ngon

Ngu Trà có thể cảm nhận được, Lục Dĩ Hoài đương nhiên có thể, cách một lớp áo ngủ mỏng, phần mềm mại bên dưới cánh tay vô cùng rõ ràng, trên người cô gái còn mang hương sữa tắm.

“Lục Dĩ Hoài!”

Ngu Trà thấy Lục Dĩ Hoài chậm chạp không phản ứng, lập tức kêu một tiếng.

Lục Dĩ Hoài dường như không có việc gì mà lấy tay ra, nằm trên mặt đất, bình tĩnh mở miệng: “Em la lớn như vậy là muốn gọi mẹ Vương lên đây sao?”

Ánh đèn quá yếu, Ngu Trà không thấy vành tai đỏ ửng của hắn.

Cô ngồi dậy, sắc mặt hơi ửng đỏ, lại ngượng ngùng nhớ ra việc này chỉ là ngoài ý muốn, cũng không thể mở miệng nói hắn sờ ngực cô.

Ngu Trà hít sâu vài hơi, xóa việc này khỏi đầu, “Anh mau ngồi dậy, nằm trên đất làm gì?”

Lục Dĩ Hoài nói: “Tôi mệt.”

Ngu Trà: “…”

Lục Dĩ Hoài đúng là không nói dối, tối nay khi trở về từ nhà chính hắn chỉ muốn thử một lần, lúc trước bác sĩ Khương không nói là không thể thử, ngoài ra đến bây giờ kết quả cũng rất lạc quan.

Thời gian này chân hắn thường tê dại, có khi thỉnh thoảng ở trường cọ vài cái cũng có cảm giác, tất cả đều nói cho hắn, đây không phải là giả, chân hắn đã có cảm giác.

Nên tối nay Lục Dĩ Hoài mới thử tự đi đến toilet.

Chỉ là khoảng cách như vậy, hắn đã mất nửa giờ, từng bước mà đi, cơ thể rất mệt, trong lòng cũng mệt.

Lục Dĩ Hoài có thể nhẫn, hắn biết việc này cần kiên trì.

“Anh có thể để sau này mà.” Ngu Trà tận tình khuyên nhủ hắn, “Lỡ như buổi tối không ai vào, anh lại, lại…… Làm sao bây giờ?”

Cô ngồi cạnh người hắn, cúi đầu đối mặt với hắn, váy ngủ to rộng che lại thân hình, tóc vì hành động lúc nãy đã bị rối tung, tất cả đều giống như vừa bị chà đạp xong.

Đôi mắt Lục Dĩ Hoài càng tối lại, “Em đang nguyền rủa tôi sao?”

Ngu Trà nói: “Tôi không có. Nếu anh không ngồi dậy tôi chỉ có thể gọi mẹ Vương đến đây, cho dù trên đất có thảm, nhưng cũng không thể nằm.”

Lục Dĩ Hoài duỗi tay giữ chặt tay cô, trên người cô khác với hắn, nóng hầm hập, chắc là do lúc nãy dùng sức, tương đương với việc vận động.

Thân thể chỉ cần tùy tiện nhéo một cái là đã xuất hiện dấu vết.

Lục Dĩ Hoài ngồi dậy, “Được.”

Ngu Trà không nghĩ rằng lúc này hắn lại nghe lời, nhanh chóng đứng dậy dìu hắn, “Hôm nay anh không được lộn xộn, lên giường nằm ngủ đi.”

Lục Dĩ Hoài nhấp môi, hơi cong lên.

Lời nói của cô gái khác với bình thường, giọng nói mềm mại cứ dong dài bên tai, giống như lông chim quét qua đầu quả tim gây ra cảm giác ngứa ngáy.

Sau khi trở lại giường, Ngu Trà đưa thuốc cho hắn, “Uống thuốc.”

Lục Dĩ Hoài nói: “Không có sức.”

Ngu Trà: “…”

Cô nghi ngờ đánh giá chàng trai trên giường, thấy hắn thật sự rất mệt mới cởi bỏ hoài nghi, “Anh mở miệng ra, tôi đút anh.”

Đương nhiên là đút bình thường.

Trong phòng có bật điều hòa, rất mát mẻ, Ngu Trà cầm ly nước đút hắn, vành ly chạm vào môi hắn, cô xém chút nữa vì run tay mà làm đổ nước trên giường.

Uống xong hết, cô mới nở nụ cười: “Ngủ ngon.”

Lục Dĩ Hoài bình tĩnh nhìn cô.

“Ngủ ngon.”

Hôm sau, Lục Dĩ Hoài và Ngu Trà cùng nhau đi học, hắn vẫn ngồi xe lăn, dường như chuyện tối qua chưa từng xảy ra.

Ngu Trà cũng không hỏi.

Nếu có thể đứng lên một chút, vậy sớm muộn gì cũng có thể hoàn toàn đứng được, đời này không giống với đời trước.

Vừa vào trường thì đụng phải Ngu Minh Nhã cũng vừa lúc đến trường.

Nhìn thấy Ngu Trà sắc mặt hồng nhuận đi cạnh Lục Dĩ Hoài, tươi cười nói chuyện, cô ta liền nghiến răng nghiến lợi.

Chuyện hôm qua đã truyền lên khắp Tieba của trường, cô ta đã dùng nhiều tài khoản phụ khác nhau tẩy trắng cho bản thân, dù sao đoạn ghi âm kia cũng không trực tiếp nói là cô ta ra lệnh.

Chỉ là, người qua đường đã thay đổi cái nhìn về cô ta mà thôi.

Ngu Minh Nhã nhìn bóng dáng phía trước của Ngu Trà và Lục Dĩ Hoài, môi dưới bị cắn đến trắng bệch, cô ta nhất định phải tìm cơ hội để dựng lại hình tượng của mình mới được.

Bây giờ trí nhớ của mọi người cũng không tốt như vậy, rất nhanh sẽ quên đi sự kiện lần này, đến lúc đó cô ta lại là nữ thần hoàn mỹ của Nhất Trung Ninh thành.

Rất nhanh sẽ có thể.

Đang giảng bài tập, Trương Tuyết hỏi Ngu Minh Nhã: “Minh Nhã, cậu có biết sắp tới là tiệc mừng thọ của ông nội Lục Dĩ Hoài không? Nghe Đường Hiểu Thanh nói lần này cô ta không thể đi.”

Ngu Minh Nhã hỏi: “Đường Hiểu Thanh bị gì vậy?”

“Mình nghe được cô ta nói chuyện cùng người nhà mới biết được.” Trương Tuyết chớp chớp mắt, “Mình nói cho cậu biết, là Lục gia trực tiếp chỉ đích danh nói không cho cô ta đi, nên cô ta không có cơ hội tham gia bữa tiệc.”

Ngu Minh Nhã lắp bắp kinh hãi.

Có thể làm cho Lục gia không đón tiếp, Đường Hiểu Thanh đã gây ra chuyện gì a?

Cô ta nhớ lại lần trước có xảy ra một chuyện, rất nhiều người chính tai nghe được Đường Hiểu Thanh nói những lời đó với Lục Dĩ Hoài, Lục gia biết được cũng là chuyện bình thường.

Đối thủ một mất một còn của mình không đi được, Ngu Minh Nhã cảm thấy cuối cùng cũng có một việc đáng mừng.

Cô ta nói: “Đường Hiểu Thanh không được đi là do bản thân làm chuyện quá đáng, chỉ sợ bây giờ cô ta đã tức chết đi.”

Lương Trình Trình vừa vặn trở về từ bên ngoài, nghe được lời này, lập tức mở miệng châm chọc cô ta: “Nha, đang nói về Đường Hiểu Thanh à?”

Sắc mặt Ngu Minh Nhã lập tức lạnh xuống, không phản ứng lại cô ấy.

Lương Trình Trình híp mắt, suy đoán xem bọn họ đang nói về gì.

Tin tức tiệc mừng thọ của Lục lão gia tử đã truyền ra ngoài, rất nhiều người sẽ tham gia, Nhất trung Ninh thành có không ít người gia đình có điều kiện, có thể đi, nếu không thể thì sẽ hỏi thăm chút tin tức.

Gia đình Lương Trình Trình cũng không khác lắm so với Ngu Minh Nhã nên cũng biết việc này, hơn nữa tối hôm qua còn biết lần này rất nhiều hậu bối được đi.

“Ngu Minh Nhã, em gái cậu ở Lục gia, chắc cậu sẽ có thư mời đúng không?” Vừa nói vừa lộ ra nụ cười không có ý tốt.

Ngu Minh Nhã nói: “Không liên quan đến cậu.”

Lương Trình Trình hơi mỉm cười, “Sao lại không, mọi người đều học cùng lớp, hy vọng tiệc mừng thọ hai ngày sau có thể nhìn thấy cậu.”

Cô ấy cười ra tiếng, về lại chỗ của mình.

Ngu Minh Nhã sửng sốt một chút, ngay lập tức hiểu được ý nghĩa, trong lòng lập tức bùng lên một ngọn lửa lớn vô danh.

Lương Trình Trình vậy mà lại có thể tham gia tiệc mừng thọ.

Ngu Minh Nhã vẫn chưa nghe cha mẹ nói, vì vậy, trong lòng không kiềm được có chút hoảng loạn, nếu không thể đi được, địa vị của cô ta trong giới thượng lưu sẽ xuống dốc không phanh.

Cô ta nhất định phải đi.

Buổi trưa lúc ăn cơm, Ngu Trà nhìn thấy Ngu Minh Nhã và chị em của cô ta đến nhà ăn, thỉnh thoảng đại tiểu thư đến căn tin ăn cơm cũng là vì hình tượng.

Nhưng mà hôm qua đã xảy ra chuyện lớn như vậy, rất nhiều người đều đặt mắt lên người cô ta, vậy mà biểu cảm của Ngu Minh Nhã vẫn bình thường, thỉnh thoảng tươi cười dịu dàng.

“Cô ta nhìn cũng không giống như trong lời nói ngày hôm qua.”

“Có khi nào bản ghi âm là giả a?”

“Hoặc là giả, hoặc là do cô ta ngụy trang, một trong hai cái, không thể có khả năng khác.”

“Định lực thật tốt, nếu là tôi, có khả năng hôm nay sẽ không đến trường, Ngu Minh Nhã vẫn rất lợi hại.”

“…”

Ngu Trà tìm bàn trống.

Lâm Thu Thu cũng nhìn thấy Ngu Minh Nhã, nhiều chuyện nói: “Cậu có biết hôm nay Lương Trình Trình và Ngu Minh Nhã lại cãi nhau không?”

Chuyện này bị không ít người lớp bảy thấy được, nên rất dể dàng truyền ra, hơn nữa Lương Trình Trình luôn chống đối Ngu Minh Nhã, hầu như ai cũng biết.

“Bọn họ cãi nhau là vì tiệc mừng thọ của Lục lão gia tử.” Lâm Thu Thu nói: “Có phải tiệc mừng thọ của Lục lão gia tử sắp đến rồi?”

Ngu Trà gật đầu, “Ân, vào tối ba ngày sau.”

Lâm Thu Thu nói: “Trách không được, ý của Lương Trình Trình là cô ấy có thể đi, châm chọc Ngu Minh Nhã không được đi, sau đó sắc mặt Ngu Minh Nhã trở nên khó coi. Đúng rồi, lần này Đường Hiểu Thanh không được đi.”

Ngu Trà có chút kinh ngạc, “Không được đi?”

Lâm Thu Thu đưa lịch sử trò chuyện trong điện thoại cho cô xem, “Cậu nhìn đi, đây là một bạn học lớp bảy nói, là Ngu Minh Nhã và Trương Tuyết lúc nói chuyện phiếm đã đề cập đến, cậu ấy nghe được, nói là Lục gia chỉ tên nói cô ta không được đi.”

Ngu Trà nhìn thấy mấy câu kia, trong lòng có suy nghĩ.

Lúc ấy cô cũng ở đó, nếu là cô, cô cũng sẽ không cho Đường Hiểu Thanh đi, châm biếm cháu trai của mình, Lục lão gia tử sao có thể cho cô ta đi.

Lâm Thu Thu tò mò hỏi: “Đúng rồi, bữa tiệc lần này cậu có đi không?”

Ngu Trà nói: “Không biết.”

Đời trước cô có đi, bị Lục Dĩ Hoài ép buộc dẫn theo, đời này cô không biết mình có đi hay không.

“Mình đoán với tính cách của Ngu Minh Nhã, cô ta bị Lương Trình Trình kích thích như vậy, nhất định muốn đi, thậm chí còn muốn đè ép Lương Trình Trình trong bữa tiệc.”

Lâm Thu Thu suy đoán nói: “Cô ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này.”

Tất cả mọi người trong giới thượng lưu của thành phố Ninh đều sẽ tham gia bữa tiệc đó, sao Ngu Minh Nhã lại có thể vứt bỏ cơ hội làm nổi bật bản thân như vậy.

Ngu Trà tỉ mỉ quan sát Lâm Thu Thu, nói: “Thu Thu, có phải cậu quá để ý đến Ngu Minh Nhã rồi không?”

Lâm Thu Thu bĩu môi, nói: “Đây là vì cô ta đã gây quá nhiều chuyện, tin tức hàng ngày trong trường nhiều như vậy, hơn phân nửa đều là về cô ta.”

Ngu Trà nghĩ thầm cô ấy thật là.

Ngu Minh Nhã là nhân vật phong vân của Nhất trung, đặc biệt là hai sự kiện đứng đầu hai ngày nay, càng là một nhân vật gây chú ý, người không quen cũng biết cô ta.

Rời khỏi nhà ăn, cả người Ngu Minh Nhã đều thả lỏng.

Bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, cô ta phải cắn răng giả vờ ôn nhu, so với bình thường nhẹ nhàng tiếp nhận ánh mặt của đám đông hoàn toàn khác nhau, đều do Trần Khinh Vân, nếu cô ta còn ở bệnh viện sao có thể xuất hiện chuyện như vậy.

May mắn là bài viết trên Tieba rất nhanh đã bị gỡ xuống, bây giờ chuyện xấu của cô ta cũng sẽ không bị lưu lại.

Ngu Minh Nhã vuốt tóc, cảm thấy sau này sẽ khôi phục lại trạng thái như trước.

Cô ta hừ một tiếng, tìm một chỗ gọi điện thoại về nhà, “Mẹ, là con. Nhà chúng ta có nhận được thiệp mời đi tiệc mừng thọ của Lục lão gia tử không?”

Trần Mẫn Quyên nói: “Có một cái.”

Tối qua mới nhận được, bà ta sợ vì chuyện của Ngu Minh Nhã, có thể sẽ không nhận được, không nghĩ rằng vẫn có thể, nhẹ nhàng thở ra.

Ngu Minh Nhã lập tức thở phào nhẹ nhõm, ngữ khí của Lương Trình Trình còn làm cô ta nghĩ mình không được nhận, thì ra vẫn có, nhà cô ta sao có thể không có được.

“Hai ngày nay con cần phải chuẩn bị lễ phục.” Cô ta cao giọng, “Mẹ, mẹ giúp con, gần đây con ——”

“Minh Nhã.”

Đột nhiên Trần Mẫn Quyên lên tiếng.

Ngu Minh Nhã hỏi: “Sao vậy?”

Trần Mẫn Quyên hơi khó khăn nói ra: “Minh Nhã, mẹ đã nhìn thiệp mời, lần này trong thư mời không có tên của con…”

Nên cô ta không được đi.

Ngu Minh Nhã cầm điện thoại sững sờ tại chỗ, nửa ngày mới nghe được giọng mình: “Sao có thể? Con không được đi?”

Tiệc mừng thọ lần này sẽ có rất nhiều người đi, có rất nhiều con nhà giàu, nếu cô ta không được đi, sau này làm sau có thể ở trong vòng tròn này nữa.

Bản thân cô ta chen vào được cũng đã rất khó.

Trần Mẫn Quyên cũng thật xin lỗi: “Minh Nhã, mẹ cũng chỉ mới phát hiện việc này, ba con không cho mẹ nói, mẹ nghĩ lại vẫn thấy nên nói với con, con cứ ở nhà đi, không đi cũng không sao.”

“Không được!” Ngu Minh Nhã kêu lên.

Cô ta nhanh chóng mở miệng: “Con không thể không đi, mẹ, mẹ cần phải nghĩ cách, con cần phải đi tiệc mừng thọ lần này, nếu không con đi chết cho xem!”

Nghe được lời đó của con gái, Trần Mẫn Quyên ngơ ngác, “Minh Nhã, con nói bậy gì đó, cái gì mà đi chết?!”

Thư mời không có tên cô ta, bà ta biết làm gì bây giờ?

Ngu Minh Nhã bóp lòng bàn tay, nói từng chữ: “Con mặc kệ, tiệc mừng thọ lần này con không được đi, sau này người khác đều biết, nhà ai sẽ muốn cưới con?”

Lời này chọc trúng Trần Mẫn Quyên.

Đúng vậy, tiệc của Lục lão gia tử không được đi, sau này trong xã hội thượng lưu có ai lại suy xét chọn người con dâu này.

Trần Mẫn Quyên nói: “Để mẹ nghĩ lại.”

Ngu Minh Nhã ừ một tiếng, lẳng lặng chờ bà ta trả lời.

Cô ta không ngờ được buổi sáng còn cười nhạo Đường Hiểu Thanh không được đi, kết quả bây giờ lại nhận được tin mình không đi được.

Qua một lát, Trần Mẫn Quyên đột nhiên mở miệng: “Minh Nhã, mẹ nghĩ ra một biện pháp, nhưng không biết được không.”

Ngu Minh Nhã trợn to mắt, “Mẹ nói ra trước đi.”

“Không phải Ngu Trà theo hầu hạ Lục Dĩ Hoài sao, để nó xin một lần chắc là sẽ được.” Trần Mẫn Quyên thấp giọng nói: “Tốt xấu gì bên ngoài nó vẫn là người nhà họ Ngu.”

Lại là Ngu Trà.

Xém chút nữa Ngu Minh Nhã đã cắn lưỡi mình, đôi mắt đỏ lên, dựa vào cái gì cô ta muốn đến tiệc mừng thọ còn phải đi cầu xin Ngu Trà.

Tác giả có lời muốn nói: Cầu xin đi.

Hết chương 25

#xanh