Dịch: Cô Cô

Đồ Sam không biết di chuyển như thế nào, có nên che mắt lại không? Người cô hóa đá, cơ thể cứng đờ, phần trên của chàng trai hoàn toàn chiếu thẳng vào mắt cô.

Anh có vòng eo nhỏ gầy, cơ bụng không rõ ràng nhưng khó mà bỏ qua được, chúng săn chắc và mạnh mẽ.

Ngước mắt lên, ngực cũng vậy……

Uow, đầu Đồ Sam nóng lên.

Cô rốt cục hoàn hồn, cúi đầu lẩm bẩm: “Tại sao…. Anh… cởi đồ?”

“Cô không muốn giặt nó à.” Chàng trai nói rồi ném chiếc áo T-shirt trên tay qua.

Vô tình rơi vào ngực Đồ Sam, nóng bỏng như một miếng sắt hàn, cô co lại, cố tránh nó, nhưng lại không thể.

Quần áo bị dính mưa, ẩm ướt và có mùi xà phòng thơm.

Du Dần vẫn quan sát cô, cô bé đỏ ửng từ mặt tới tai, như thể cô bị chuột rút, tất cả đều đỏ ửng, càng ngày càng đỏ, cô vẫn bị chuột rút, hận không thể cuộn mình như quả bóng, người vẫn như con tôm được nấu chín.

Anh đưa tay lên môi, kìm nén cười.

Đồ Sam bối rối không biết bây giờ có nên bắt đầu đi giặt không.

Mặc dù có khó khăn rụt rè, cũng lo lắng bản thân không thể làm tốt, nhưng mục tiêu cuối cùng hôm nay không phải ở đây sao?

Đồ Sam tự cổ vũ cho mình. Quần áo của Quỷ ca ca đã ở đây, cầm nó lên, mang nó đến phòng giặt, lại làm sạch nó theo hướng dẫn của bạn cùng phòng là được đúng không?

Đồ Sam ở trong lòng đã lên kế hoạch tốt, cắn răng, cầm chiếc áo T-shirt, đứng lên khỏi ghế sofa.

“Ngồi xuống đây.” Người đối diện bàn trà đột nhiên nói.

Đồ Sam mở to mắt, giây tiếp theo, cô vùi đầu xuống.

….. Quỷ ca ca vẫn chưa mặc áo, không thể ngẩng mặt nhìn thẳng được….

Du Dần không trêu cô nữa, tìm 1 cái áo sơ mi đen sạch sẽ mặc vào.

Sau khi mặc áo sơ mi, anh bước tới bên cạnh Đồ Sam, cúi xuống lấy áo T-shirt bẩn từ tay cô.

Thuận tiện đem Đồ Sam đang ngồi cũng không xong đứng cũng không được, ngồi xuống ghế sofa.

Hai tay trống không, Đồ Sam bối rối nhìn anh.

Chàng trai ném áo đó xuống đất, ngồi khoanh chân.

Anh liếc cô, đưa túi giấy ra trước mặt: “Ăn cơm trước đã.”

Hương vị thơm ngon ngay lập tức lan tỏa.

Đồ Sam cắn môi, gật đầu đồng ý, cảm giác có chút mất mát.

Du Dần đưa đũa và găng tay sử dụng một lần, Đồ Sam nhận lấy, đeo găng tay.

Anh lại đưa cho cô một cái cánh, đẫm dầu, bọc gia vị hạt tiêu li ti.

“Cái này hơi cay.” Anh nhắc nhở.

Đồ Sam “Dạ” một tiếng,dùng đũa gạt tiêu, mở miệng nhỏ, chầm chậm nhai.

Cô và bạn cùng phòng thường ăn món này trong kí túc xá, kung fu cắt xương này đã đạt đỉnh cao, trong 2 3 nốt nhạc đã giải quyết xong cái cánh, Đồ Sam đặt hai cái xương nhỏ lên bàn.

Du Dần đẩy toàn bộ cái túi qua.

Đồ Sam: “……”

Anh cũng để chân gà tới trước mắt cô, cũng xé giống như cô làm.

Đồ Sam: “……Anh không ăn à?”

Du Dần nhấp ngụm bia: “Nếu cô thích ăn, hãy ăn nhiều hơn.”

Đồ Sam vẫn nhớ thương việc giặt quần áo: “Ăn no là có thể giặt quần áo cho anh sao…”

Du Dần khịt mũi, có vẻ hơi mơ hồ: “Vì sao cô muốn giặt quần áo cho tôi? Tôi không có tay à?”

Đồ Sam lẩm bẩm, có chút ủy khuất: “Anh để cho người khác giặt mà.”

Du Dần quay lại: “Cô nói Lộ Á sao?”

Chị gái tóc đỏ kia tên Lộ Á? Tên giống như so với cô còn dễ nghe hơn.

Trong lòng Đồ Sam có chút chùng xuống, nhưng giọng cô vẫn dễ nghe: “Ừm, tại sao cô ấy có thể giặt, còn em thì không thể?”

Cô còn cố ý chăm chỉ khổ luyện một phen đó.

“Tôi cũng đâu bắt cô ấy giặt.” Du Dần nói.

Đồ Sam lẩm bẩm: “Anh không cho em giặt, em chỉ là muốn giặt thôi mà.”

Chàng trai đột nhiên hỏi: “Cô thích tôi à?”

Mặt Đồ Sam đỏ bừng trong giây lát: “Không……không phải……chỉ là……”

Làm sao anh có thể hỏi trực tiếp như vậy chứ?

  

Cô bị nhìn thấu trong chốc lát, lúc này hoàn toàn không nói nên lời.

“Em đối với anh… đúng……” Đồ Sam tuyệt vọng bịa ra cái cớ: “Em chỉ là học cách tự giặt quần áo thôi, chính là lý do này.”

  

Du Dần nhìn vào mắt cô ấy, chấm dứt chủ đề này: “Ăn đi.”

  

Bữa cơm này, Du Dần ăn không nhiều, anh rót cho Đồ Sam cốc nước.

  

Đồ Sam nói cảm ơn, tập trung vào ăn uống, rốt cuộc càng nói càng sai.

  

Ăn xong, Du Dần đóng lại các hộp, Đồ Sam nhặt chiếc áo T-shirt trên mặt đất và lao vào phòng tắm.

  

Qủy ca ca không có bột giặt, cô chỉ có thể dùng xà phòng.

Cho nước vào chậu, làm theo hướng dẫn của bạn cùng phòng, cho quần áo vào ngâm.

  

Nhìn dòng nước dần dần nhấm chìm, thấm vào quần áo, trái tim Đồ Sam cũng được thỏa mãn và dần ấm áp.

  

Cô tập trung tạo bọt xà phòng, dìm ướt, lấy xà bông để chà xát quần áo, vô tình bị trượt chân lao thẳng vào xà phòng.

  

Nước bắn tung tóe vào mắt trái, có chút đau nhói nên Đồ Sam nhanh chóng quẹt tay. Cô quên mất trên tay có bọt và kết quả là càng cay mắt.

  

Một tiếng cười nhẹ ở cửa.

  

Đồ Sam ngừng hành động, nhưng cô không mở nổi mắt.

  

Có người đưa khăn tới, Đồ Sam cầm lấy dùng nó để lau mắt.

  

Cuối cùng cũng thấy thoải mái, Đồ Sam lại thấy ánh sáng, cô ngẩng đầu, Qủy ca ca đã đứng bên cạnh cô.

  

Anh liếc nhìn đôi mắt đỏ như mắt thỏ, hỏi: “Khó giặt lắm à?”

Đồ Sam lắc đầu: “Không khó.”

Nói xong, cho hai tay xuống xà phòng, vù, xà phòng như chống lại cô, bao quanh tay cô.

  

Lúc này, Du Dần thò tay xuống chậu, gạt xà phòng. Anh vô tình chạm vào tay cô, lành lạnh.

Đồ Sam đông cứng.

Du Dần rút tay ra khỏi xà phòng, tay kia khéo léo nhặt quần áo.

Anh lấy lại thế chủ động, còn Đồ Sam thấy xấu khổ khi ngồi trước anh, rút tay ra và đứng nguyên bất động.

  

“Để tôi làm,” Du Dần nói nhỏ, xong ra hiệu cho cô ra ngoài cửa: “Ra ngoài ngồi đi.”

Đồ Sam đột nhiên cảm thấy thất vọng về chính mình.

Đôi môi cô mấp máy, muốn nói gì đó, sau cùng, không nói một lời, ủ rũ rời khỏi.

Ngón tay vẫn nhỏ nước xuống, cô giống như không nghe thấy vậy.

  

Đồ Sam ngoan ngoãn ngồi xuống sofa, suy nghĩ, tâm sự nặng nề.

  

Cô muốn giải thích với anh, họ sử dụng bột giặt trong kí túc xá, vì vậy không quen sử dụng xà phòng.

Tuy nhiên là, cô đã để lại ấn tượng xấu cho anh là cô chả biết làm gì cả.

Mắt cô dừng lại trên váy, vết nước bẩn dính trên đó, váy xèo với những đường ren phức tạp, gần như chiếm phân nửa chiếc ghế sofa.

Có phải cái váy này nó quá phức tạp không, ai lại mặc nó để làm việc chứ.

Mặt theo phong cách này, hình thức đẹp nhưng khó làm việc, không thể có hiệu suất tốt, và mọi người không mặc thế này.

Đồ Sam nhớ tới hình ảnh Tào Trí Thành khi nhìn thấy váy của cô, hình như có chút chán ghét……

Cùng với ánh mắt quỷ dị bọn con trai trong lớp nhìn cô.

Đồ Sam trầm ngâm suy nghĩ, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa đã tạnh.

Tự đưa ra quyết định, cô siết chặt tay, đứng dậy và đi về phòng tắm.

  

Cô đóng sầm cửa, nhìn anh nói, “Em sẽ quay lại trường, em có thể đến tìm anh ngày mai không?”

Người đàn ông nhướng mắt, có chút ngạc nhiên: “Bây giờ?”

Đồ Sam: “Vâng ạ.”

Du Dần vứt quần áo vào chậu nước: “Tôi đưa cô về.”

Đồ Sam cắn môi: “Không cần đâu, em tự về được.”

  

Du Dần vẫn đi theo, Đồ Sam xuống cầu thang đợi xe taxi.

Sau khi lên xe, cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông bên ngoài cửa sổ, chỉ nói một tiếng “Gặp lại sau”.

  

——

  

Trên đường về phòng ngủ, Đồ Sam đi siêu thị mua xà phòng giặt, mỗi thương hiệu đều lấy một túi, ngay cả nhân viên bán hàng cũng không thể không nhắc cô,”Hiệu quả là như nhau. Bạn không cần phải mua quá nhiều như vậy.”

“Tôi biết.” Cô nhẹ nhàng trả lời.

  

Quay trở lại ký túc xã, bạn cùng phòng rất ngạc nhiên.

Viên Hân hỏi: “Về sớm vậy?”

Đoàn Thi Gia cười khặc khặc: “Tớ còn tưởng cậu sẽ cả đêm không về luôn chứ.”

  

Đồ Sam không nói gì, cởi váy, tháo dây buộc tóc, bĩu môi rồi chạy ra ban công.

  

Bạn cùng phòng thấy tình hình có vẻ sai sai, tập thể theo đuôi Đồ Sam.

Đứng lại nhìn, thấy cô đặt xà phòng giặt lên bệ.

Nhóm bạn cùng phòng: “……”

  

Đồ Sam quay lại nhìn, hỏi: “Ai có quần áo bẩn?Đưa hết cho tớ!”

  

“Không có,”

“Thực sự không có,”

Bạn cùng phòng nhìn nhau:

“Tự giặt hết rồi.”

  

“Các cậu thật lợi hại, đều tự giặt quần áo.”

Đồ Sam lẩm bẩm, chạy vào nhà để tìm một vài chiếc váy nhỏ mới và sạch sẽ, luyện tay nghề.

  

Khi con gái theo đuổi tình yêu thật đáng sợ……

Bất cứ ai có mơ ước đều tuyệt vời…

Ba người bạn cùng phòng im lặng suy nghĩ trong lòng, đoán rằng cô ấy gặp phải vấn đề trong việc giặt quần áo, họ trao đổi ánh mắt và rút lui để cô tập luyện.

——

  

Đồ Sam tiếp tục lên lớp buổi chiều, buổi tối về ký túc xá ra ban công để luyện giặt quần áo.

Vào buổi tối, cô lấy ra các trang phục hàng ngày ở dưới cùng của hộp đồ và trải từng cái lên giường.

  

Các bạn cùng phòng đều sững sờ, nghĩ rằng họ lại thấy thêm một “Tào tra nam” thứ hai, nhưng thấy cô hoàn toàn đắm chìm vào đó, họ không thể can thiệp hay ngăn cản.

  

Vào ngày hôm sau, Đồ Sam mặc một chiếc váy đơn giản để đến lớp.

  

Ngay khi bước vào lớp, tiếng ồn ào lập tức im bặt, mọi người đều nhìn cô, hơi ngạc nhiên, và một số không quen khi thấy điều này.

Có một vài chàng trai hét lên: “Tào Trí Thành, bạn gái cũ của mày đã thông minh lên rồi.”

Tào Trí Thành đập ghế của mình: “Biến mẹ mày đi.”

  

Viên Hân nói hộ cô vài câu, Đồ Sam không nói lời nào, vẻ mặt lãnh đạm, cô tìm thấy một chỗ trống, ngồi im lặng cho đến trưa.

  

Sáng nay, một cơn mưa lớn khác rơi xuống.

Đến nhanh, đi rất nhanh, giống như trưa hôm qua.

  

Sau giờ học, Đồ Sam nhặt chiếc túi lên và rời đi. Cô đưa tên của phòng tập thể dục mình nghe thấy ngày hôm qua, bảo xe đi thẳng đến đó.

  

Phòng tập thể dục ở trên tầng bốn, xuống xe, Đồ Sam đi tìm thang máy. Trái tim cô đã đến đích.

  

Đinh——

Bước ra ngoài, cô hít một hơi thật sâu đi đến quầy lễ tân hỏi: “Nơi này của mấy bạn có nam sinh tên Du Dần phải không?”

Lễ tân nữ dường như ấn tượng với cái tên, ngay lập tức trả lời: “Có ạ, huấn luyện viên thể dục của chúng tôi.”

Đồ Sam hỏi: “Anh ấy tan làm rồi sao?”

Cô gái nghi ngờ, nhìn vào mắt cô và nhấc điện thoại lên để xem giờ: “Sắp rồi.”

“Tìm tôi làm gì?”  

Một hình bóng cao dài dừng lại bên cạnh Đồ Sam.

  

Đồ Sam liếc mắt: “Tìm anh… ” Cô quay lại, đối mặt với anh, mở chiếc túi của mình: “Trả tiền.:

Bộ dáng của cô thẳng thắng hùng hồn, lấy tiền mà hôm qua anh đưa cho cô, sau đó là một vài tờ tiền được chuẩn bị vào sáng sớm.

  

Sau đó, cầm trong tay, đưa hết cho anh.

“84 đồng,” Cô nói, “Không thiếu đâu, em đếm lại mấy lần rồi.”

 

Du Dần nhìn cô, đã nhận thấy sự kỳ lạ. Đầu tiên là phong cách ăn mặc của cô khác với trước đây.

Chỉ nhìn vào phía sau, Du Dần căn bản không nhận ra cô. Khi đến gần cô, nghe thấy giọng nói, anh mới biết biết đó là cô.

  

Du Dần cầm lấy, nhét vào túi quần.

Đôi mắt anh bình tĩnh, hoàn toàn hiểu được sự tủi thân, không phục của cô, bản thân cô cũng có tiếng lại có miếng, chỉ là bị giấu đi thôi.

Du Dần hỏi: “Đến đây khi nào?”

Đồ Sam đón lấy ánh mắt của anh: “Vừa mới tới.”

Anh hỏi lại: “Tan học rồi sao?”

Đồ Sam gật đầu.

Hai người đi xuống lầu cùng nhau.

Cửa tự động mở ra, bọn họ một trước một sau đi ra ngoài.

Du Dần đột nhiên dừng lại.

Đồ Sam cũng dừng lại.

  

Anh nhìn ra xa, như thể không biết gì về thời tiết bên ngoài: “Trời mưa…”

Đồ Sam nhìn chằm chằm vào một cái vũng nước nhỏ bên dưới bậc thang, phản ánh bầu trời tươi sáng và các tòa nhà cao tầng xung quanh: “Ừm, trời mưa.”

  

Sau khi nói xong, cô ấy khịt mũi. Sau khi mưa, không khí mát mẻ, cây cối tỏa sáng, và thế giới tươi mới.

  

Du Dần không nói gì, Đồ Sam không thể không ngắm anh, thấy anh ngắm nhìn bầu trời.

  

Có lẽ anh phát hiện, anh cúi đầu, đôi mắt hai người chạm nhau, má Đồ Sam hơi nóng, vội quay mặt đi.

Không di chuyển nữa.

  

Đồ Sam bối rối, ngước nhìn anh lần nữa, anh vẫn nhìn bầu trời xa xa, cau mày, như tìm kiếm thứ gì đó, nhưng không có kết quả. 

 

Cuối cùng cô không thể không hỏi: “Anh đang nhìn gì vậy?”

Anh cúi đầu, bắt đầu đánh giá cô.

Đồ Sam không hiểu gì, rụt cổ lại, muốn giấu mình một chút.

Cuối cùng anh cũng có một phản ứng khác, anh bật cười, cuối cùng thở dài. Anh có chút nuối tiếc nói: “Hôm nay trời mưa, nhưng lại không tìm thấy cầu vòng.”