“Mẹ, ngoan há miệng ra nào, Nhung Nhung đút mẹ ăn táo!” Tiểu Nhung Nhung lấy một miếng táo mà ba đã gọt vỏ, tự tay đút cho mẹ ăn.

Tiểu Nhung Nhung rất vui vẻ khi biết mẹ có thể tỉnh lại, mặc kệ gặp mặt ai cô bé cũng sẽ vui vẻ khoe khoang: “Mẹ của Nhung Nhung không phải không cần Nhung Nhung, mà chính là mẹ rất yêu Nhung Nhung.”

Vì vậy, lúc này khi ba đang gọt trái cây, Tiểu Nhung Nhung chủ động chịu trách nhiệm đút mẹ ăn trái cây, bởi vì mẹ vừa mới tỉnh lại không bao lâu, vẫn chưa có nhiều sức lực, cần phải có cô bé và ba cùng chăm sóc mẹ.

“Cảm ơn bảo bối!” Sau khi Giang Nhung dịu dàng nói cảm ơn thì há miệng cắn miếng táo, lúc cắn miếng táo cô còn cố ý cắn cả ngón tay nhỏ của Tiểu Nhung Nhung.

“Mẹ, mẹ không thể ăn ngón tay của Nhung Nhung được!” Tiểu Nhung Nhung theo bản năng muốn rút ngón tay nhỏ trở về, thế nhưng cô bé vừa mới hành động một chút thì ngừng lại.

Ba đã luôn nói rằng bây giờ cơ thể của mẹ vẫn còn rất yếu, bảo cô bé phải chăm sóc mẹ thật tốt.

Bé đã nhớ rất kỹ lời ba dặn, cho nên bé không dám dùng quá sức để rút đầu ngón tay trở về, ngộ nhỡ lại làm tổn thương đến mẹ, mẹ lại tiếp tục ngủ không để ý đến cô bé và ba thì làm thế nào?

“Không thể ăn ngón tay sao?” Giang Nhung giả vờ như không hiểu, cố ý trêu chọc Nhung bảo bối nhà mình.

“Không thể!” Tiểu Nhung Nhung rất lo lắng lắc lắc đầu nhỏ, giọng nói mềm mại nhưng rất chắc chắn.

Cô bé đoán rằng có thể do mẹ ngủ lâu như vậy, chắc chắn ngủ đến mức đầu đã bị hỏng rồi, vì vậy mẹ mới nói ra những lời kỳ quái như thế.

“Thế nhưng mẹ muốn ăn ngón tay của Nhung Nhung, Nhung Nhung có thể cho mẹ ăn không?” Giang Nhung nhìn thấy đôi mắt to của Tiểu Nhung Nhung chớp chớp, trong đôi mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc và không dám tin, Giang Nhung không nhịn được muốn trêu chọc cô bé một lúc.

Tiểu Nhung Nhung mếu miệng, lắc đầu, sau đó gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Mẹ, tay của Nhung Nhung rất bẩn, không thể ăn được.”

Tiểu Nhung Nhung không trực tiếp từ chối mẹ, mà là nghĩ đi nghĩ lại mới mở miệng từ chối, cô bé cũng muốn để cho mẹ mình cắn một miếng, thế nhưng vừa nghĩ tới ngón tay bị cắn sẽ rất đau, cô bé lại do dự.

Giang Nhung tới gần Tiểu Nhung Nhung, hôn lên khuôn mặt trắng trẻo mập mạp của cô bé: “Bảo bối, mẹ chỉ trêu con thôi. Con là bảo bối của mẹ, mẹ chỉ muốn hôn con thôi, sẽ không ăn ngón tay của con.”

Trò đùa nên dừng ở đây là được rồi, nếu như còn tiếp tục nữa, sẽ dọa Tiểu Nhung Nhung sợ đến phát khóc thì làm thế nào, đương nhiên Giang Nhung tự có chừng mực của chính mình.

Hai ngày nay, kể từ khi Giang Nhung tỉnh dậy, sắc mặt của cô đã tốt hơn rất nhiều, đương nhiên điều này là do Trần Việt chăm sóc tỉ mỉ chu đáo chưa hề rời khỏi cô.

Hai ngày nay, Trần Việt vẫn luôn chăm sóc không rời cô nửa bước, dựa theo lời căn dặn của bác sĩ, bảo người giúp việc trong nhà nấu những món bổ dưỡng, sau đó anh sẽ tự tay đút cho Giang Nhung ăn.

Bữa ăn nào cũng vậy, anh không hề có một chút vẻ thiếu kiên nhẫn nào, vừa dịu dàng lại vừa tỉ mỉ, quả thật làm cho nhiều người cực kỳ hâm mộ.

Sau khi Trần Việt gọt trái cây xong, bế Tiểu Nhung Nhung trở về, hôn lên hai má trắng mịn của cô bé: “Bé ngốc, mẹ con yêu con nhất, sao có thể cắn con chứ.”

“Không cho phép mắng Nhung Nhung nhà chúng ta ngốc, Nhung bảo bảo của chúng ta là bảo bảo thông minh nhất.” Có thể là do vừa mất đi đứa con ở trong bụng, cho nên Giang Nhung càng cưng chiều Nhung bảo bảo nhà bọn họ, không ai có thể nói một chữ nào không tốt về Nhung bảo bảo.

“Ừ, anh sai rồi!” Trần Việt mỉm cười rồi nói: “Nhung lớn và Nhung nhỏ của anh đều là những bảo bảo thông minh nhất trên đời này, chỉ có anh là ngốc nhất.”

Đứng trước mặt Nhung lớn và Nhung nhỏ của anh, Trần Việt tình nguyện lùi một bước, tình nguyện làm người “ngốc” nhất trong gia đình ba người của bọn họ.

Anh tình nguyện dùng cả cuộc đời này để cưng chiều, yêu thương hai mẹ con!

Để cho hai người phụ nữ một lớn một nhỏ quý giá nhất trong cuộc đời anh, trở thành hai người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này.

“Ba không ngốc!” Tiểu Nhung Nhung đau lòng cho ba, đương nhiên sẽ thay ba nói đỡ.

“Ừ, ba không ngốc, Nhung Nhung của chúng ta cũng không ngốc, tất cả mọi người đều không ngốc.” Trần Việt véo mặt của Tiểu Nhung Nhung, đặt cô bé xuống đất: “Nhung Nhung đi ra ngoài tìm cô út chơi đi, ba có chuyện muốn nói riêng muốn nói với mẹ.”

Ba có chuyện riêng muốn nói với mẹ!

Tiểu Nhung Nhung là một đứa bé rất tò mò, đương nhiên rất muốn biết, rốt cuộc ba muốn nói điều gì với mẹ, vì vậy cô bé không muốn đi ra ngoài tìm cô út.

“Nhung Nhung, mau đi tìm cô út chơi đi.” Trần Việt thúc giục.

“Mẹ…” Tiểu Nhung Nhung nhào vào trong ngực của mẹ, chiếc đầu nhỏ cọ cọ vào ngực của mẹ.

Những lúc không muốn đi, Tiểu Nhung Nhung cảm thấy cô bé làm nũng với mẹ chính là cách tốt nhất, mặc dù tuổi của cô bé vẫn còn nhỏ, thế nhưng chiếc đầu nhỏ vẫn rất có tác dụng.

“Nhung Nhung không muốn đi ra ngoài thì thôi. Lại nói, anh muốn nói với em chuyện gì mà Nhung bảo bảo nhà chúng ta không thể nghe được vậy?” Tiểu Nhung Nhung làm nũng như vậy, tim của Giang Nhung muốn nhũn ra rồi, sao cô nỡ để cho cô bé rời đi chứ.

“Nhung Nhung không đi cũng được, chỉ có điều con phải ngồi ở bên cạnh.” Trần Việt ôm Tiểu Nhung Nhung ở trong ngực Giang Nhung đặt ở bên cạnh: “Nhung Nhung, con ngồi ở đó, lát nữa không được phép lộn xộn, không được phép nói chen vào.”

Để Tiểu Nhung Nhung ở lại đây cũng được, để cho cô bé trở thành người làm chứng cho việc cầu hôn của anh và Giang Nhung, như vậy cũng rất tốt.

“Chuyện gì mà thần bí như thế?” Giang Nhung bị dáng vẻ vô cùng thần bí của Trần Việt mà dâng lên hứng thú, sốt ruột mong đợi Trần Việt.

Trần Việt vươn tay nâng mặt của Giang Nhung lên, để cho cô nhìn thẳng vào anh: “Giang Nhung!”

Anh gọi tên cô, nhưng sau khi gọi xong thì không nói điều gì hết.

“Hả?” Giang Nhung bị anh nhìn chằm chằm đến mức có chút xấu hổ, muốn nghiêng đầu né tránh ánh mắt của anh, thế nhưng cô chỉ vừa mới hành động đã bị Trần Việt xoay đầu lại, ngang ngược nói: “Nhìn anh, không được phép trốn tránh.”

“Rốt cuộc là anh có chuyện gì vậy?” Người đàn ông này muốn nói gì thì nói thẳng ra đi, anh cứ thần bí như vậy, lại dùng ánh mắt vô cùng thâm tình nhìn cô, làm cho nhịp tim của cô tăng lên rất nhanh rồi đây.

“Giang Nhung.” Lần này sau khi gọi tên Giang Nhung, Trần Việt đã tới gần hôn Giang Nhung.

Nụ hôn của anh rất rất dịu dàng, lúc anh hôn làm cho Giang Nhung có cảm giác giống như lông vũ đang lướt nhẹ qua môi cô, khiến người khác không thể nhịn được muốn mong đợi nhiều thêm.

Cảm nhận được sự thay đổi của Giang Nhung, nụ hôn của Trần Việt dần sâu thêm, Giang Nhung không khỏi đi theo anh, dường như tiến vào một thế giới lãng mạn và mơ mộng khác.

Hai người bọn họ hôn đến quên mình, dường như đã quên mất đi, trên giường bệnh vẫn còn một cô bé Tiểu Nhung Nhung đang rất tò mò.

Lúc trước cô bé cũng đã từng nhìn thấy ba hôn mẹ, thế nhưng cô bé không nhìn thấy ba hôn lâu như vậy, bởi vì cô bé là một đứa trẻ hiếu kỳ, đương nhiên trong lòng cô bé sẽ hiếu kỳ.

Không cầm lòng được, Tiểu Nhung Nhung đã quên mất rằng, lúc nãy ba đã dặn cô bé không được phép lộn xộn.

Cô bé lặng lẽ bò đến bên cạnh ba và mẹ, mở to đôi mắt vừa xinh đẹp lại vừa long lanh, cực kỳ tò mò nhìn ba mẹ đang hôn đến mức không thể tách rời kia.

Một “chiếc bóng đèn” lớn như vậy, đột ngột xuất hiện trước mặt đôi vợ chồng đang hôn đến khó có thể tách ra kia, cho dù bọn ho có đang tập trung vào đó thì cũng bị “chiếc bóng đèn” này chiếu sáng đến mức không thể mở mắt ra được.

Giang Nhung đẩy Trần Việt ra, hoảng loạn rời khỏi vòng tay của anh, thật sự xấu hổ chết đi được, Tiểu Nhung Nhung vẫn còn ở đây, vậy mà hai người bọn họ lại…