Trở về phòng rồi, Giang Nhung nằm trên giường không sao ngủ nổi, cảm giác vừa xấu hổ, vừa quẫn bách, 

Không dễ gì tối nay cô mới có dũng khí để vào thư phòng tìm Trần Việt, thế mà lại bị anh cự tuyệt. 

Cô không tin anh không hiểu ý cô, rõ ràng là lúc hôn cô anh nhiệt tình như thế, thậm chí cô còn cảm giác được anh… 

Giang Nhung không dám nghĩ tiếp, nếu nghĩ tiếp chắc cô sẽ mất ngủ cả đêm vì xấu hổ mất. 

Đang nghĩ thế, Trần Việt đẩy cửa bước vào, nghe thấy tiếng anh mở cửa cực kỳ cẩn thận, bước chân cũng nhẹ hết sức có thể, chắc anh sợ làm cô tỉnh giấc. 

Cô còn chẳng ngủ nổi, tỉnh thế nào được mà tỉnh? 

Thật đáng ghét! 

Trần Việt lên giường, kéo chăn đắp lại cho cô, sau đó nằm xuống cạnh cô, anh thở dài một tiếng khe khẽ. 

Anh còn thở dài ấy à? 

Giang Nhung bực bội, giơ chân đạp cho anh một cái. 

Lực chân của cô cũng không nhỏ, đạp đúng đùi của anh, thấy Trần Việt sững ra trong chốc lát, sau đó anh nói: “Đừng đùa nữa.” 

Giọng anh có chút bất đắc dĩ, giống như người lớn hết cách với đám trẻ con nghịch ngợm vậy. 

Giang Nhung hậm hực rụt chân lại, đỏ mặt lí nhí: “Vừa nãy em có đùa với anh đâu.” 

“Giang Nhung…” Trần Việt lại gọi cô bằng chất giọng trầm thấp, anh ngừng một lát mới nói tiếp: “Anh không mong em làm trái với ý muốn của mình, em hiểu không?” 

Lúc đầu Giang Nhung còn không hiểu, nhưng sau khi nghe anh nói vậy cô liền hiểu ra. 

Hóa ra là anh lo cô chỉ vì thân phận của hai người nên mới làm thế với anh, mà không phải mong muốn xuất phát từ đáy lòng cô. 

Bọn họ đã đăng ký kết hôn được ba tháng, người đàn ông này vẫn tình nguyện giữ lời hứa ban đầu, tình nguyện đợi cô, đợi đến khi cô hoàn toàn chấp nhận anh. 

Cô quay người lại, lăn đến bên anh, kéo tay anh ra gối lên. “Ừm, em hiểu.” 

Nhưng cô có làm trái với mong muốn của mình đâu, anh có hiểu điều đó không? 

“Vậy thì ngủ đi.” Trần Việt xoa đầu cô, khẽ nói. 

Đêm dài dằng dặc, có bao nhiêu nam nữ ôm nhau ngủ, tim đập thình thịch vì ngọn lửa nhiệt tình nhưng lại vẫn có thể dừng chân trước ranh giới cuối cùng chứ? 

Ngày hôm sau, lúc Giang Nhung tỉnh dậy, Trần Việt đã ngồi trước cửa sổ đọc báo. 

Hôm nay vẫn mưa, không có ánh nắng mặt trời chiếu vào, trông anh như có khí chất u buồn. 

“Dậy rồi à.” Vẫn như ngày thường, anh đều quay đầu lại dịu dàng hỏi cô mỗi khi cô tỉnh giấc. 

Giang Nhung gật đầu. 

Bất giác cô lại nghĩ đến chuyện mình chủ động quyến rũ anh hôm qua, gương mặt mềm mịn bỗng đỏ bừng lên. 

Anh đứng dậy bước đến, nắm lấy bàn chân cô. 

Giang Nhung giật thót, vốn định tránh né lại nghe thấy tiếng của Trần Việt, “Để anh xem xem chân em thế nào rồi?” 

“Ồ.” Giang Nhung khẽ ậm ừ, hóa ra anh chỉ kiểm tra vết thương hôm qua, cô lại nghĩ lung tung rồi. 

Tay Trần Việt bóp mạnh hơn một chút: “Có đau không?” 

Giang Nhung lắc đầu: “Không đau chút nào cả. Cảm ơn anh!” 

Trần Việt thả chân cô ra, lại nói tiếp: “Đi tắm đi, anh chờ em ăn sáng.” 

Anh dắt Mộc Mộc ra ngoài trước chờ cô, cuộc sống bình thường biết mấy, bình thường đến nỗi nhàm chán, thế nhưng Giang Nhung lại cảm thấy thỏa mãn. 

Bao nhiêu năm trôi qua, cô thực sự đã tìm được cảm giác của ‘nhà’. 

Cuối cùng cũng có một người bằng lòng làm bạn với cô, ở bên cô suốt cuộc đời, không yêu cầu cô phải cho anh cái gì, chỉ đơn giản muốn sống với cô mà thôi. 

Nhìn theo bóng lưng của anh, đôi môi của Giang Nhung thoáng cong lên, gương mặt tràn ngập sự ngọt ngào. 

Trên bàn ăn, vẫn là bữa sáng đầy đủ dinh dưỡng như cũ, tinh tế mà vừa miệng, tâm trạng của Giang Nhung rất tốt, cô ăn nhiều hơn so với bình thường. 

Trần Việt đã đặt đũa xuống từ sớm, im lặng nhìn cô ăn, dường như chỉ trong một đêm, Giang Nhung đã quay trở về là Giang Nhung của ba năm trước đây. 

Là một Giang Nhung đầy nhiệt huyết, làm việc gì cũng nhiệt tình, đầy sức sống, dù trời có sập xuống cũng không sợ. 

Giang Nhung như thế này lại càng có sức sống hơn, càng khiến người ta chú ý, khiến người ta muốn che chở nâng niu cô trong bàn tay. 

Mà anh, anh nguyện làm người che chở cho cô suốt cuộc đời. 

“Em ăn no rồi.” Cô ngẩng lên cười với anh, nụ cười xán lạn như thể xua tan cái lạnh của mùa đông. 

“Ừ.” Anh nhìn cô, chẳng hề rời mắt, một lúc sau mới nói: “Anh phải đi công tác.” 

Lại công tác à! 

Tự dưng Giang Nhung cảm thấy thất vọng, có điều cô không thể hiện ra, mà còn cười với anh, “Anh đi đi, em ở nhà có Mộc Mộc chơi cùng rồi.” 

Ánh mắt của bọn họ đồng thời hướng về phía Mộc Mộc đang ngồi trên ghế, Mộc Mộc cũng rất phối hợp mà ngẩng lên sủa gâu gâu hai tiếng, dường như đang muốn nói, nó sẽ ngoan ngoãn bầu bạn với mẹ. 

Giang Nhung bế Mộc Mộc lên, xoa đầu của chú cún nhỏ, “Cục cưng à, sau này con phải đổi cách gọi rồi nha. Không được gọi là chú Trần nữa, mà gọi là bố. Mà tây tí nữa thì gọi là daddy.” 

Nói xong, Giang Nhung lại nhìn về phía Trần Việt, chớp mắt hỏi: “Mộc Mộc có thể gọi anh như thế được không?” 

“Đương nhiên là có thể!” Đấy là lời trong lòng của Trần Việt, có điều anh lại không nói ra mà chỉ gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh không thể đoán ra được anh đang nghĩ gì. 

Giang Nhung lại không chịu bỏ qua cho anh, truy hỏi: “Anh nói gì đi chứ!” 

Truyện được up trên app mê tình truyện 

Giang Nhung có sức sống như vậy lại càng khiến Trần Việt bó tay, anh chỉ đành nói: “Được.” 

“Ừ.” Giang Nhung thỏa mãn mỉm cười, thả Mộc Mộc ra định dọn dẹp rồi đi làm. Lúc trở về phòng, Trần Việt cũng đi theo, trong tay cầm một cái cà vạt, đang định tự thắt thì Giang Nhung nhìn thấy, bất giác cô nhìn chằm chằm vào anh. 

Trần Việt nhìn thấy ánh mắt của cô, nghiêng đầu nhìn cô hỏi: “Sao thế?” 

“Em…” Giang Nhung nhìn đôi mắt sâu thẳm của Trần Việt, bất giác cắn cánh môi mềm, muốn nói lại thôi. 

Ánh mắt cô lấp lánh, như thể có ngàn vạn điều muốn nói, nhưng tất cả lại mắc trong họng, không bật ra nổi một chữ. 

Trần Việt bị ánh mắt ấy của cô làm cho sửng sốt, chỉ tưởng rằng cô lại nghĩ đến chuyện gì đó buồn phiền. 

Anh khẽ thở dài, kéo cà vạt chưa thắt xong xuống, đi đến bên Giang Nhung, ánh mắt anh kiên định nhìn sâu vào mắt cô, dịu dàng nói, “Đừng lo, anh sẽ trở về nhanh thôi.” 

Anh nói, dịu dàng quá đỗi. 

Giang Nhung nghe vậy biết Trần Việt đang hiểu lầm, nhưng cô cũng không nói ra, chỉ mỉm cười gật đầu. Sau đó cô đưa tay ra cầm lấy cái cà vạt trên tay Trần Việt, cẩn thận thắt cho Trần Việt. 

Em chỉ muốn thắt cà vạt cho anh một lần. 

“Sau này… để em thắt cà vạt cho anh được không?” Giang Nhung cúi đầu, khẽ hỏi. 

Ngày xưa, có người chồng vẽ mày cho vợ cả đời, vậy thì để em thắt cà vạt cho anh cả đời được không? 

Bắt đầu từ tối hôm qua, Giang Nhung như biến thành một người khác. 

Cô không để tâm đến những ân oán xưa kia nữa, cuối cùng cũng chịu nhìn thẳng vào mối quan hệ của bọn họ, đối với sự thay đổi này của cô, trong lòng Trần Việt có kinh ngạc, nhưng còn có sự hân hoan bất tận đang trào dâng và không ngừng lan tỏa, lan mãi đến tận nơi sâu nhất trong trái tim anh.