Bữa trưa phòng bếp chuẩn bị món Trung, bố Du nghĩ cả nhà Du Chính Mỹ ở Mỹ nhiều năm như thế, hiếm khi về nước, đương nhiên là dùng món ăn chính thống nhất của quê nhà để tiếp đãi họ.

Thế là bảo phòng bếp nấu một bàn ăn đặc sắc của Trung Quốc, mặc kệ là đông tây nam bắc, nơi nào có món ăn nổi tiếng thì làm, kết quả là năm người ăn cơm, trên bàn lại lục tục bày lên hơn mười món.

Trù nghệ của đầu bếp nhà họ Du cũng rất tốt, các loại món ăn đều làm rất ngon, Du Yến tuy dùng tay trái không quen, nhưng vẫn ăn rất ngon miệng.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Bố Du vừa phục vụ cô ăn, vừa nhiệt tình tiếp đãi cả nhà Du Chính Mỹ, “Ăn nhiều một chút, không cần khách sáo.”

Du Chính Mỹ chọn đi chọn lại cuối cùng gấp một miếng thịt quay, sau khi cắn một miếng, liền đặt đũa xuống, bảo: “Thịt quay này quá nhiều dầu rồi, ăn nhiều sẽ không khỏe, Chính Thiên, không phải chị nói chú, chú xem thức ăn cả bàn này, dường như đều là thịt, nhìn ngấy như thế, bọn chị vẫn luôn đề cao việc ăn uống lành mạnh, ít ăn dầu mỡ, ít ăn thịt, điểm này, món tây làm rất tốt, không có nhiều dầu, ít mặn mới tốt, nấu ăn đều dùng dầu ô liu…”

Bà Du Chính Mỹ rõ ràng xem bàn ăn thành sân khấu diễn thuyết của mình, thao thao bất tuyệt nói về lý tưởng dưỡng sinh của mình, lúc nào cũng không ngừng quát tháo chồng bà ta ăn ít thịt thôi, cuối cùng còn đóng vai lòng mẹ khổ tâm bắt con trai bà ta ăn ít chút.

Du Yến vốn khá có khẩu vị, nhưng sau khi bà ta bắt đầu nói câu đầu tiên, cô liền đặt thìa xuống, bà già này vốn dĩ không phải đến đây thăm họ hàng, mục đích bà ta đến đây chắc chắn là khiến cô ăn không ngon miệng đây.

Vừa ngồi vào bàn ăn liền nói không ngừng, nước bọt bay tán loạn, hại người khác đều không dám ăn, bà ta còn vui mừng tự cho rằng người khác bị bà ta cảm hóa rồi.

Bố Du cũng là người nóng tính, tốt bụng có ý mời bọn họ ăn cơm, giờ lại bị nói thành như vậy, bất kì ai đều không vui, ông ném đũa, nói: “Chị, nếu như thật sự ăn không quen, em bảo tài xế đưa nhà chị ra ngoài ăn món tây đi, những thứ ấy em ăn không quen, không thể đi cùng rồi.”

Du Chính Mỹ bị ông nói như thế, mới ngừng lại, bảo: “Bàn thức ăn to như thế, không ăn sẽ rất lãng phí, lần sau chú ý hơn là được.”

Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Du Yến thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại không cầm thìa lên, cô đã bị nghẹn no rồi.

Bố Du không vui, tuổi tác đã cao nên coi trọng tình thân, xem ra ông đối với họ hàng ở xa mà nói cũng ôm kì vọng rất cao, nhưng hiện thực vẫn luôn không đẹp như tưởng tượng, hi vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn. Du Chính Mỹ này vừa về, liền khiến cho bố Du nản lòng.

Du Yến tuy có chút khó chịu thay bố mình nhưng cũng cảm thấy như thế cũng tốt, ít ra vừa bắt đầu có thể nhìn rõ được tính tình của đối phương, sau này lúc gặp phải chuyện lạ lùng hơn cũng không cần quá ngỡ ngàng.

Tuy trong nhà đủ lớn, nhưng sau khi trải qua buổi sáng và cơm trưa, bố Du không dám giữ người ở lại trong nhà, ông có bệnh tim, vì sức khỏe của mình mà nghĩ, ông quyết định phải cách xa nhà của Du Chính Mỹ.

Sau cơm trưa, ông liền bảo tài xế đưa người về khách sạn nghỉ ngơi.

Chờ xe đưa người đi rồi, Du Yến và bố Du đều thở phào nhẹ nhõm, Du Yến quay đầu nhìn bố Du cười nói “Cô hai thật sự là một người kì lạ.”

Bố Du cảm khái gật đầu đáp: “Bà ấy từ nhỏ đã thích ra vẻ, bên ngoài nhiều năm như thế này, mà tính tình vẫn không thay đổi chút nào.”

“Dượng hai và anh họ sao lại không lên tiếng nhỉ.” Du Yến cảm thấy hai người đàn ông này rất kì lạ, đến nhà người ta, thậm chí là lời khách sáo cũng phải có chứ, bọn họ lại có thể từ đầu chí cuối vờ làm người gỗ, cũng thật là nhân tài.

“Tất cả lời nói đều bị cô hai của con một mình nói hết rồi, họ còn nói gì với nhau chứ?”

Nói đến đây, hai bố con đều phì cười.

Du Yến lại nghĩ đến một chuyện, nói với bố cô: “Người nhà cô hai đã đến rồi, thế bác cả và cô út cũng đến đây ạ?” Nhắc đến hai người nhà này, cô cảm thấy rất buồn bực.

“Hẳn sẽ đến thôi, cô hai con hiếm khi về đây, người một nhà dù sao cũng cần tụ tập.”

Nhà tổ của bố Du ở thành phố C, cách thành phố B khoảng hai trăm cây số, bố Du sau khi học xong liền ở lại thành phố B làm việc, hiếm khi quay về, sau đó bố mẹ đều mất, quan hệ giữa anh chị em trong nhà ầm ĩ đến căng thẳng, ông càng không muốn quay về, nhưng mỗi năm đều về giúp ông Du, bà Du quét mộ, chỉ là chọn tránh ngày thanh minh mà thôi.

Bây giờ, quan hệ giữa bố Du với anh chị em trong nhà cũng xem như là có qua lại, thỉnh thoảng cũng sẽ gọi điện chào hỏi một câu, chẳng qua cũng chỉ như thế mà thôi.

Kiếp trước vì Du Yến cuối cùng trở thành kẻ nghiện ngập không chống nổi, sức khỏe của bố Du lại càng lúc càng tệ, thật sự không còn cách nào để quản lý công ty, bất đắc dĩ mới đi tìm Du Chính Khoan và Du Chính Lệ về, giúp ông quản lý.

Du Chính Khoan và Du Chính Lệ vốn có sự nghiệp của mình, nhưng so với công ty giải trí của Du Chính Thiên, thật sự là một trời một vực, lúc Du Chính Thiên tìm đến cửa, bọn họ không nói hai lời liền đồng ý, sự việc phát triển sau đó lại vượt quá tầm kiểm soát của Du Chính Thiên.

Nhưng nếu như lúc ấy Du Yến có thể bước vào một chút thôi, cũng sẽ không rơi vào kết quả cuối cùng kia.

Cho nên họ hàng rất đáng hận, nhưng quy đến cùng, vẫn là lỗi lầm của Du Yến tạo thành, mới khiến cho kẻ gian có cơ hội.

Kiếp này, cô nhất định phải đảm nhiệm nhiệm vụ của cô, không để họ có cơ hội làm bậy.

Đối với Du Yến mà nói, nhìn thấy họ hàng của mình thật sự là chuyện không vui, cho nên lúc cô về nhà vẫn có chút bực mình.

Cố tiên sinh đối với sự biến hóa tâm trạng của cô càng ngày càng nhạy cảm, cô mày vẫn chưa bắt đầu nhíu, anh liền đoán được cô có tâm sự rồi. Cô từng đùa với Cố tiên sinh, nói anh có thể treo cờ bát quái, có thể mở bàn bói làm ăn, thần thông thế này, bảo đảm khách đến liên tục, Cố tiên sinh lắc đầu cười bảo là vì bọn họ tâm linh tương thông.

Vì tối trời lạnh, nên hai người ăn xong cũng không ra ngoài tản bộ, Du Yến cùng Cố tiên sinh vào phòng sách giết thời gian, cùng nhau làm ổ trên sô pha, Cố tiên sinh đọc sách, cô đọc tạp chí.

Cố tiên sinh nhìn cô nửa ngày không lật một trang, liền ôm cô hỏi: “Hôm nay em không vui ư.”

Du Yến ngồi trong lòng Cố tiên sinh cảm nhận cơ thể ấm áp rất thoải mái của anh, không nhịn được cọ cọ người anh, tìm chỗ thoải mái, hài lòng thở ra một hơi.

“Có một chút.” Du Yến dẫu môi, “Nhớ chuyện kiếp trước em từng nói qua với anh không? Giải trí Du Thị cuối cùng bị bác cả và cô út của em độc chiếm, nhưng cuối cùng bọn họ lại không đến thăm bố em một lần nào cả.”

“Hôm nay người đến là cô hai của em, tuy bà ta không tham gia vào nhưng đối xử với bố em cũng không tốt, lúc bố cần họ giúp đỡ nhất, họ từ chối ông, cách xa ông, cho nên ấn tượng của em đối với họ đều không tốt.”

Cố tiên sinh lẳng lặng nghe cô nói, thỉnh thoảng sẽ cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô, an ủi, vợ của anh thật sự là bị kiếp trước dày vò đến sợ rồi, cho nên dù sống lại lần nữa, ám ảnh trong lòng cô cũng không dễ gì tiêu tan, nhưng những điều này đều không là vấn đề gì cả, anh tự tin mình có năng lực này, chắc chắn sẽ dần xua tan ám ảnh của bảo bối anh.

“Không thích thì đừng để ý đến họ.” Trong mắt Cố tiên sinh, trong thế giới trời rộng đất dày này, bảo bối anh là lớn nhất, bất kì người hay vật mà cô không thích, anh đều có thể thay cô loại trừ.

“Thật ra đều trách em, nếu như em không sa đọa như thế, bố cũng sẽ không thương tâm tuyệt vọng, cũng sẽ không đi tìm những kẻ kia.” Du Yến thở dài, quay đầu nói với Cố tiên sinh, “Cố tiên sinh, em định nhân khoảng thời gian này theo bố học chuyện quản lý công ty, tranh thủ nhanh chút có thể giúp bố giải quyết công việc, cũng giúp giảm nhẹ gánh nặng của ông.”

Cố tiên sinh trực tiếp ôm cô lên đùi, ôm chặt hơn chút, nói: “Bảo bối, em còn có anh, những chuyện này em đều không cần bận tâm, nếu như lo lắng sức khỏe của bố, anh có thể cử một giám đốc đến giúp ông ấy quản lý, em tin anh chứ.”

Du Yến phì cười: “Chẳng lẽ em còn sợ anh độc chiếm công ty sao.”

Cố tiên sinh cũng cười khẽ vài tiếng, hơi thở ấm áp phả vào cổ cô, khiến vành tai của Du Yến thoáng đỏ lên, cũng khiến cô cảm thấy ấm lòng.

“Vẫn là nên học gì đó, nếu không chờ sau khi em giải nghệ, không còn việc làm, thật sự là ăn con sâu ăn bám trăm phần trăm.”

“Được, em thích học thì học, không thích thì giao cho anh, thế nào?”

“Cố tiên sinh anh là tốt nhất rồi.”

“Thế những họ hàng kia của em, em định đối phó thế nào?” Cố tiên sinh lại nói về cuộc đối thoại bị cắt ngang trước kia.

Nói đến hai chữ họ hàng, Du Yến cảm thấy đau đầu, “Còn có thể làm sao, binh đến tướng chặn, nước đến đất dâng, đi bước nào nhìn bước ấy thôi, dù sao không thể trực tiếp đuổi họ cút về nước Mỹ, tuy em thật sự muốn đuổi đi, nhưng không có quyền này.”

“Một người đàn ông có học thức, ngoại hình và công việc tốt, ở Mỹ không tìm được đối tượng, còn đặc biệt về nước để tìm, em không cảm thấy có chút kì lạ sao? Cho dù là tìm người Trung Quốc thì ở bên đó cũng không ít.”

“Đúng vậy, em cảm thấy cả nhà bọn họ đều rất kì lạ.”

Cố tiên sinh trầm tư một lúc, nói: “Em đưa thông tin căn bản của nhà cô hai em cho anh, anh sẽ cho người đi Mỹ điều tra.”

Cô vốn dĩ không biết bất kì tin tức nào về nhà cô hai cả, “Ngày mai sau khi em hỏi bố, sẽ nói lại cho anh biết.”

“Em nói với cô hai là anh đi làm ở công ty, cô ấy rất là chê bai.” Du Yến nghĩ đến chuyện này, cảm thấy buồn cười, cười hì hì nói với Cố tiên sinh, “Nào ngờ lại còn có người chê bai anh, ha ha…”

“…”

Cố tiên sinh chờ cô cười đủ, mới tiếp: “Nghề nghiệp không phân cao sang thấp hèn, cho nên đừng xem thường nghề chủ tịch này.”

Du Yến vốn đã cười đủ, nghe xong câu nói của anh lại cười sằng sặc, nhỏ giọng nói, “Cố tiên sinh, anh học hư rồi, lại còn biết nói đùa nữa, ha ha…Thật biết đùa.”

“Có thể khiến người đẹp cười, thật sự là một vinh hạnh.” Cố tiên sinh nói xong, vội khóa chặt môi cô, ngăn lại tiếng cười của cô.

Nụ hôn cuồng nhiệt triền miên đốt cháy sự nhiệt tình ẩn giấu trong người hai người, vừa hôn xong, hai người thở hổn hển nhìn nhau, đôi mắt Du Yến trong veo, cong mắt cười nhìn anh: “Cố tiên sinh, trời lạnh rồi, chúng ta sớm về phòng nghỉ ngơi thôi.”

Cố tiên sinh cong môi, khẽ ôm lấy cô, bảo: “Thật là một chủ ý sai lầm.”