“Tiểu Bích, anh trai và chị dâu con đâu?” Mẹ Trần cử Trần Tiểu Bích ra ngoài gọi nhân vật chính hôm nay về, lúc này không thấy bóng dáng của nhân vật chính ngược lại Trần Tiểu Bích tự chạy về đây.
“Mẹ, anh trai và chị dâu đang trải qua thế giới hai người của họ, mẹ đừng làm phiền họ nữa.” Trần Tiểu Bích đi lên lầu nhưng vẫn không ngừng nói chuyện với mẹ Trần.
Cô vội chạy về phòng, kiếm được điện thoại liền gọi cho Chiến Niệm Bắc, sau khi quay số Trần Tiểu Bích nóng lòng đến nỗi vò đầu bức óc: “Tên khốn Chiến Niệm Bắc, em đếm ba tiếng, nếu anh không bắt máy nữa cẩn thận em về tìm anh đòi nợ.”
Cô chưa dứt lời, Chiến Niệm Bắc đã bắt máy, giọng nói vẫn ngông cuồng của anh vang ra từ trong điện thoại: “Trừng trị anh? Em muốn trừng trị anh thế nào đây?”
“Anh muốn em trừng trị anh thế nào?” Nghe được giọng nói của Chiến Niệm Bắc, tâm trạng Trần Tiểu Bích liền tốt dần lên, vui vẻ ngã lên chiếc giường lớn của cô lăn đi lăn lại như một đứa trẻ.
“Có chuyện gì?” Giọng nói của Chiến Niệm Bắc nghe có vẻ không kiên nhẫn lắm.
“Không có chuyện thì không thể gọi cho anh à?” Trần Tiểu Bích nắm chặt cú đấm, nếu anh ở bên cạnh cô thì cô đã tung cú đấm vào người anh từ lâu rồi.
Chiến Niệm Bắc: “Không có chuyện gì thì anh cúp máy đây.”
“Chiến Niệm Bắc, anh có giỏi thì cúp máy thử xem.” Tên đàn ông thối tha chết tiệt, cô muốn gọi cho anh, anh lại dám nói không có chuyện gì thì cúp máy.
Họ đã xa nhau ba tháng, cô nhớ anh nhớ đến nỗi khắp người khó chịu, chẳng lẽ người đàn ông thối tha này không nhớ cô chút nào sao?
“Trần Tiểu Bích, em lại nổi cơn điên gì nữa? Em không biết bây giờ đã là đêm khuya rồi sao?” Chiến Niệm Bắc nổi giận đùng đùng nói rằng.
Hóa ra Trần Tiểu Bích lại quên mất vấn đề chênh lệch múi giờ, bây giờ ở New York là buổi chiều nhưng bên Giang Bắc đã là nửa đêm.
Nửa đêm nửa khuya cô đánh thức Chiến Niệm Bắc, anh chịu nghe điện thoại cô còn nói với cô vài câu đã nể mặt cô lắm rồi.
Nếu đổi lại là người khác, nửa đêm khuya không có chuyện gì mà dám gọi cho Chiến Niệm Bắc, anh ta chắc chắn sẽ bùng nổ.
“Chiến Niệm Bắc…” Đột nhiên, trái tim Trần Tiểu Bích chua xót, nghẹn ngào đến nỗi nói không nên lời.
Nghĩ tới anh đầu gỗ của cô, một người lạnh lùng như thế nhưng cũng sẽ có một mặt dịu dàng ở trước mặt chị dâu.
Nhìn lại Chiến Niệm Bắc, người đàn ông này chỉ biết hung dữ với cô, bắt nạt cô, chưa bao giờ cho cô thấy được sự dịu dàng của anh.
Rõ ràng cô rất nhớ anh, nhớ đến nỗi không chịu đựng được nhưng nói từ miệng anh, cô lại trở thành một người nổi cơn điên.
Sao cô có thể không tức giận được?
“Chiến Niệm Bắc, vậy anh cứ ngủ đi, bà đây nếu chủ động gọi cho anh nữa thì theo họ anh liền!” Dứt lời, Trần Tiểu Bích bèn muốn cúp máy, bỗng dưng cô lại thở hồng hộc bổ sung thêm một câu: “Đồ khốn khiếp, bà đây phải chia tay với anh!”
Đồ khốn khiếp chết tiệt, anh thực sự cho rằng trên thế giới này chỉ có một người đàn ông như anh sao? Thực sự cho rằng Trần Tiểu Bích cô rời khỏi anh sẽ sống không nổi nữa sao?
Sau khi cúp máy, Trần Tiểu Bích liền hối hận.
Chết tiệt!
Không có người đàn ông thối tha Chiến Niệm Bắc đó, quả thật cô sống không vui vẻ lắm.
Chắc chắn kiếp trước cô đã đào mộ tổ tiên nhà anh, kiếp này mới một lòng một dạ thích anh đến vậy, đầu cô đã không thể quay lại được nữa.
“Á!” Trần Tiểu Bích thét lên một tiếng, giơ tay muốn ném chiếc điện thoại đi nhưng vừa giương tay lên, tiếng chuông điện thoại du dương bèn reo lên.
Cô thấy trên đó hiển thị ba chữ Chiến Niệm Bắc, đồ khốn khiếp thối tha còn biết gọi lại an ủi cô, bỏ đi, cô tha thứ cho anh vậy.
Trần Tiểu Bích cười lén và bắt máy, nói một cách hả hê: “Chiến Niệm Bắc, anh biết sai thì được rồi, cô đây người lớn có lòng bao dung lớn nên sẽ tha thứ cho anh một lần… Chết tiệt, anh nói gì đó? Mẹ kiếp anh nói lại thêm một xem, bà đây phải xé nát anh mới được.”
Tên đàn ông đê tiện này, anh lại dám nói rằng cho dù muốn chia tay cũng phải do anh đề xuất ra, cô không có tư cách.
Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!
Trần Tiểu Bích tức đến nỗi nhảy dựng lên: “Chiến Niệm Bắc, anh đợi đó, đợi đó cho em.”
Cô nhảy xuống giường, lục tung tủ đồ ra kiếm được thẻ căn cước vào hộ chiếu liền chạy nhào ra ngoài, người đàn ông thối tha Chiến Niệm Bắc đó chắc chắn đã có người phụ nữ khác nên mới muốn chia tay với cô.
Đợi cô trở về Giang Bắc nhất định sẽ bắt đôi cẩu nam nữ đó ngâm họ vào rọ heo, nếu không sẽ không thể nào tháo gỡ được mối thù hận trong lòng cô.
“Tiểu Bích, con làm gì thế?” Lúc nãy thấy Trần Tiểu Bích chạy lên lầu, bây giờ lại thấy Trần Tiểu Bích nhào xuống lầu, mẹ Trần ở phòng khách tràn đầy vẻ bối rối.
“Mẹ, Chiến Niệm Bắc chắc chắn đã tìm tiểu tam rồi, con phải về Giang Bắc trừng trị anh ta. Mẹ nói với anh trai và chị dâu một tiếng, con đi đây.” Khi nói hết câu, Trần Tiểu Bích sớm đã “bay” ra ngoài.
“Con bé này, nếu Chiến Niệm Bắc thực sự muốn tìm tiểu tam, cậu ta sẽ đợi đến bây giờ mới tìm sao? Cậu ta độc thân lâu năm như vậy, chẳng phải vì đang đợi con sao.” Mẹ Trần vừa lắc đầu vừa thở dài, con bé Trần Tiểu Bích này cái gì cũng tốt, chỉ có tính tình quá nóng nảy.”
“Mẹ, con bé Tiểu Bích lại có chuyện gì thế?” Trần Việt và Giang Nhung trở về, vừa đúng lúc nhìn thấy bóng lưng “bay” đi của Trần Tiểu Bích.
“Con bé đó nhớ Chiến Niệm Bắc, muốn về Giang Bắc.” Mẹ Trần xua tay: “Chung Khôn sẽ đi theo nó, nó muốn về Giang Bắc thì cứ để nó về đi.”
Trông mong đã lâu, cuối cùng đợi được hai nhân vật chính của bữa tiệc gia đình hôm nay về nhà, mẹ Trần bước lên trước nắm lấy tay Giang Nhung, dịu dàng mà nói: “Về rồi à.”
Bà vốn có rất nhiều lời muốn nói với Giang nhung, nhưng cuối cùng lại không nói một lời dư thừa nào cả, chỉ vỗ nhẹ từng cái từng cái một vào mu bàn tay của Giang Nhung.
Không phải tình cảm giữa mẹ Trần và Giang Nhung sâu đậm đến mấy, mà Giang Nhung là người con trai bà thích, Giang Nhung tốt thì Trần Việt mới tốt được.
Mẹ Trần chỉ có một đứa con ruột là Trần Việt mà thôi, thân là một người mẹ, bà luôn hy vọng Trần Việt có thể sống tốt.
Trong ba tháng qua thấy Trần Việt lo lắng cho Giang Nhung lo lắng đến nỗi ngày đêm không nghỉ ngơi, mẹ Trần cũng lặng lẽ lau nước mắt vài lần.
Hôm nay cuối cùng Giang Nhung đã xuất viện, mẹ Trần thực sự rất vui vẻ, vui vẻ thay cho con trai cũng vui vẻ vì con dâu có thể về nhà.
“Mẹ!” Giang Nhung bật cười liền ôm chầm lấy mẹ Trần: “Cảm ơn mẹ!”
Cảm ơn mẹ chưa bao giờ xem thường cô, hơn nữa còn yêu thương cô như con gái ruột của mình, Giang Nhung cũng có rất nhiều lời muốn nói nhưng cũng không nói ra, khi ôm lấy mẹ Trần cứ cọ cọ vào vai mẹ Trần như một đứa trẻ vậy.
Mẹ Trần yêu thương cô như con gái ruột, tất nhiên Giang Nhung cũng sẽ kính trọng hiếu thảo mẹ Trần như mẹ ruột của cô vậy.
Mối quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu của họ không tệ như nhiều người khác, đó là bởi vì họ đều yêu Trần Việt, trong lòng luôn hy vọng Trần Việt có thể sống tốt.
“Đứa trẻ ngốc, con kêu mẹ một tiếng mẹ thì chính là con của mẹ, còn khách sáo với mẹ làm gì.” Mẹ Trần lấy bùa hộ mệnh đã thỉnh ra và giao tận tay cho Giang Nhung: “Con à, cái này tặng cho con, sau này nhất định phải bình an và khỏe mạnh.”
“Cảm ơn mẹ!” Giang Nhung đeo bùa hộ mệnh lên rồi nói: “Sau này con sẽ cố gắng bảo vệ bản thân, không để mọi người lo lắng cho con nữa.”
Mẹ Trần gật đầu, hài lòng nói: “Ừm, cả nhà chúng ta đều phải tốt lành.”