Nàng vì hắn mà quay lưng với gia đình. Nàng vì hắn sẵn sàng đối đầu với vương quốc. Nhưng thứ hắn muốn không phải thế này. Hắn muốn nàng có thể ngẩng cao đầu mà sống, thay vì cùng hắn chui lủi trong bóng tối.

Kết giới vô hình hắn tạo ra che giấu bọn họ khỏi những con mắt săn lùng của binh lính. Nhưng nó chẳng duy trì được lâu, cách mấy tiếng hắn phải dừng lại để khôi phục linh lực vừa tiêu hao. Bởi vậy, thứ hắn cần nhất là sức mạnh, nguồn sức mạnh to lớn mà hắn biết cách có được nhanh chóng và dễ dàng.

“Là các ngươi ép ta.” Hắn thầm nhủ, tự thuyết phục bản thân rũ sạch mọi cảm giác tội lỗi hay do dự.

Huyền Điệp không đọc được những ý nghĩ trong đầu hắn. Đôi mắt nàng mở to, con ngươi luôn trong sáng và lương thiện, đến mức hắn không nỡ để chúng bị vấy bẩn.

“Hiện giờ ta chỉ còn lại mình chàng.” Nàng nắm chặt tay hắn, ánh mắt chân thành. “Nếu tương lai ta chết trước, ta sẽ ích kỉ không muốn tới một lúc nào đó chàng dần quên ta. Nếu chàng qua đời, ta cũng không thể sống nổi. Định mệnh đã đưa ta và chàng đến bên nhau. Ta hy vọng ngay cả cái chết cũng không thể chia lìa. Ước nguyện của ta là được nắm tay chàng đi đến cuối đời. Hải Phong, hãy cùng ta làm phép Cộng tử, hãy giúp ta hoàn thành ước nguyện duy nhất của mình.”

“Được.” Hắn khép hờ mi mắt hôn nhẹ lên trán nàng, khẽ thì thầm. “Mãi mãi… Ngay cả cả cái chết cũng không thể chia lìa.”

Hình bóng bọn họ nhòe đi, chuyển sang không gian khác. Điện Khôi Vĩ nằm trong kết giới ẩn giấu khỏi con mắt đám người hầu bên ngoài. Người đội vương miện vàng bị cố định tại chỗ. Khuôn mặt ông ta đanh lại vì giận dữ, các cơ không thể chuyển động thành ra giữ nguyên ở một tư thế rất kỳ cục. Vị Quốc vương cao quý hiện giờ chỉ biết cau có và bất lực. Mọi biểu cảm bộc lộ qua ánh mắt.

Đối diện ông là người mặc áo choàng màu tím sẫm, thân hình cao lớn với kiếm Thương Hải đeo bên hông. Người đó dửng dưng đứng quan sát Quốc vương, lâu tới mức khiến ông ta tràn đầy nghi hoặc. Mãi sau hắn mới cất giọng trào phúng. “Ta đang tự hỏi, liệu có ai nhận thấy ta và ông có mấy phần giống nhau không nhỉ?”

Hài lòng nhìn vẻ kinh ngạc lộ rõ trong con mắt ông ta, hắn tiếp tục. “Chắc hẳn những con dân trung thành với ngài không bao giờ ngờ tới, vị vua đáng kính của bọn họ là một người cha sẵn sàng vì danh dự mà từ bỏ đứa con ruột của mình. Ông ta sợ một người mẹ Vô linh sẽ sinh ra một đứa trẻ Vô linh. Đứa con không có năng lực phép thuật là nỗi sỉ nhục đối với người coi trọng sức mạnh như ông ta, là vết nhơ không thể xóa mờ của hoàng thất. Vì vậy, ông ta quyết định giết đứa trẻ ngay khi nó đang thành hình.”

Hắn ngừng lại, nhếch miệng cười châm biếm. Ánh mắt Quốc vương trở nên phức tạp rồi ảm đạm.

“Nếu người cha tự cho là khôn ngoan ấy biết được, về sau, đứa trẻ mà mình không cho phép chào đời lại trở thành kẻ có linh lực mạnh hơn ông ta gấp nhiều lần, chẳng biết có ân hận chút nào hay không? À, giả sử có đôi chút hối tiếc đi chăng nữa, ông ta vẫn sẽ vì một lời tiên tri mà lựa chọn giết đứa con đó, hết lần này qua lần khác. Khá khen cho một người cha gương mẫu vì đại nghĩa diệt thân. Thật đáng khâm phục làm sao.”

Một tiếng “cha” trong miệng hắn cất lên đầy châm chọc và cay đắng. Hải Phong cúi đầu nhìn sâu vào đôi mắt giãy giụa của Quốc vương, niệm chú hóa giải phép thuật để ông ta được cử động nhưng vẫn khóa linh lực.

“Ngươi… thật sự là con trai ta?” Quốc vương ngập ngừng muốn xác minh.

“Không tin ư?” Hải Phong gằn giọng. “Lẽ nào ông chưa từng ép một người phụ nữ uống thuốc phá thai? Lẽ nào ông chưa từng phái người đến giết bà ấy?” Yết hầu hắn chuyển động lên xuống trong sự phẫn nộ đè nén. “Ta chưa bao giờ được nghe bà ấy kể về cha mình, mọi chuyện đều thông qua người khác. Mẹ ta cho rằng, thà để ta không có cha còn hơn biết được cha mình là một kẻ máu lạnh nhường nào. Nghĩ cũng phải, giữa chúng ta làm gì tồn tại thứ gọi là tình thân.”

Quốc vương mấp máy môi muốn nói nhưng hồi lâu vẫn không phát thành tiếng. Có lẽ ông ta thật sự chẳng biết nói gì, hoặc đúng hơn là không biết ngụy biện thế nào để chắp vá mảnh quá khứ tội lỗi.

“Yên tâm. Ta sẽ không vạch trần điều mà ông luôn cố gắng che giấu bấy lâu, cũng chẳng thiết tha gì với mối quan hệ đáng nguyền rủa này. Nay ta đến chỉ vì muốn lấy từ ông một thứ.”

“Ngươi muốn Huyền Long Ấn?” Quốc vương nhanh chóng khôi phục vẻ đạo mạo, uy nghiêm thường có. “Ta sẽ không giao nó cho ngươi. Ta sẽ không để lời tiên tri trở thành sự thật. Cho dù ngươi có phải con trai ta hay không, có phải Thượng quân kế nhiệm hay không.”

Giọng điệu quả quyết của ông ta trong mắt hắn trở nên thật lố bịch.

“Nếu đánh đổi bằng tính mạng các con ông thì sao? Tuy chúng có cùng huyết thống với ta, ta cũng sẽ không vì thế mà nương tay.”

“Ngươi điên rồi!” Quốc vương trợn mắt, khuôn mặt ông ta đỏ gay và lồng ngực phập phồng.

Hắn cười khùng khục. “Hiện tại ta rất tỉnh táo. Để trả thù cho mẹ ta, ta có thể giết ông trong chốc lát. Nhưng ta không làm vậy, ta muốn ông bị giày vò trong đau khổ, từng chút một cướp đi những thứ thuộc về ông. Địa vị, người thân và sức mạnh, tất cả mọi thứ. Phải rồi, sự tàn nhẫn của ta có khi được di truyền từ ông cũng nên.” Hắn thỏa mãn nhìn khuôn mặt Quốc vương tím bầm giận dữ. “Có điều, thứ ta muốn không phải Huyền Long Ấn mà là vật khác ông có thể cho đi dễ dàng hơn.”

“Ngươi muốn gì?” Quốc vương thận trọng hỏi.

Đúng lúc này khung cảnh chợt tan biến. Tôi bị đá ra khỏi giấc mơ, bò dậy từ trên mặt bàn cáu kỉnh nhìn người vừa đánh thức mình. Nhận ra đó là Nhật Vũ, tôi cố hết sức thu lại vẻ mặt không nên có, uể oải nói. “Quốc vương đến thật bất ngờ. Ta có cần hành lễ với ngài không?”

Hắn hỏi ngược lại. “Ngươi có muốn hành lễ không?”

Tôi nhận định đấy là sự ngầm cho phép nên vẫn ngồi nguyên trên ghế, đầu gục xuống nghiêng sang một bên, áp má lên cánh tay. “Ngài tìm ta có việc gì?”

Hy vọng không phải để điều tra việc tôi trốn khỏi Phượng Nghi đài lần trước.

“Ta đến đón ngươi.” Hắn kéo ghế ngồi bên cạnh, nghiêm túc đáp.

Tôi ngẩng phắt đầu dậy. “Nhưng ta chưa tu luyện xong. Ngài cũng biết Xuyên thấu là thuật pháp cực kỳ, cực kỳ khó mà bỏ ra nhiều thời gian và công sức chưa chắc đã thành công. Hiện giờ ta chỉ muốn tập trung vào nó. Đấy là ưu tiên hàng đầu của ta.”

“Ngươi có thể luyện tập trong lâu đài, không nhất thiết phải ở đây.” Nhật Vũ thuyết phục. “Nếu cần, ngươi cũng có thể ra ngoài gặp thầy Trịnh bất cứ khi nào.”

“Như thế rất bất tiện…”

“Ngươi không có quyền quyết định.” Hắn ngắt lời. “Ta đợi đủ lâu rồi.”

Nhớ đến tội trạng của mình, tôi đành ngậm miệng bất đắc dĩ gật đầu, tiếp theo cùng hắn đi từ biệt lão Trịnh và tất nhiên không quên đem theo đống sách quý giá lão cho mượn. Dễ dàng tìm thấy lão ở phòng pha chế rượu. Lão nghe chúng tôi trình bày xong thì xua tay như đuổi ruồi, một câu lưu luyến giữ lại cũng chẳng thèm nói, thay vào đó bảo. “Mau đi đi. Đừng làm phiền ta.”

Vậy là tôi nhanh chóng chuồn mất, tránh việc bị lão biến thành đối tượng thử nghiệm mấy ly rượu kinh khủng. Thực lòng tôi luôn nghĩ rằng tài thưởng rượu của lão chỉ lão mới dám ca tụng.

Lần này, tôi đàng hoàng bước vào lâu đài với tư cách khách mời của Quốc vương. Mới ngày đầu tiên đã nghe được tin tức trọng đại nhưng không gây bất ngờ mà ai ai cũng biết từ lâu: Hoàng hậu tạ thế trong vụ ám sát và tang lễ được cử hành ngay sau đó. Sự việc trên hẳn sẽ khiến không ít người vui sướng, tôi chắc mẩm trong đầu, đặc biệt với những gia tộc đang nhòm ngó Hậu vị bỏ trống. Thông qua quá trình điều tra, sát thủ được cho là thành viên của Hội Thiết Sát. Triều đình đã ban hành lệnh truy nã chính thức nhằm bắt giữ tất cả những người liên quan. Đây vốn không phải tổ chức hợp pháp nhưng bởi vụ ám sát vừa rồi mới bị truy lùng một cách công khai.

Thật ra, nếu tôi không phải người liên quan ắt hẳn cũng sẽ tin tưởng vào kết luận điều tra trên. Có điều trên thực tế, tôi chính là nạn nhân kiêm đồng chủ mưu của kế hoạch nên không thể không nghi ngờ cái cục diện nghe có vẻ phi lý hết sức. Do vậy, tôi tìm cách gây mê để thăm dò ký ức của một số hầu gái cùng thị vệ ở cả hai tòa lâu đài, phát hiện sự việc diễn ra phức tạp hơn mình tưởng.