Mảng ký ức trong kiếm Thương Hải quá mức quan trọng, đến nỗi tôi không thể từ bỏ ý định tìm mọi cách hoá giải phong ấn để thấy được nó. Giống như một vấn đề hóc búa, càng khó giải đáp càng cố chấp bám theo đến cùng. Tôi giam mình trong phòng riêng cả tuần, dành toàn bộ thời gian và sự tập trung cho thuật Xuyên thấu. Thanh kiếm trước mặt chẳng khác nào món cổ vật kỳ bí. Lưỡi kiếm nhuốm máu ẩn trong lớp vỏ nhuốm màu lịch sử, vượt qua không gian và thời gian càng thêm vẻ huyễn hoặc. Quả nhiên, những bí mật cất giấu luôn mang trong mình sức hút mãnh liệt.

Thần thức của tôi đang ở trạng thái mông lung vô định, thông qua sợi dây liên kết vô hình để cảm nhận dòng năng lượng chập chờn tiếp xúc. Phong ấn như tấm khiên ngăn cản sự thâm nhập sâu hơn. Nó lạ lẫm, kỳ quái và hết sức kiên cố. Tôi đã thử hàng trăm cách hoá giải khác nhau mà vẫn chưa tìm ra manh mối. Cuối cùng, tôi tuyệt vọng nghĩ đến cách bất khả thi nhất là phá vỡ nó, xuyên qua nó. Lần này coi như bắt buộc phải khiêu chiến năng lực của bản thân.

Hai mắt khép chặt, tôi tập trung hết linh lực tạo nên sức mạnh thần thức tụ về nơi tiếp xúc với phong ấn. Sự giằng co kéo dài khiến trí óc tôi bị đè nén gần như muốn nổ tung, thế nhưng chẳng dám dao động dù chỉ một khắc. Khái niệm về thời gian hoàn toàn bị lãng quên. Tôi cảm thấy mình gần đến giới hạn, đồng thời mơ hồ chạm phải một nguồn năng lượng khác vô cùng mong manh.

Tôi biết rõ hậu quả của việc phản phệ nghiêm trọng tới mức nào, có điều thời khắc này thật sự không dám từ bỏ. Cố dồn thêm nguồn linh lực sắp sửa bị vắt kiệt, tâm trí tự nhủ phải kiên trì thêm chút nữa. Rốt cuộc cũng thấy được mảnh ghép ký ức rất nhỏ lướt nhanh qua não. Phần quan trọng nhất ở đó là trang giấy cuối cùng trong cuốn sách nói về cách hóa giải Tịch thuật, chỉ vẻn vẹn một dòng chữ cô đọng.

“Giết người mang máu dẫn.”

Khoảnh khắc kế tiếp, tôi bị đánh bật ra khỏi vùng tiếp cận kéo theo thuật pháp bị gián đoạn giữa chừng. Trước khi bất tỉnh còn nếm rõ vị máu tanh nồng trong khoang miệng. Cả người như con búp bê vừa bị rút cạn sinh lực, èo oặt ngã xuống, tuy nhiên vẫn cảm thấy đôi chút may mắn cùng kích động.

Mở mắt ra, tôi phát hiện mình đang nằm yên ổn trên giường. Đầu rất đau và linh lực chưa kịp hồi phục. Hầu gái lo lắng nói tôi đã hôn mê hai ngày liền.

“Mấy ngày qua Quốc vương có đến tìm ta không?” Tôi vừa chống tay ngồi dậy vừa thuận miệng hỏi.

Nhất thời chẳng ai lên tiếng. Tôi nghi hoặc ngẩng đầu, liền phát hiện hai hầu gái đang mím môi nhìn nhau đầy lúng túng.

“Có chuyện gì thế?” Tôi nhíu mày. Bộ dạng kì quặc của bọn họ khiến nội tâm đột nhiên bất an, tay túm lấy một trong hai người dồn dập hỏi. “Mau nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Quốc vương hiện đang ở đâu?”

Nàng ta thảng thốt cúi đầu, vội đáp lời. “Thưa tiểu thư, Quốc vương đích thân đem quân dẹp loạn ở vùng núi phương Bắc, đến giờ vẫn chưa trở về.”

“Phương Bắc?” Ngay lập tức suy nghĩ lóe lên trong trí óc. “Thân vương Nhật Khánh?”

“Vâng. Từ mấy hôm trước có người buộc tội Thân vương Nhật Khánh tu luyện Tà thuật, nung nấu ý định cướp ngôi soán quyền. Triều đình đã ban hành lệnh trừng phạt và Quốc vương ngự giá thân chinh.”

“Chuyện nghiêm trọng như vậy, tại sao ngươi không nói sớm?”

“Thưa tiểu thư, Quốc vương hạ lệnh…”

Tôi gạt nàng ta qua một bên, tùy tiện khoác thêm chiếc áo choàng rồi hớt hải lao ra khỏi phòng. Đi được nửa đường thì chạm mặt Thùy Vân. Nàng vốn định ngăn cản tôi, song bản thân cũng đang cực kỳ lo ngại về tình hình chiến trận, cuối cùng bị tôi thuyết phục để cả hai rời đi với đoàn vệ quân hộ tống.

Từ xa đã có thể trông thấy một khoảng đen đầy binh lính tập hợp. Khói bụi dày đặc lửng lơ bay lượn khiến không gian trở nên vẩn đục. Cuộc chiến đã kết thúc, bỏ lại mảnh đất tan hoang ngập tràn mùi tử thi tản mát. Máu rỉ ra từ những thi thể không nguyên vẹn, phủ lên bầu không khí u ám, tang tóc. Tôi kiềm chế cảm giác khó chịu đang dâng cao, một mạch tiến thẳng về phía trước. Chẳng mấy chốc đã bị cảnh tượng trong tầm mắt làm cho kinh ngạc.

Phi Yến nắm chặt thanh kiếm đen chĩa thẳng về phía Nhật Vũ. Các ngón tay nàng run lẩy bẩy và đôi mắt đỏ hoe trợn trừng đầy oán hận. Mấy lọn tóc dài phất phơ trong gió như những ngọn cỏ xơ xác bị quật ngã sau mưa. Nàng giận dữ gào lên đầy tuyệt vọng.

“Là ngươi! Chính ngươi đã giết hắn. Hắn là chồng ta, người duy nhất chân thành đối đãi ta… Thế mà… ngươi lại giết hắn…”

Giọng nói khản đặc ngắt quãng tố cáo tâm trạng rối bời của nàng. Dường như đã bị kích động tới mức mất hết lý trí. Nàng chưa nhận thức được hành vi lỗ mãng, phạm thượng hiện tại có thể đem tới hậu quả gì.

Ở gần đấy, Nhật Vũ dửng dưng đứng quan sát bằng cặp mắt thờ ơ. Hàng lông mày rậm hơi chau lại. Nguồn lực đột ngột phát ra đánh văng thanh kiếm trong tay Phi Yến, đồng thời đẩy nàng ta giật lùi về phía sau. Qua một giây sửng sốt, tôi vội vã dịch chuyển không suy nghĩ, kế tiếp giữ chặt cánh tay sắp sửa vung lên của hắn, luống cuống lắc đầu.

Hắn khựng lại trong tích tắc, nghiêng mặt nhìn tôi với vẻ lạnh lẽo chưa tiêu tan. Mùi máu tanh men theo luồng gió ập đến tựa hơi thở chết chóc. Máu bắn lên bộ áo giáp của hắn đỏ thẫm, rỏ trên lưỡi kiếm từng giọt đục ngầu. Tầm mắt đảo thật nhanh một lượt từ trên xuống dưới, tôi yên tâm xác nhận người hắn không có vết thương nào quá nghiêm trọng. Thế rồi trông thấy thân thể khác nằm bất động cách đấy không xa, toàn thân phút chốc liền sững sờ.

“Chàng giết hắn?” Tôi thì thào.

Nhật Vũ không đáp lời, đứng yên lặng đối diện tôi hồi lâu rồi quay lưng bỏ đi một cách khó hiểu. Trong khi đó tôi vẫn đang ngây ra vì quá choáng váng. Hàng trăm tư vị phức tạp lẫn lộn hòa tan, cũng chẳng rõ bản thân nên có cảm giác gì.

Nhật Khánh đã chết, với đôi mắt trừng to và một vết thương chí mạng ở bụng. Máu tuôn ra xối xả nhuộm đỏ vết cắt sâu hoắm. Khuôn mặt từng quen thuộc nay trở nên trắng nhợt, cứng đờ và tưởng chừng chưa tan hết vẻ kinh hoàng. Cánh tay trầy trụa của hắn buông thõng trên mặt đất như một dấu hiệu của bất lực cùng thất bại. Không còn vẻ quyền quý hay lịch thiệp. Dã tâm và tham vọng đã buộc hắn phải đặt dấu chấm hết cho sinh mệnh của mình.

Phi Yến quỳ bên thân xác chết lặng của Nhật Khánh. Ngón tay run run chạm vào làn da nhợt nhạt rồi lướt xuống vết thương đang hở miệng, thoáng chốc ướt đẫm máu. Nàng cơ hồ đã trở lại vẻ an tĩnh sau cơn kích động. Ánh mắt thảng thốt hóa bi thương. Khuôn mặt thất thần nhìn nghiêng như một đóa hoa nở muộn u buồn.

Nàng ngồi đấy thật lặng lẽ, không vật vã hay gào khóc điên cuồng. Chỉ có nước mắt nối đuôi nhau rơi xuống tựa chiếc vòng cổ đứt dây, bắn ra hàng trăm viên ngọc trai trong suốt. Giọng nói thì thầm gần như tan loãng vào trong gió.

“Nhật Khánh, ta hối hận rồi…”

“Chàng từng nói sẽ mang đến cho ta tất cả những gì tốt đẹp nhất, để ta trở thành vị Hoàng hậu cao quý nhất. Thế nhưng ta không cần những thứ đó. Ta chỉ cần gia đình bình thường của mình, chàng có còn cho ta được nữa không?”

Tôi quan sát tình cảnh trước mắt, tâm trạng đột nhiên thật nặng nề. Bất giác nhớ đến lời Nhật Khánh từng nói: sẽ đợi nàng ấy quay đầu.

“Chẳng phải ngươi luôn khẳng định mình chỉ yêu Quốc vương sao?” Tôi hỏi Phi Yến.

“Là đã từng.” Nàng đáp, khóe miệng hơi nhếch lên thành nụ cười nhạt thếch. “Kể từ thời khắc hắn chọn ngươi, tình yêu ấy đã chết.”

Quả nhiên, nàng trong mắt tôi vẫn luôn là đóa hồng kiêu hãnh đầy gai nhọn. Kẻ nào muốn ôm lấy nàng sẽ phải chấp nhận thương tích đầy mình.

“Ngươi thay đổi rồi.” Tôi nói. “Là hắn đã khiến ngươi thay đổi.”

Nàng hờ hững gật đầu.

“Bây giờ ta mới phát hiện, thứ mình đuổi theo bấy lâu chẳng qua chỉ là một cái bóng. Cái bóng dù đẹp đẽ, hoàn mỹ đến mấy cũng vẫn là thứ không thể chạm đến. Người sau lưng ta mới là người chân thực. Lúc hắn nhìn ta, ta không nhìn hắn. Lúc ta quay đầu nhìn hắn, đã chẳng còn nhìn thấy nữa rồi.”

Nghe xong đột nhiên nhớ về chuyện trước đây, những gì nàng làm với tôi có lẽ thật sự không phải vì lưu luyến Nhật Vũ. Chẳng qua vì nàng ghét tôi mà thôi. Người giống như nàng, thường không mang quá nhiều lý trí đặt vào trong tình yêu. Có thể đem hết nhiệt thành đi yêu một người, cũng có thể từ bỏ quyết liệt không lưu luyến. Chỉ đáng tiếc, sự thẳng thắn ấy không mang lại cho nàng hạnh phúc.

Hoặc là… đã quá muộn.

“Cho dù hiện tại ngươi có nghĩ thế nào về hắn, cũng không thể phủ nhận sự thật hắn từng tu luyện Tà thuật. Hắn phải bị trừng phạt.”

Phi Yến cúi đầu im lặng. Tận tới lúc tôi dịch chuyển ra xa, vẫn trông thấy bóng lưng nàng giữ mãi ở một tư thế bất động.

Nàng vẫn đẹp, một vẻ đẹp cô độc.