Ngu Trà không đến bệnh viện, có lẽ đã hết kiên nhẫn nên ngày thứ ba Trần Mẫn Quyên đã đến trường, làm trò trước mặt mọi người.

Lâm Thu Thu đứng trong lớp hỏi Thượng Thần: “Cậu nói xem, con gái mình đang nằm viện, lúc này đến tìm Ngu Trà làm gì?”

Thượng Thần lắc đầu, nhìn hai người phía trước, nói: “Sao mình biết được chứ, dù sao cũng không phải chuyện tốt lành gì.”

Không ít người biết Trần Mẫn Quyên, biết bà ta là mẹ của Ngu Minh Nhã nên có rất nhiều học sinh ra ngoài vây xem.

Việc làm bọn họ tò mò là tình trạng của Ngu Minh Nhã, muốn moi thông tin từ Trần Mẫn Quyên.

Trần Mẫn Quyên nói: “Đến tiệm cà phê bên ngoài.”

Ngu Trà trầm mặc gật đầu.

Vùng phụ cận của Nhất trung Ninh thành chỉ có một tiệm cà phê, bên trong chỉ có vài người, hai người ngồi vào chỗ cạnh cửa sổ.

Vừa thoát khỏi ánh mắt của mọi người, biểu tình Trần Mẫn Quyên trở lại bình thường, “Sao dì kêu con mà con không đi?”

Ngu Trà nói: “Tôi muốn đi học.”

“…” Trần Mẫn Quyên đã bị cách nói này làm kinh ngạc, nhưng vẫn nhớ mục đích của mình, “Đưa cho dì một cọng tóc của con.”

“Cái gì?” Ngu Trà cảnh giác nhìn bà ta.

“Nói vậy mà không hiểu sao?” Trần Mẫn Quyên cố kỵ cô có khả năng là con gái mình nên giọng điệu cũng không quá khó nghe.

“Đến giờ học rồi, tôi đi trước đây.” Ngu Trà không muốn nói nhảm với bà ta, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, đi ngang qua ánh mắt không thể tin được của bà ta.

Cô vốn cho rằng Trần Mẫn Quyên muốn nói chuyện gì đó, không nghĩ rằng bà ta muốn tóc của cô, rõ ràng là để xét nghiệm ADN.

Sao có thể nghĩ cô là con của bà ta?

Trần Mẫn Quyên theo bản năng phản ứng, Ngu Trà lại dám phản kháng lời của mình, không chút nghĩ ngợi vươn tay ra.

Ngu Trà nhanh nhẹn bắt lấy.

Mặc dù sức của cô không lớn nhưng Trần Mẫn Quyên là phụ nữ, bình thường cũng chẳng làm việc gì nên chênh lệch vô cùng rõ ràng.

Ngu Trà quăng tay bà ta ra, “Muốn đánh tôi à?”

“Mày đã quên thân phận của mày?” Trần Mẫn Quyên tức giận đến nỗi môi cũng run lên, theo quán tính ngã xuống ghế.

“Đương nhiên là nhớ.” Ngu Trà bình tĩnh mở miệng: “Tôi nhớ rõ tất cả những chuyện đã phải trải qua, tất cả… Tôi nhớ rõ tất cả.”

Trần Mẫn Quyên thấy ánh mắt dần đông lại của cô, sững sờ tại chỗ.

Ngu Trà bây giờ khác hoàn toàn với Ngu Trà trong trí nhớ bà ta, con người nhút nhát trầm mặc, để mặc cho mẹ con bà ta chà đạp đã không còn.

Bỗng nhiên Ngu Trà hơi mỉm cười.

Sau lưng Trần Mẫn Quyên nổi từng tầng da gà.

Khóe môi Ngu Trà nhẹ nhàng giương lên ——

“Chúc bà… Sớm tìm lại con gái ruột của mình.”

Ngu Trà cố tình nhấn mạnh vào chữ “ruột”, ý nghĩa không cần nói cũng biết.

Đã xé rách mặt với Trần Mẫn Quyên, buồn bực trong lòng cô đã tan biến hết, sinh nhật tiếp theo của cô cũng đã sắp đến, chỉ cần qua mười tám tuổi thì cô có thể tự làm mọi việc.

Đến tận khi thân ảnh yểu điệu rời khỏi quán cà phê, băng qua đường lớn, chậm rãi bước qua cánh cửa tiến vào trường học, Trần Mẫn Quyên mới lấy lại tinh thần.

Lúc nãy chính là Ngu Trà?

Bà ta ngồi trên ghế, cầm chặt giỏ xách đắt tiền, trên mặt đều là mờ mịt và sự không thể tin chịu đựng đả kích.

Trong phòng bệnh, Ngu Minh Nhã cảm thấy rất kì quái.

Mẹ đến thăm cô ta càng ngày càng ít, thường xuyên hai ba ngày cũng không đến, hỏi thì nói là có chuyện gấp, chuyện gấp gì cũng không chịu nói.

Đương nhiên Ngu Minh Nhã biết bình thường Trần Mẫn Quyên không có việc làm, dù sao bà ta cũng là bà chủ gia đình, không cần xen vào chuyện công ty, chuyện thường làm chính ra dạo phố, đến thẩm mỹ viện cùng với mấy dì.

Bây giờ cô ta đang ở bệnh viện thì có chuyện gấp gì chứ.

Ngu Minh Nhã rảnh rỗi nên dễ dàng liên tưởng, trong lòng cô ta có nỗi bất an không biết đến từ đâu, lên mạng tìm kiếm.

Cô ta chưa kịp tìm gì hết thì nhân viên tổ tiết mục gọi đến: “Ngu tiểu thư, chương trình sẽ phát sóng vào thứ sáu tuần này, lúc đó cô hãy nhớ tuyên truyền một chút.”

Ngu Minh Nhã nhẹ nhàng thở ra, chương trình được công chiếu đương nhiên rất vui.

“Vâng, tôi đã biết.” Cô ta đã quên hỏi chuyện cắt nối biên tập, nhanh chóng cúp điện thoại, lên Weibo.

Quả nhiên, Weibo chính thức (của chương trình) đã đăng nội dung mới.

【 Official Weibo Trao đổi nhân sinh V: Mùa mới nhất của 《 Trao đổi nhân sinh 》 sẽ được chiếu vài 8 giờ tối thứ sáu trên kênh Quả Quả, tin chắc rằng có nhiều người đã chờ không nổi, một trong hai vị khách mời là Ngu Minh Nhã đã chuyển nguy thành an, sẽ sớm xuất viện xem chương trình cùng chúng ta # hình ảnh # hình ảnh # hình ảnh 】

Hình ảnh là Trần Thanh Mai và Ngu Minh Nhã.

Nhìn thấy bản thân đẹp như vậy, Ngu Minh Nhã hừ hừ, cô ta phải chờ hai ngày nữa mới có thể xem trailer.

Tai nạn xe cộ đã xảy ra được một thời gian, cô ta mỗi ngày đều đăng Weibo đúng giờ, truyền đạt cảm hứng của mình, vậy mà cũng có thể có thêm một ít fan.

Ngu Minh Nhã bĩu môi, đám fan này thật ngu ngốc.

Cô ta đã chuyển qua bệnh viện tư nhân nơi Ngu gia có cổ phần, mỗi ngày chỉ nằm trên giường chờ chân tốt lên, một khi đã hồi phục thì có thể ra ngoài, tiếp tục làm những việc trước kia.

Ngu Minh Nhã thử giật giật, nhảy lò cò xuống giường ra khỏi phòng, nhìn hành lang bên ngoài, đôi mắt lập tức sáng lên.

Trời mới biết cô ta nằm trong phòng bệnh lâu như vậy cũng đã chán đến sắp điên rồi.

Bác sĩ cũng nói cô ta cần ra ngoài nhiều hơn, Ngu Minh Nhã dứt khoát đi thật xa, trước kia cô ta chưa từng đi dạo trong bệnh viện.

Không biết bao lâu sau, cô ta dừng lại.

Cánh cửa phòng bệnh cách đó không xa mở ra đóng lại, Ngu Minh Nhã trong lúc lơ đãng nhìn qua đó, tức khắc ngây người ra.

Cô ta bắt lấy một hộ sĩ, thấp giọng hỏi: “Chờ chút, ai nằm trong phòng bệnh đó?”

Hộ sĩ biết cô ta là đại tiểu thư, nhưng lúc trước đã được dặn không thể nói ra nên lắc đầu: “Không biết.”

Ngu Minh Nhã ném tay người đó ra: “Thật vô dụng.”

Cô ta chống gậy, từng bước tiếp cận phòng bệnh kia, nhẹ nhàng đẩy cửa ra một khoảng nhỏ, thấy được Trần Mẫn Quyên đang gọt táo.

Sau đó đưa cho người trên giường bệnh.

Mẹ lại đi gọt táo, trừ khi người đang nằm trên giường bệnh là ba!

Ngu Minh Nhã nghĩ vậy thì thấy người trên giường bệnh giãy giụa muốn ngồi dậy, Trần Mẫn Quyên vội vàng kê gối đầu cho người đó.

Nhờ đó, cô ta có thể thấy rõ tất cả.

Là Trần Thanh Mai!

Ngu Minh Nhã chấn động, không biết đã xảy ra chuyện gì, tức giận đẩy thẳng cửa ra, đi vào ——

“Sao mẹ lại ở đây?!”

“Còn con nhỏ nông thôn này nữa?!”

Mẹ chưa từng gọt táo cho mình mà bây giờ lại có thể làm cho con nhỏ nông thôn kia, trong lòng Ngu Minh Nhã ủy khuất.

Trần Thanh Mai cũng hoảng sợ, nhìn về phía cửa.

Ngu Minh Nhã chống gậy, sắc mặt khó coi không thể tin được nhìn cảnh trước mặt, “Mẹ, không phải mẹ nói có chuyện gấp sao? Sao có thể ở đây với nó, sao mẹ không đến thăm con!”

Cô ta đã được nuông chiều từ nhỏ, đến nông thôn quay cái kia đã cực kì ủy khuất, kết quả bây giờ Trần Mẫn Quyên đối xử với Trần Thanh Mai còn tốt hơn cô ta.

Trong lòng Ngu Minh Nhã khủng hoảng.

Cảm giác bất an khi cắt cổ tay dần lan ra, lấp đầy lồng ngực, cô ta nhịn không được kêu lớn hơn: “Mới có một tháng mà mẹ đã coi cô ta là con gái mình?!”

Trần Mẫn Quyên đứng lên, “Ngu Minh Nhã, con làm gì vậy? Ở bệnh viện còn lớn tiếng như vậy, quy củ mẹ dạy đâu hết rồi?”

Ngu Minh Nhã bị biểu tình nghiêm túc của bà ta dọa.

Nhìn thấy bộ dáng ngây thơ của cô ta, cảm xúc trong lòng Trần Mẫn Quyên tan đi bớt, “Chân con vẫn chưa ổn đâu, về phòng bệnh nghỉ ngơi đi.”

Tốt xấu gì cũng đã nuôi mười mấy năm, tình cảm nhiều năm như vậy sao có thể biến mất trong một sớm một chiều, lòng bà ta mềm lại.

Trần Mẫn Quyên xoay người nói: “Thanh Mai, dì đưa con bé về phòng trước.”

Từ đầu đến cuối Trần Thanh Mai không nói gì hết, chỉ gật đầu.

Ngu Minh Nhã hung tợn nhìn cô gái trên giường bệnh, không cam lòng trở về phòng bệnh cùng Trần Mẫn Quyên, miệng không ngừng hỏi.

“Đừng náo loạn.” Trần Mẫn Quyên hết sạch kiên nhẫn, “Con đã quên hình tượng của mình rồi sao, con là minh tinh đó.”

“Con không có…” Ngu Minh Nhã muốn nói mình không náo loạn, nhưng Trần Mẫn Quyên đã rời đi.

Cô ta mờ mịt ngồi trên giường bệnh.

Đầu mùa đông, quần áo Ngu Trà mặc dần nhiều lên.

Việc học ở trường ngày càng gấp vì kì thi cuối kì được mô phỏng theo kì thi đại học đã sắp đến.

Điểm thi đại học cũng không khác lần này lắm nên các giáo viên rất coi trọng lần thi này.

“《 Trao đổi nhân sinh 》 sẽ chiếu vào tối nay, cậu có muốn nhìn quá trình biến dạng của Ngu Minh Nhã không Trà Trà?”

Chạng vạng khi tan học, Lâm Thu Thu đột nhiên nói.

Ngày mai là cuối tuần nên tối nay không có tiết tự học, tan học rất sớm nhưng sắc trời đã tối đi rất không ít.

Thượng Thần kinh nghi (kinh ngạc + nghi ngờ) một tiếng: “Ngu Minh Nhã vẫn không đến trường, tối nay chương trình của cô ta đã chiếu rồi sao, mình sẽ coi.”

Lâm Thu Thu nói: “Mình đã chuẩn bị hết, tối nay sẽ có không ít người xem, lúc đó nhất định sẽ rất náo nhiệt.”

Các cô khác với người khác, các cô đi xem Ngu Minh Nhã bị bêu xấu.

“Có thể cậu sẽ xuất hiện.” Lâm Thu Thu nhớ đến một chuyện, “Mình nhớ Trần Thanh Mai đã đi tìm cậu đúng không.”

“Ừm.” Ngu Trà suy tư một chút, “Nếu làm bài xong, còn thời gian thì mình sẽ xem.”

Kỳ thật cô cũng khá tò mò.

Bất quá Ngu Trà đã tính sai, tối nay cô không làm bài mà bị Lục Dĩ Hoài lôi kéo ra vườn hoa tản bộ.

Theo chu trình trị liệu, hắn đã có thể đứng được khá lâu, có thể không cần ngồi trong nửa ngày, chỉ cần thỉnh thoảng nghỉ ngơi là được.

Ngu Trà vô cùng vui về chuyện này.

Vì vậy không nói gì hết đã tản bộ cùng Lục Dĩ Hoài. Chẳng qua trong lòng vẫn nhớ thương đến chương trình kia, lúc tản bộ có chút thất thần.

Lục Dĩ Hoài bất động thanh sắc: “Đang nghĩ gì vậy?”

Ngu Trà ăn ngay nói thật: “Chuyện của Ngu Minh Nhã và Trần Thanh Mai, sao lại có thể trùng hợp như vậy, đúng lúc tham gia vào chương trình này?”

Trao đổi nhân sinh, đúng là trao đổi nhân sinh.

Ngu Minh Nhã làm đại tiểu thư kiêu căng suốt mười mấy năm, cô ta có thể vênh váo tự đác như vậy đều là do Ngu gia chống đỡ tất cả.

Mà hiện tại, mọi chuyện đã vô thanh vô thức thay đổi.

Bây giờ Ngu Trà vẫn chưa nghe được tin tức gì, có thể là do Ngu gia không để lộ ra, cũng không biết Ngu Minh Nhã đã biết việc này chưa, lấy tính cách của cô ta chắc là sẽ thét chói tai chửi rủa tất cả.

Đôi mắt Lục Dĩ Hoài thật sâu, bất ngờ hỏi: “Em thấy là trùng hợp, hay vẫn là cố ý?”

“Chẳng lẽ là cố ý?” Đúng là Ngu Trà chưa từn nghĩ đến vấn đề này, nghĩ theo hướng này, càng nghĩ càng thấy kinh khủng.

Lục Dĩ Hoài không nói nữa.

Ngu Trà nghe hắn nói vậy, lại không biết được đáp án, trong lòng nóng nảy, năn nỉ nói: “Anh đừng chỉ nói một nửa chứ.”

“Không biết.” Lục Dĩ Hoài quay đầu đi.

“…” Vừa nghe là biết chỉ nói cho có lệ.

“Về đi.” Lục Dĩ Hoài đột ngột thay đổi ý định, nắm tay Ngu Trà, đầu ngón tay dừng trên cổ tay cô, cảm nhận được tốc độ mạch đập.

Càng lúc càng nhanh.

Hắn cong môi, không chọc cô.

Ngu Trà cũng không giãy giụa, dù sao cũng không có tác dụng, ngoan ngoãn để hắn nắm tay, sau đó cùng nhau về nhà.

Mẹ Vương vừa đi ra thấy được cảnh cày cũng không trách, lúc đầu bà ấy còn hơi bất an, hiện tại đã tươi cười, nhìn hai đứa nhỏ cùng đi lên cầu thang.

Đến lầu hai, Ngu Trà chuẩn bị về phòng.

“Trà Trà.” Lục Dĩ Hoài gọi.

Hắn chậm rãi đi đến trước mặt cô, hơi cong lưng, kéo gần khoảng cách với cô, dường như cảm nhận được hơi thở khẩn trương của thiếu nữ.

Ngu Trà vẩn chưa thích nghi với việc hắn gọi cô là Trà Trà, mỗi lần đều mang theo cảm xúc khác thường, làm cô không thể kiềm đước nhớ đến trên giường, hắn sẽ gọi như vậy.

Cô lại thất thần, mặt đỏ lên.

Lục Dĩ Hoài không biết cô đang nghĩ gì, chỉ duỗi tay nhéo nhẹ vành tay cô, nhỏ nhắn mềm mại, ánh mắt hắn hơi trầm xuống: “Muốn xem tiết mục đó không, cùng nhau xem?”

Hết chương 46

#xanh