Trịnh Hoài Nhi vẫn đang để ý tới quần áo anh mặc: “Xem anh ăn mặc lịch sự thế này, tôi còn tưởng anh định ra ngoài.” Cô chỉ tay vào áo sơ mi được cài cúc cẩn thận của anh: “Ở trong nhà mà mặc thế này anh không thấy gò bó và nóng bức sao?”

Mai Thanh Vũ giả bộ ho một tiếng che dấu xấu hổ, anh vốn định mặc sao cho đẹp để gây ấn tượng với cô, cuối cùng ấn tượng thì đúng là có, nhưng tính chất lại ngược hoàn toàn so với dự định của anh.

Không biết phải giải thích thế nào, anh tự động bỏ qua chuyện này, vội vàng dẫn cô và Happy vào phòng Cappuccino. Happy thấy người thương thì nhảy xuống khỏi người cô, rất tự giác chạy đến bên Cappuccino âu yếm.

Mai Thanh Vũ quay sang hỏi cô: “Cô ăn sáng chưa?”

Cô gật đầu: “Đã ăn từ sớm rồi.” Cô nhìn anh: “Anh chưa ăn sao?”

“Vốn định chờ cô đến rồi cùng ăn.”

“Anh đi ăn sáng đi. Tôi ở đây xem Happy và Cappuccino một lúc.”

Mai Thanh Vũ tiếc nuối nhưng cũng đành vậy, lên phòng thay quần áo thoải mái ở nhà rồi xuống phòng bếp ăn qua loa vài thứ. Trịnh Hoài Nhi ở trong phòng nhìn thấy một chiếc ghế sô pha cạnh cửa sổ, bên trên tường còn có một giá sách nhỏ. Cô tới gần xem thử, toàn là sách báo về mèo. Cô tiện tay cầm một quyển rồi ngồi xuống ghế đọc.

Lúc Mai Thanh Vũ vào phòng thì Cappuccino và Happy đang cùng nhau chơi với cuộn len, Trịnh Hoài Nhi ngồi trên ghế chăm chú đọc sách. Ánh nắng ngoài cửa sổ hắt vào phòng, chiếu lên bóng dáng nhỏ nhắn một vẻ mềm mại nhu hòa. Anh không tự chủ mà mỉm cười, chỉ muốn thời khắc này cứ thế dừng lại, để anh thỏa thích nhìn ngắm người con gái đang ngồi đằng kia.

Trịnh Hoài Nhi cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng đang chiếu thẳng vào mình, cô ngẩng đầu lên nhìn anh. Mai Thanh Vũ đóng cửa lại, đến ngồi cạnh cô.

“Anh sưu tầm nhiều sách về mèo thật.” Cô lắc quyển sách trên tay mình.

Anh với tay lấy một quyển tạp chí trên giá sách: “Không phải là tôi mua. Tôi nhận nuôi Cappuccino từ chỗ chị gái mình, chị ấy cũng cho tôi luôn mấy quyển sách này, sợ tôi chăm Cappuccino không tốt.”

Cô nói: “Những kiến thức về mèo anh nói với tôi hôm trước cũng từ đây mà ra sao?”

Anh gật đầu: “Chỉ một phần thôi, chủ yếu là từ chị gái tôi. Chị ấy mở một tiệm chăm sóc thú cưng nên rất hiểu biết, dành ra một tuần để phổ cập kiến thức về mèo cho tôi, yêu cầu tôi phải học thuộc tất cả, không thì không cho nuôi Cappuccino.”

Nhớ đến thời gian một tuần gian khổ, Mai Thanh Vũ bật cười, Trịnh Hoài Nhi cũng cười theo.

Cô nói: “Anh còn may chán, ít ra chị gái anh còn biết rõ về mèo. Happy là anh trai tôi tặng, anh ấy không biết nhiều về chăm sóc thú cưng, thế nhưng ngày nào cũng đến lảm nhảm với tôi một đóng lời vô nghĩa về Happy. Lúc ấy tôi rất muốn ném Happy về cho anh ấy tự nuôi.”

Mai Thanh Vũ thở dài thườn thượt: “Chị tôi cũng cằn nhằn tôi suốt. Cô nói xem tôi nuôi Cappuccino xinh xắn, đáng yêu thế này mà chị ấy mỗi lần qua thăm nhìn thấy nó lại mắng tôi chăm sóc mèo không tốt.”

Trịnh Hoài Nhi gật đầu hưởng ứng. Có chung một chủ đề nói xấu anh trai và chị gái, hai người giống như đồng bệnh tương liên, nói xấu anh chị mình vui đến quên trời quên đất.

Trịnh Hoài Nhi lần đầu tiên nói nhiều với một người mới quen như vậy. Hai người nói từ chuyện chó mèo đến chuyện con người, từ cảnh đẹp thiên nhiên cho đến thảm họa sóng thần, núi lửa, từ vấn đề nhỏ nhặt như ăn uống đến bàn chuyện thế giới chung tay bảo vệ môi trường. Hai ý tưởng lớn gặp nhau, chỉ hận không quen biết sớm hơn.

Cappuccino và Happy đã chán nghịch len, đang chơi đồ chơi nhỏ trong góc phòng, cả hai dính lấy nhau như hình với bóng, đặc biệt ân ái. Mai Thanh Vũ và Trịnh Hoài Nhi ra phòng khách ngồi, để lại không gian riêng tư cho hai con mèo.

Trịnh Hoài Nhi ngồi xuống ghế, Mai Thanh Vũ thì đi lấy nước uống.

“Cô uống nước ép cam nhé?” Anh ngó đầu ra từ phòng bếp, lắc lon nước cam ép trong tay.

Cô gật đầu: “Cũng được. Hôm qua anh mới đi mua sao?” Cô còn nhớ sáng qua đến nhà anh, anh nói chỉ còn mỗi nước lọc.

Mai Thanh Vũ mở hai lon nước ép, nói vọng ra bên ngoài.

“Đúng vậy. Chiều hôm qua tôi tới siêu thị, không biết cô thích uống loại nào nên mua hết tất cả các vị trái cây.”

Cô bật cười, nói đùa với anh: “Sao anh không mua vị thập cẩm luôn cho rồi.”

Anh mang hai ly nước từ phòng bếp đi ra: “Tôi cũng định thế đấy, nhưng siêu thị không bán loại đó.”

Trịnh Hoài Nhi càng cười lớn hơn: “Anh có mua được thật thì tôi cũng không uống, các loại trái cây pha với nhau, nghĩ thôi đã thấy chắc chắn không ra được vị gì ngon rồi.”