Một người nếu đã làm quá nhiều chuyện xấu, nhược điểm nằm trong tay người khác cũng nhiều, thậm chí không nhớ được mình đã làm những gì, Ngu Minh Nhã thuộc loại này.

Lục gia có thể tra ra rất nhiều thứ, cô ta nhìn thấy Ngu Trà chắc chắn như vậy càng nghĩ xa hơn, chuyện đầu tiên cô ta nghĩ được chính là sự kiện ở khu du lịch.

Chỉ cần nghĩ đến chuyện này, cả người Ngu Minh Nhã ngay lập tức run rẩy.

Cô ta hoảng sợ, lúc rời đi vẫn chưa phản ứng kịp, khi cô ta tỉnh lại trong bệnh viên ở khu du lịch, cả vết sẹo trên cổ tay, tất cả đều nói cho cô ta đó là thật.

Nếu như chuyện này bị truyền ra, cô ta sẽ xong đời.

Giống nữ minh tinh khi bị tung ảnh nóng, dù cho cô ấy là người bị hại, nhưng cũng sẽ truyền ra rất nhanh rất xa, bắt đầu từ đó sẽ mang thêm cái nhãn “ảnh nóng”.

Ngu Minh Nhã oán hận nghĩ.

Vốn dĩ Ngu Trà định sẽ đăng video đó lên, ai ngờ Ngu Minh Nhã lại đi tìm đường chết, video của cô sẽ không thể phát huy hết tác dụng, một khi đã thế, vậy lấy ra uy hiếp một chút cũng tốt.

Hiệu quả rất không tồi.

Nếu Ngu Minh Nhã làm vậy lần nữa, cô sẽ lấy ra đe dọa một chút, để cô ta biết được tình trạng lo lắng hãi hùng là như thế nào.

Ngu Trà vừa nghĩ vừa uống ly nuốc trái cây trong tay.

Lục Dĩ Hoài thấy giảo hoạt lóe lên trong mắt cô, cả người trở nên sinh động, khóe môi gợi lên nụ cười.

Hắn hỏi: “Chơi vui lắm à?”

Ngu Trà không dấu diếm: “Một chút.”

Lục Dĩ Hoài thấp giọng nói: “Chuyện này sẽ càng tệ hơn nữa.”

Ngu Trà nhìn hắn, nghi hoặc nói: “Chuyện lúc trước có phải bị nhúng tay vào không?”

Cô sợ Lục gia đã thúc đẩy nó.

Lục Dĩ Hoài nói: “Nghĩ đi đâu vậy.”

Sao Lục gia lại phải bỏ một Ngu gia nho nhỏ vào mắt, đặc biệt là gần mười tám năm trước, đối với Lục gia, Ngu gia chẳng là gì hết.

“Tôi đoán Ngu Minh Nhã sẽ nhịn không nổi.” Ngu Trà nghĩ, nhìn Trần Thanh Mai bên kia đang bị giới thiệu cho người khác.

“Để ý cô ta đến vậy?” Lục Dĩ Hoài nhìn cô.

Ngu Trà nhìn cặp mắt nghiêm túc của hắn, thầm nghĩ hắn lại định nói gì đây, nói nhanh: “… Nào có, không có.”

Lục Dĩ Hoài híp mắt: “Vậy thì tốt.”

Ngu Trà hừ nhẹ trong lòng, dục vọng chiếm hữu thật mạnh, ngay cả nói nhiều hơn vài câu về người khác cũng không được, về sau không phải sẽ càng mạnh mẽ chứ.

Nhưng mà đời này không giống đời trước.

Cô đặt tay lên tay vịn xe lăn, nửa ngồi xổm xuống, nhẹ giọng nói: “Anh đừng keo kiệt như vậy.”

Lục Dĩ Hoài hỏi lại: “Keo kiệt?”

Hắn keo kiệt sao?

Đương nhiên là không.

Lục Dĩ Hoài tự nhận mình không hề dính dáng gì đến hai chữ đó, đối với sự lên án của Ngu Trà cũng không đặt trong lòng, chỉ cười nhẹ một tiếng.

Lá gan Ngu Trà vừa to lên một chút, vì biểu cảm của hắn thu nhỏ lại, nói chuyện với Lục Dĩ Hoài đúng là không tốt lành gì.

Cô đứng lên đẩy xe lăn về phía trước, nói sang chuyện khác: “Bữa tiệc sắp xong rồi đúng không?”

Lục Dĩ Hoài ừ một tiếng, không chọc cô nữa.

Khi bữa tiệc sắp kết thúc, Trần Thanh Mai và Ngu Minh Nhã cùng nhau xuất hiện, xuất hiện trong cùng một khung ảnh, tất cả khách mời đều không kiềm được so sánh hai người, phát hiện Ngu Minh Nhã đúng là không giống mẹ cô ta chút nào, ngay lập tức trong lòng có đáp án.

Là con riêng?

Có vài người nghĩ vậy, có con riêng là chuyện rất bình thường, hơn nữa vừa thấy biểu tình của Ngu Minh Nhã thì biết không đơn giản như vậy.

Không biết cuối cùng ai sẽ thừa kế công ty Ngu gia.

Ngu gia xảy ra chuyện lớn, tiệc tối đã bị phóng viên giải trí đánh hơi được, bọn họ nhạy bén phát hiện có chỗ sai.

Phóng viên giải trí đều có mánh khóe của bọn họ, mũi còn thính hơn chó, nghe được tin tức nóng, lập tức cùng nhau chạy đến Ngu gia.

Thậm chí Trần gia ở nông thôn cũng có người đến, mười tám đời họ Trần đều đã bị đào lên.

Cư dân mạng thời này rất thích xem các loại bí mật hào môn, còn là loại đổi con này nữa, có thể nói chẳng khác gì phim truyền hình tám giờ, nóng lên rất nhanh.

Yến hội kết thúc, Ngu gia lên thẳng top 10 hot search.

Người nhà họ Ngu không muốn để người khác biết được chuyện này, đám người kia lại cố tình lộ ra ngoài. Chương trình của Ngu Minh Nhã và Trần Thanh Mai cũng bị cắt ra vài đoạn, cả chuyện cùng nhau vào bệnh viện kia cũng bị tung lên.

Nhất thời, trên mạng vô cùng náo nhiệt.

Xã hội Internet căn bản không có bí mật. Chỉ vài ngày ngắn ngủi, Ngu gia đã bị đào ra rất nhiều chuyện.

Kể cả những học sinh bình thường chỉ chăm chỉ học hành cũng đặt mắt lên chuyện này, dù sao đây là chủ đề tám chuyện rất lớn.

Ngu Minh Nhã và Trần Thanh Mai cùng đến trường, thoạt nhìn thì thấy rất hòa thuận, nhưng người sáng suốt cũng nhìn ra được vấn đề.

Vì hai người không nói một câu nào.

Ngu Trà ở trường cũng biết nhiều chuyện.

Có người chuyên phát sóng trực tiếp chuyện của Trần Thanh Mai và Ngu Minh Nhã lên Tieba, bao gồm việc hai người trên hành lang có nhìn mặt nhau hay không, hôm nay nói mấy câu, có cãi nhau hay không, còn chuyên nghiệp hơn cả phóng viên.

Lâm Thu Thu hỏi: “Trà Trà, cậu biết chân tướng không?”

Ngu Trà nói: “Cậu cũng đoán được không phải sao?”

Hai người bạn của cô đều không ngốc, đã xem đủ loại tin tức, việc của Ngu gia rất đễ dàng đoán được.

“May là bây giờ cậu không còn ở Ngu gia.” Lâm Thu Thu chống cằm, “Sau khi yến hội lên hot search, trong hình chụp có cậu, có người còn lên Tieba nói cậu.”

Cô ấy trực tiếp cãi nhau với đám người đó.

Hiện tại Ngu Trà đang ở Lục gia, tất cả đều do bọn họ ra mặt, nói khó nghe chính là bao dưỡng, còn có người nó Lục Dĩ Hoài chỉ là ngụy trang, thực tế là đang ở cùng cha của Lục Dĩ Hoài, sự thật đương nhiên không phải vậy.

Lâm Thu Thu không muốn đem những thứ dơ bẩn này kể cho Ngu Trà.

“Không sợ.” Bây giờ tâm lý của Ngu Trà rất vững vàng, ôn nhu nói: “Chúng ta có nói như thế nào cũng không thể thay đổi suy nghĩ của những người đó, chỉ cần sống tốt hơn bọn họ là được.”

Cô đã lập kế hoạch cho tương lai của mình, chỉ chờ đến lúc thực hiện.

Lâm Thu Thu nở nụ cười, “Cho bọn họ ăn cẩu lương.”

Sắc mặt Ngu Trà đỏ lên, “Đừng nói bậy.”

“Mình nói bậy sao.” Lâm Thu Thu chậc chậc hai tiếng, “Không biết sinh nhật của cậu Lục Dĩ Hoài sẽ tặng cái gì.”

Ý tưởng của lão đại, đương nhiên người thường như bọn họ không đoán được.

Mấy ngày này, Ngu gia đã loạn thành một đống.

Giữa trưa thứ năm, chuyện năm đó bị đào ra, không phải do ai lạ, mà là người Ngu gia làm ra. Lúc trước Ngu Lập Hoa và anh em của ông ta tranh giành tài sản, đúng lúc Ngu Minh Nhã và Trần Thanh Mai được sinh ra nên đã tìm người ném đi đứa nhỏ, người bảo mẫu nhận được lệnh đó không đành lòng, đến cô nhi viện ôm một đứa bé khác.

Có thể nói, Ngu Minh Nhã cũng không phải người nhà họ Trần.

Trần Thanh Mai là con gái thật sự của Ngu gia.

Diễn biến vô cùng trôi chảy, ngay cả phóng viên cũng không thể tin được, “Đây có thể là tin giả hay không?”

“Có thể viết bài không?”

“Có cần che dấu hay không?”

Lãnh đạo trợn trắng mắt, tức giận nói: “Nếu không có người dặn dò thì làm sao chúng ta biết được nhanh như vậy, an bài mau lên.”

Tin tức này trực tiếp lên trang bìa.

Bạn học trong trường nhìn Ngu Minh Nhã ra vẻ trấn định, cuối cùng có người không nhịn được đăng bài:【 Ngu Minh Nhã thật sự là cô nhi sao? 】

“Chuyện này còn phải hỏi sao, nếu không làm sao Trần Thanh Mai có thể chuyển trường được.”

“Tôi nghi ngờ, chương trình kia tìm hai bọn họ có phải có người an bài hay không?”

“Chuyện tráo con của Ngu gia nếu chuyển thành phim sẽ là một xô máu chó, đến biên kịch cũng không dám viết như vậy…”

Ngu Minh Nhã sắc mặt khó coi.

Đương nhiên cô ta chú ý mọi chuyện, từ khi yến tiệc lên hot search cô ta đã không có dự cảm tốt, bây giờ đã trở thành sự thật.

Trách không được thái độ của Trần Mẫn Quyên đối với cô ta lại thay đổi.

Trách không được…

Tất cả đều có lý do, không có gì kì lạ.

Ngu Minh Nhã cắn răng, dưới ánh mắt của mọi người, cuối cùng cũng không nhịn được, chịu đựng mấy tiết rồi chạy thẳng ra trường học.

Lại chuyển biến.

Ngu Trà cũng không đặt quá nhiều tinh thần lên chuyện này.

Buổi tối, cô vừa làm được một nửa bài tập, chuẩn bị ra ngoài uống nước, đúng lúc mẹ Vương đi đưa thuốc, chủ động nhận lấy.

Cửa phòng Lục Dĩ Hoài không khóa.

Cô nhẹ nhàng đẩy ra, đặt cái ly lên bàn.

Lục Dĩ Hoài hỏi: “Không sợ?”

“Sợ cái gì.” Ngu Trà cúi đầu nhìn dép lê dưới chân, đều là mẹ Vương mua, khả ái, người già rất thích loại này.

Cô giật giật chân, hai lỗ tai phía trên cũng giật giật, nếu đây là mùa hè, lộ ra ngón chân sẽ càng đáng yêu

Lục Dĩ Hoài cũng nhìn qua.

Ngu Trà bước nhanh qua bàn học che lại.

Lục Dĩ Hoài khích lệ nói: “Ánh mắt mẹ Vương không tệ.”

Ngu Trà hiểu hắn đang nói gì, bất an động động ngón chân, có hơi xấu hổ buồn bực: “Đừng nói đến cái này.”

Chân thì có gì đẹp.

Lục Dĩ Hoài giương mắt nhìn cô, cười một tiếng, giọng nói trầm thấp: “Không nói cái này, vậy em muốn nói gì?”

Ngu Trà không để ý tới hắn.

Hắn vui vẻ là được, dù sao cô có nói gì cũng vô dụng.

“Trễ vậy mà còn đến phòng tôi, là tín hiệu gì sao.” Lục Dĩ Hoài nhẹ giọng mở miệng, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm cô không chớp mắt.

“Vẫn còn mấy tiếng nữa mới đến giờ ngủ.” Ngu Trà cứng đờ nói sang chuyện khác: “Anh làm hết bài tập rồi sao? Bài thi đã xong hết rồi sao?”

Lục Dĩ Hoài ngồi xuống cạnh cô, giường lõm xuống.

Hắn không buông tay cô ra, nhéo nhéo vài cái, tinh tế thưởng thức, tùy ý nói: “Bây giờ có vẻ không thích hợp nói về bài tập?”

Lông mi cong vút của cô gái chớp nhẹ, dường như bên trên có bướm đậu, muốn bay đi, hỏi: “Không thể không làm bài tập?”

Lục Dĩ Hoài thở dài: “Tôi sẽ không làm sao?”

Được rồi, Ngu Trà thất vọng, cô vẫn còn mấy câu chưa xong, chắc mất khoảng mười phút, không vội lắm.

Thiếu nữ hơi cúi đầu, tóc dài rũ trên sườn vai, cần cổ đẹp lộ ra, một đoạn trắng tuyết tinh tế, dưới sắc đèn ấm áp rất mê người.

Ánh mắt Lục Dĩ Hoài nóng lên, dời tầm mắt.

Ngu Trà nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết nói gì, dứt khoát nói về truyện tranh, nhỏ giọng hỏi: “Chắc là anh đã thấy truyện tranh rồi đúng không?”

Chuyện cũng đã lâu, cho dù không chơi Weibo thì cũng có thể nghe được vài thứ.

Cô không dấu diếm, lúc vẽ cũng không sử dụng mosaic, hình ảnh trong truyện đều rất chân thật.

Mặc dù chỉ mới mấy tháng, nhưng tâm tư của Ngu Trà đã thay đổi.

Ba chữ “đại ma vương” đã không còn dùng để phát tiết, giờ đã trở thành một biệt danh.

Ít nhất là đối với các fan.

Lục Dĩ Hoài quay đầu nhìn cô, “Thanh thế to lớn như vậy, là một người trong đó, tôi sẽ không biết gì hết sao?”

Ý tứ trêu chọc rất rõ ràng.

Ngu Trà cuộn ngón chân, may mà hắn không thấy, sau đó lấy điện thoại ra, mở lên bài đầu tiên.

Cô lên án nói: “Lúc đó anh chính là như thế này đó.”

Ngu Trà vẽ truyện tranh bốn khung, nhân vật trong truyện đương nhiên không thể vẽ tỉ mỉ, giờ phút này nhìn thấy mặt của mình và Lục Dĩ Hoài, cô không thể nhịn cười.

Lục Dĩ Hoài rũ mắt nhìn.

Hắn đã xem hết những thứ này, có vài việc hắn chỉ nghĩ rất đơn giản, không nghĩ rằng trong lòng Ngu Trà lại mang theo nghĩa khác.

Thì ra lúc trước trong mắt cô mình chính là dạng này.

Lúc này cùng xem với cô lại là cảm giác khác, Lục Dĩ Hoài không thể nói tên nó là gì, chỉ biết là rất vui.

Ngu Trà đổi giao diện, hỏi: “Giống anh không?”

Cô chỉ chỉ một hình trong đó: “Tôi nhớ rõ việc này, lúc ấy anh nói khen thưởng tôi, khi đó tôi còn cho rằng anh muốn cắn tôi, sau đó anh mới giải thích…”

Lúc đó rất bối rối.

Lục Dĩ Hoài nghiêm túc nghe cô kể chuyện, đôi mắt cô gái sáng long lanh, lập loè tinh quang, môi khép mở lộ ra hàm răng trắng sáng, phấn phấn nộn nộn.

Nghe cô nói về mình, thực sự rất lạ.

Bỗng nhiên Lục Dĩ Hoài kéo cô vào lồng ngực, hung hăng ôm lấy, đầu chôn vào hõm vai cô, trong hơi thở đều là mùi hương của cô.

“Làm sao vậy?” Ngu Trà kinh ngạc, tay phải đặt bên ngoài, điện thoại đang cầm trên tay, màn hình vẫn còn sáng.

Người trước mặt không trả lời.

Ngu Trà không đẩy hắn ra, để mặc hắn ôm mình vào ngực, tim lỡ một nhịp rồi càng lúc càng nhanh, rung động ở trái tim truyền ra khắp người.

Từng chút, từng chút.

Đến khi bên tai vang lên thanh âm của Lục Dĩ Hoài:

“Tôi rất thích.”

Hết chương 56

#xanh