Không chỉ có Lương Thu Ngân lần đầu đến thăm đại bản doanh của Nhà họ Trần ở Mỹ, Giang Nhung cũng lần đầu tiên đến đây, vì thế cô rất ngạc nhiên khi nhìn thấy trang viên khổng lồ này.
Cô luôn nghĩ rằng, gia đình họ có khuôn viên ở Giang Bắc đã giàu có không thể tưởng tượng nổi. Đó là một khuôn viên lớn đến nỗi nhiều người phải vật lộn đấu tranh vài kiếp cũng không có được, nhưng so với biệt thự của Nhà họ Trần ở New York – Mỹ, khuôn viên kia cũng chưa là gì cả.
Bước vào từ cổng chính, có tất cả các loại thiết bị giải trí đình đài lầu các đài phun nước. Là một công viên giải trí hiện đại hiện hữu trước mắt, trông chẳng giống một ngôi nhà riêng chút nào.
Cũng có thể thấy rằng nguồn lực tài chính và vật chất của Thịnh Thiên cùng với khả năng lãnh đạo của Trần Việt vượt xa trí tưởng tượng ban đầu của Giang Nhung.
Có vẻ như cô ấy thực sự biết quá ít về Trần Việt, đây chắc chắn không phải tiêu chuẩn của một người vợ đạt yêu cầu.
Nhìn thấy đôi mắt của Giang Nhung liếc nhìn xung quanh, Trần Việt đi đến bên cô, nhẹ nhàng lấy tay quấn eo cô rồi khẽ nói: “Anh sớm đã muốn đưa em về để nhìn thấy nó, nhưng luôn bị việc khác vướng vào.”
“Không sao mà, chẳng phải bây giờ em ở đây rồi sao.” Giang Nhung nhìn lên rồi mỉm cười với anh, lại nói: “Em không nghĩ nhiều đâu, anh đừng lo lắng.”
Hai người họ đã trải qua rất nhiều việc cùng với nhau, cách anh đối xử với cô cẩn thận như thế nào, không phải cô nhìn không thấu, làm sao cô vẫn có thể hiểu lầm anh được.
“Không nghĩ nhiều là tốt rồi.” Trần Việt xoa đầu cô: “Đợi sức khỏe của em tốt hơn, anh sẽ từ từ đi dạo với em. Lát nữa anh sẽ để Tiểu Bích và Nhung Nhung đưa cô Lương đi thăm quan xung quanh.”
Trần Việt không phải loại người chủ động giới thiệu thăm quan. Còn Lương Thu Ngân lại là kiểu người đặc biệt tò mò. Anh không có sự thư giãn và tao nhã để làm hướng dẫn viên, vì vậy anh giao nhiệm vụ này cho Trần Tiểu Bích và Tiểu Nhung Nhung là phù hợp nhất.
“Vâng, vậy thì để cho Nhung Nhung tiếp khách VIP của chúng ta nhé.” Tình trạng thể chất của bản thân như thế nào, Giang Nhung chắc hẳn rất rõ. Hiện tại, cô ấy không thể ra gió, không thể đi bộ trong một thời gian dài cũng không thể tiếp đón Lương Thu Ngân thật tốt.
Tiểu Nhung Nhung là bảo bối của gia đình họ, Lương Thu Ngân lại đặc biệt yêu thích con bé, vì vậy để Tiểu Nhung Nhung làm hướng dẫn viên, Lương Thu Ngân cũng sẽ rất vui.
“Giang Nhung!” Trần Việt đột nhiên dừng lại, giữ lấy vai của Giang Nhung.
“Sao thế?” Giang Nhung ngước nhìn anh, đối diện với đôi mắt sâu thẳm.
Trần Việt vén lọn tóc xòa phía trước của cô ra sau tai, lấy tay ôm nhẹ gáy cô rồi đẩy cô vào lòng: “Thật tuyệt!”
Anh chỉ nói hai từ, không đầu không đuôi, nhưng Giang Nhung biết anh muốn nói gì.
Nhất định là anh muốn nói rằng, hai người họ vẫn có thể ở cạnh nhau như bây giờ, tay trong tay, anh có thể ôm cô ấy trong vòng tay – thật tuyệt!
Không chỉ Trần Việt cảm thấy tốt, mà Giang Nhung cũng cảm thấy rằng mỗi phút và mỗi giây họ ở cạnh nhau đều rất quý giá.
Vào ngày xảy ra vụ nổ, cô nghĩ mình sẽ không bao giờ tỉnh dậy sau khi đã nhắm mắt.
Không thể nhìn thấy Trần Việt của cô, không còn nhìn thấy Nhung Nhung nhỏ bé của cô, cũng không thể nhìn thấy ánh nắng rực rỡ kia nữa.
Khi nằm trên giường bệnh, cô gần như bị cơn lốc đen nuốt chửng nhiều lần, lang thang ngoài rìa sự sống nhiều lần. Cô muốn thức dậy là đều không hề dễ dàng, cô còn không dám nghĩ đến việc, có thể đứng dậy, đứng bên cạnh Trần Việt, để anh ôm cô, được rúc vào trong lòng anh, lặng lẽ lắng nghe nhịp tim đều đặn và mạnh mẽ của anh.
Trong cuộc đời này, cô đã trải qua nhiều điều, cô mất cha mẹ, bị người ta mổ bụng lấy mất con, còn nhận giặc làm cha, v.v.
Nhưng cô không hề hối hận, không hối hận khi đã đến thế giới này.
Vì trong khoảng thời gian cô gặp rất nhiều điều tồi tệ, cô đã gặp Trần Việt, người đàn ông mang cô đặt ở trong lòng để yêu thương.
Bởi vì đối phương là anh, cô sẵn sàng dành cả cuộc đời để ở cạnh anh.
Vì có anh, những điều tồi tệ xảy ra trong cuộc đời cô đã trở thành điều không đáng để nhớ nữa. Cô chỉ ghi nhớ anh, nhớ lòng tốt của anh với cô và nhớ khoảng thời gian hạnh phúc bên nhau.
“Trần Việt!” Cô nhẹ nhàng gọi tên anh, và nhìn anh chằm chằm với ánh mắt thiêu đốt.
“Em muốn nói gì?” Trần Việt hỏi.
“Cảm ơn anh!” Giang Nhung mỉm cười nói.
Cảm ơn anh đã không nghĩ đến việc buông tay em trong bất kỳ môi trường khắc nghiệt nào!
Cảm ơn anh đã khiến em tin rằng trên thế giới này còn tồn tại tình yêu đích thực!
Cảm ơn anh đã làm cho những bông hoa đẹp nhất nở trong cuộc sống kham khổ của em.
“Ngốc nào?” Đang yên ổn, Giang Nhung lại nói lời cảm ơn, Trần Việt nghe thấy liền cau mày, anh không muốn nghe những lời khách sáo ấy của cô.
“Em không ngốc mà!” Giang Nhung nép mình trong vòng tay của Trần Việt, lắng nghe nhịp tim đều đặn và mạnh mẽ của anh, vươn tay ra để giữ chặt vòng eo thon gọn của anh.
Sau này, dù con đường phía trước gồ ghề như thế nào, nhưng miễn có anh và Tiểu Nhung Nhung đi cùng, cô sẽ không còn lo lắng nữa.
“Giang Nhung, chúng ta hãy đến biển Aegean trước ngày 20 tháng này nhé.” Trần Việt dự định sẽ làm Giang Nhung ngạc nhiên, về việc tổ chức hôn lễ, anh dự định sẽ nói với Giang Nhung trong ngày cưới.
Đây có thể được coi là điều lãng mạn nhất mà anh có thể nghĩ đến dành cho Giang Nhung rồi.
“Sao anh lại đột nhiên muốn đến đó vậy?” Biển Aegean là một thánh địa du lịch mà Giang Nhung luôn muốn đến, nhưng đều chưa có cơ hội để đi.
“Chẳng phải trước kia đã nói là sẽ đi sao.” Trần Nguyệt đã chuẩn bị hôn lễ từ lâu, nhưng nó đã bị trì hoãn trong một thời gian dài. Lần này, bất kể chuyện gì xảy ra, cũng không để sự việc ngoài ý muốn nào chen vào nữa.
“Được thôi!” Giang Nhung im lặng quyết tâm, việc tiếp theo cần làm là phải tự chăm sóc bản thân mình, đến khi đi biển Aegean sẽ không làm ảnh hưởng đến kế hoạch của Trần Việt.
“Anh, chị dâu, sau này còn nhiều thời gian mà, hai người đừng ở đó nói chuyện qua lại nữa. Phải đi tiếp đón khách thì đi tiếp khách. Chị dâu nên đi nghỉ ngơi thôi. Mọi người trong gia đình đều đang bận rộn, nhưng nhân vật chính hôm nay đang trốn trong vườn “vụng trộm tình ái” ở đây, con bé Trần Tiểu Bích nhiều chuyện này không thể tiếp tục đứng nhìn được.”
“Em đã trưởng thành rồi. Mọi việc trong nhà có em lo liệu là được.” Trần Việt rất không hài lòng khi Trần Tiểu Bích nhảy ra nhiều chuyện vào thời điểm này. Anh đang lừa Giang Nhung đi Biển Aegean mà.
Trần Tiểu Bích bĩu môi: “Mẹ kêu hai anh chị trở về phòng. Trước khi mẹ đến Mỹ đã đi chùa để xin bùa hộ mệnh cho chị dâu, mẹ muốn chính tay trao cho chị dâu mà.”
Trần Việt vẫn muốn nói gì đó, nhưng Giang Nhung khẽ siết chặt tay anh: “Chúng ta đi về thôi, đó là tâm ý của mẹ, anh không nhận, nhưng em phải nhận.”
Mặc dù Giang Nhung không tin vào Phật giáo, nhưng mẹ Trần tin vào Phật giáo, những người lớn tuổi đi cầu bùa hộ mệnh khẳng định là vì lo lắng cho thế hệ trẻ, tâm nguyện của người lớn cô phải tiếp nhận cho thật tốt.
“Được thôi.” Lời Giang Nhung nói, Trần Việt hoàn toàn nghe theo.
Ở chỗ của Giang Nhung, anh dường như không có điểm giới hạn, chỉ là anh không phát hiện ra mà thôi.
“Chị dâu, em thực sự càng ngày càng ghét anh trai em rồi.” Trần Tiểu Bích bước tới kéo tay Giang Nhung, nhìn chằm chằm vào Trần Việt một cách không hài lòng: “Bây giờ anh ấy không quan tâm đến việc của em nữa rồi.”
Nghĩ đến trước kia, Trần Việt chưa kết hôn, việc của Trần Tiểu Bích đối với Trần Việt là việc quan trọng nhất.
Trần Tiểu Bích rất hay gây rắc rối, việc rắc rối gì cũng có thể làm ra, khiến Trần Việt phải thường xuyên đi theo con bé để dọn dẹp mớ hỗn độn ấy.