khí lạnh, lẩm bẩm nói: “Giang Nhung, em không muốn tỉnh lại như vậy sao, không muốn nhìn thấy anh sao?”

“Đã ba tháng rồi, em đã ngủ suốt ba tháng rồi, em còn muốn ngủ bao lâu nữa? Chẳng lẽ em muốn ngủ cả đời này sao?” Đột nhiên, Trần Việt tức giận hét ầm lên.

Vào giờ phút này, anh giống như một con thú hoang mất đi lý trí đang phát điên lên, thế nhưng cảm giác anh mang lại cho người khác không phải là nguy hiểm, mà là vô cùng bi thương.

Trong ba tháng, suốt 90 ngày qua, Giang Nhung nằm trên giường bệnh, anh vẫn luôn canh giữ bên giường bệnh, mỗi một giây phút đều giày vò anh.

Cách nghĩ của cô và anh là giống nhau, anh hy vọng ngày hôm đó, người bị thương chính là anh, người đang nằm trên giường bệnh chính là anh.

Phát điên! Gào thét!

Đây là những chuyện mà người cao ngạo lạnh lùng như Trần Việt sẽ bao giờ làm, chí ít là Trần Việt sống trong 30 năm trước, anh tuyệt đối không bao giờ có những hành động điên cuồng như lúc này.

Cho dù là khi đối mặt Giang Nhung bị thương, anh vẫn có thể cố gắng giữ được bình tĩnh, dùng tốc độ nhanh nhất để đưa cô đến bệnh viện, tranh thủ từng giây phút để có thể cấp cứu cô với thời gian sớm nhất.

Ngày hôm nay, cảm xúc của Trần Việt đã bùng nổ, bởi vì anh đã chịu đựng quá lâu, quá mệt, quá đau khổ, anh sắp sụp đổ rồi.

Anh muốn bùng nổ tâm trạng của chính mình, để cho Giang Nhung biết, anh rất nhớ cô, hy vọng cô có thể tỉnh lại sớm một chút, hy vọng cô có thể vui vẻ bên cạnh anh.

“Giang Nhung, em có nghe thấy không? Anh đang nói với em đó! Chẳng lẽ em còn muốn ngủ thêm ba tháng nữa? Hay ba năm nữa? Hay 30 năm nữa?”

Trần Việt cảm thấy mình sắp điên rồi, nếu Giang Nhung không tỉnh lại, anh chắc chắn sẽ điên mất, anh không thể chịu đựng được nỗi sợ khi mất đi cô.

Không biết có phải do tiếng gào thét của Trần Việt quá thê lương hay không?

Từng tiếng hét của anh đều truyền vào tai của Giang Nhung, truyền vào trái tim cô, để cho cô cảm nhận được anh đang gọi tên mình, cảm nhận được sự đau khổ của anh.

“Trần Việt, đừng đau khổ!”

Giang Nhung cố gắng, cố gắng muốn mở mắt ra, cố gắng muốn mở miệng nói chuyện, cố gắng muốn đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt của Trần Việt…

Cô rất muốn nói cho anh biết, đừng lo lắng, đừng đau khổ, cô chắc chắn sẽ cố gắng tỉnh lại, nhất định cô sẽ tỉnh lại để ở bên cạnh hai ba con.

Thế nhưng cho dù Giang Nhung có cố gắng như thế nào đi chăng nữa, cô vẫn không thể nhúc nhích, cô không thể mở mắt ra được, không thể nói ra được, chỉ có thể nghe thấy tiếng hét đầy giận dữ đầy lo lắng của Trần Việt.

Có thể do Giang Nhung quá cố gắng muốn tỉnh lại, cô muốn dùng hết sức lực của mình để tỉnh lại, ngay lúc cô đang cố gắng, bỗng dưng cô cảm thấy ngực mình ngày càng ngột ngạt, ngày càng khó thở, cuối cùng giống như có một luồng khí từ trong ngực cô chạy thẳng lên cuống họng, cô bị nghẹn đến mức ho lên một tiếng.

“Khụ…”

Giang Nhung đột nhiên ho lên, điều này đối với Trần Việt mà nói, quả thật đây chính là tiếng dễ nghe nhất trong cuộc đời anh.

“Giang Nhung!” Lần này, Trần Việt không dám làm hành động gì quá lớn, anh sợ lúc nãy mình đã sinh ra ảo giác.

Thật ra Giang Nhung không có phát ra âm thanh nào, tất cả những thứ này đều do anh suy nghĩ quá nhiều, là do anh tưởng tượng ra tiếng ho của Giang Nhung.

Bởi vì Trần Việt không dám xác định tình huống, anh cẩn thận đến mức không dám nói lớn tiếng, căng thẳng nhìn cô đến mức tinh thần cũng sắp rối loạn rồi.

“Trần Việt!” Giang Nhung cố gắng muốn gọi tên Trần Việt, muốn nói với anh, cô có thể nghe thấy giọng nói của anh, nghe thấy mỗi một chữ anh đã nói với cô, thế nhưng cô không thể phát ra tiếng.

“Giang Nhung, đừng vội, đừng gấp gáp, anh biết em có thể nghe thấy tiếng của anh là đủ rồi.” Trần Việt kích động đến mức lúc nói cũng không hoàn chỉnh: “Em cứ nằm ở đây, em lập tức đi tìm bác sĩ tới đây xem cho em.”

Rất nhanh, Trần Việt đã gọi bác sĩ tới, bác sĩ lập tức tiến hành kiểm tra toàn thân cho Giang Nhung, sau khi kiểm tra xong, bác sĩ hưng phấn nói: “Tổng giám đốc Trần, tình trạng cơ thể của vợ anh đã tốt hơn ngày hôm qua rất nhiều. Não bộ của cô ấy đã hoạt động trở lại, trạng thái cơ thể cũng rất tốt, hy vọng có thể tỉnh lại là rất lớn.”

Mặc dù Giang Nhung vẫn chưa tỉnh lại, thế nhưng xác suất cô có thể tỉnh lại đã tăng lên rất cao, đây là một chuyện làm cho người khác rất vui vẻ.

Bác sĩ tiếp tục nói: “Tổng giám đốc Trần, bình thường anh nên nói chuyện với vợ anh nhiều hơn, như vậy có thể kích thích sự hoạt động não bộ của cô ấy, có thể làm cho cô ấy nhanh tỉnh lại.”

Đối với tình huống của Giang Nhung, bác sĩ cũng có chút không dám tin, ban đầu lúc tiếp nhận Giang Nhung, tính mạng của cô đã ngàn cân treo sợi tóc.

Bởi vì vết thương của cô quá nặng, bất cứ lúc nào cũng có thể hoàn toàn rời khỏi thế giới này, thế nhưng lúc bọn họ tiến hành phẫu thuật cho cô, kỳ tích đã xuất hiện, chính sức mạnh ngoan cường của cô đã giúp cô vượt qua thời kỳ nguy hiểm nhất.

Vết thương của cô quá nặng, lại chảy rất nhiều máu, sau khi phẫu thuật, tình huống của cô cũng không được tốt cho lắm, thế nhưng Giang Nhung lại cố gắng vượt qua một lần nữa, cô luôn giữ tình huống của mình ở một trạng thái tương đối ổn định.

Trạng thái ổn định này vẫn luôn kéo dài đến ba tháng, trong ba tháng này, những vết thương bên ngoài của cô đã khôi phục lại rồi, thế nhưng tình huống tổng thể cũng không tốt, vì vậy cô vẫn chưa tỉnh dậy được.

Ngày hôm qua, lúc bọn họ theo thường lệ kiểm tra cho cô, tình trạng cơ thể của cô vẫn bình thường, chưa hề có chuyển biến tốt.

Thế nhưng lúc nãy khi kiểm tra cơ thể của cô ấy, quả thật đã tốt hơn rất rất nhiều, não bộ đã hoạt động, nhịp tim cũng bình thường, trạng thái này cũng không hề thua kém người bình thường bao nhiêu.

Vị bác sĩ điều trị chính là làm phẫu thuật trong mười mấy năm rồi, đã từng nhìn thấy không ít người bệnh, thế nhưng vẫn chưa nhìn thấy người bệnh nào có tình huống ban đầu tồi tệ như vậy, cuối cùng còn có thể sống sót.

Ban đầu, các bác sĩ vẫn còn suy nghĩ, không biết nguồn sức mạnh nào đã làm cho một cô gái yếu đuối có thể kiên trì đến như vậy?

Trải qua một thời gian dài quan sát, không cần nói đáp án cũng biết, có thể chống đỡ để cho cô ấy kiên trì đến như vậy, chắc chắn chính là người chồng và đứa con gái của cô ấy.

Là tình yêu của bọn họ và tình yêu của cô dành cho bọn họ, chính điều đó đã làm cho cô có thể bước từng bước kiên trì đến bây giờ.

Trong lòng Trần Việt ôm tâm trạng Giang Nhung có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào, quả thật anh đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều, anh ngồi trên giường bệnh của Giang Nhung, cầm một chiếc khăn ấm lau trán cô.

Anh vừa lau vừa nói: “Giang Nhung, anh biết em có thể nghe thấy lời anh nói, vì vậy em phải nghe cho kỹ đây. Anh nói cho em biết, ngày 20 tháng 5 sẽ là ngày tiến hành hôn lễ của chúng ta, trước đó một ngày em nhất định phải tỉnh lại cho anh.”

Giọng nói của anh rất bá đạo, trạng thái giống như ngày thường, trong giờ làm việc anh hạ lệnh cho cấp dưới của mình vậy, không giận mà uy.

Giang Nhung có thể nghe thấy tiếng của anh, cũng có thể nghe thấy những lời bác sĩ vừa nói, cũng có thể nghe thấy những lời Trần Việt nói… Cô rất muốn đáp lại Trần Việt một câu, để cho anh đừng đau lòng khổ sở như vậy, cô rất rất muốn giơ tay vuốt ve khuôn mặt của anh.

Có thể do nghị lực của cô quá lớn, đã đột phá đến cực hạn của bản thân, cô vừa muốn vuốt ve Trần Việt, bàn tay cô quả thật đã cử động rồi.